(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần trưa, Sầm Chi Hành lái xe tới đón Quý Vũ về nhà. Anh đến trước phòng tập nhưng không thấy người đâu.
Anh nhìn qua cửa sổ kính, sách vở vẫn còn bày trên bàn nhưng Quý Vũ và giáo viên huấn luyện ngôn ngữ đều không có mặt.
Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Sầm Chi Hành cau mày, anh lập tức gửi tin nhắn cho Quý Vũ. Trước giờ cậu luôn trả lời ngay, nhưng lần này đã gần hai phút vẫn không có hồi âm.
Xung quanh thỉnh thoảng có phụ huynh dẫn con mình tan học đi ngang, bóng người lố nhố nhưng chẳng thấy bóng dáng của Quý Vũ đâu.
Sắc mặt Sầm Chi Hành trầm xuống, sau khi hỏi lễ tân trực ở quầy, anh đi thẳng đến văn phòng của Đoàn Chúc. Vừa tới cửa, bỗng nhiên bên trong vang lên một tiếng "rầm" lớn, sau đó là âm thanh loảng xoảng của đồ vật bị vỡ.
Không suy nghĩ nhiều, Sầm Chi Hành đạp mạnh vào cánh cửa bị khóa, cú đạp mạnh đến nỗi cánh cửa va vào tường rồi bật lại.
Quý Vũ co người sát vào góc tường, cậu thở d.ốc dữ dội, gương mặt đỏ bừng nhưng đôi môi tái nhợt không có chút máu. Ánh mắt cậu găm chặt vào Đoàn Chúc, gã đang nằm trên sàn gần bàn, đầu bê bết máu. Tay Quý Vũ không ngừng chà mạnh cổ mình.
Sầm Chi Hành không khỏi sững người, anh lạnh lùng liếc nhìn đám người hiếu kỳ ngoài cửa rồi nhanh chóng đi vào đóng chặt cửa lại.
Sầm Chi Hành quan sát cậu từ đầu đến chân, quần áo trên người Quý Vũ vẫn chỉnh tề. Anh gọi cậu nhưng cậu không nghe rõ. Bây giờ cậu chỉ đeo bộ xử lý âm thanh ở một bên, bên còn lại cậu nắm chặt trong tay, sợ Đoàn Chúc giật mất.
Sầm Chi Hành đi vòng qua người đang nằm thoi thóp trên sàn, anh cẩn thận gỡ bàn tay trắng bệch đang siết chặt bộ xử lý âm thanh của Quý Vũ ra. Anh lau sạch mồ hôi lạnh còn sót lại trên máy rồi đeo lại cho cậu.
Đeo xong, Quý Vũ hơi nghiêng đầu sang một bên, lúc này Sầm Chi Hành mới phát hiện ở góc hàm bên trái của cậu có một vết rách dài bảy, tám centimet, máu từ từ chảy ra. Nhưng dường như Quý Vũ không cảm thấy đau, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào phía đối diện, thở d.ốc liên tục.
Sầm Chi Hành lấy khăn giấy ấn lên vết thương ở góc hàm của Quý Vũ, tay kia anh ôm chặt lấy cậu rồi vỗ nhẹ vào lưng giúp cậu bình tĩnh lại.
"Đừng sợ, đừng sợ, anh Hành ở đây rồi." Anh vừa dỗ dành vừa tranh thủ liên lạc gọi người đến xử lý.
Mãi một lúc sau Quý Vũ mới thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn, cậu ôm chặt lấy eo Sầm Chi Hành hít một hơi thật sâu. Mùi máu tanh đáng sợ dần bị hương thơm nhàn nhạt át đi.
Cậu mở mắt ra, sau đó đẩy người đàn ông ra, run rẩy làm ngôn ngữ ký hiệu:
[Đoàn... hắn... hắn sờ...]
Tay Quý Vũ dừng lại giữa không trung. Lửa giận trong người Sầm Chi Hành lập tức bừng lên, bàn tay đặt nhẹ trên vai cậu siết chặt hơn. Quý Vũ gượng gạo đổi cách nói:
[Em dùng chậu hoa... đập hắn rồi...]
Sầm Chi Hành tức đến mức không nói nên lời, nhưng anh vẫn phải chú ý đến Quý Vũ.
Anh xoa nhẹ đầu cậu, mãi mới thốt ra được một câu: "Hắn đáng bị như vậy."
Bàn tay Quý Vũ run rẩy vuốt lấy dây buộc tóc trên cổ tay, như muốn tìm kiếm sự an ủi từ đó. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cậu vô cùng hoảng sợ: [Hắn chảy nhiều máu quá... có phải em đã quá tay rồi không...]
Vừa nói xong, Đoàn Chúc, người đang nằm trên sàn với cái đầu đầy máu và đất trồng cây từ từ tỉnh lại. Ngón tay gã vừa động đậy thì bị Sầm Chi Hành đang tức giận đá mạnh một cái, đầu gã đập vào tủ sách gỗ phía sau. Đoàn Chúc trợn trắng mắt rồi ngất đi lần nữa.
Quý Vũ lo lắng siết lấy góc áo của Sầm Chi Hành, cậu sợ rằng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Sầm Chi Hành một tay ôm cậu vào lòng để cậu không phải nhìn cảnh tượng máu me, tay kia lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn. Vài phút sau, anh ôm Quý Vũ rời khỏi phòng.
Đám người tụ tập ngoài cửa đã bị giải tán, cả trung tâm huấn luyện ngôn ngữ chìm vào khoảng lặng.
Dù không còn ai nhìn nữa nhưng trên đường đi Quý Vũ vẫn cúi gằm mặt, mãi cho đến khi được Sầm Chi Hành đẩy vào trong xe.
Sầm Chi Hành lôi hộp thuốc ra, động tác của anh có phần hơi mạnh bạo. Nhưng khi dùng bông tẩm dung dịch sát trùng để lau vết thương trên góc hàm của Quý Vũ, anh lại cực kỳ nhẹ nhàng.
Sầm Chi Hành cố gắng kiểm soát lực tay, đôi tay cầm tâm bông của anh không khỏi run nhẹ.
Hai tay Quý Vũ ôm lấy tay Sầm Chi Hành, anh lập tức dừng lại.
Quý Vũ nghiêng đầu nhìn về hướng gương chiếu hậu, hàng mi dài cong rợp tạo nên một bóng mờ hình quạt nhỏ.
Sầm Chi Hành đưa tay còn lại nâng cằm Quý Vũ xoay mặt cậu về phía mình. Hai người bốn mắt chạm nhau, không rõ ai là người tránh đi trước. Giọng Sầm Chi Hành khàn khàn, anh hỏi: "Còn đau ở đâu không?"
Quý Vũ lặng lẽ lắc đầu.
"Sao lại thế này? Sao đang học mà lại đi với hắn đến văn phòng?" Giọng Sầm Chi Hành có chút gay gắt, chính anh cũng nhận ra điều đó, thấy vậy anh liền vặn nắp chai nước khoáng bên cạnh, uống hai ngụm rồi dịu giọng hỏi: "Khát không?"
Quý Vũ vẫn lắc đầu. Cậu ngẩn người một lúc, rồi từ từ trả lời câu hỏi ban đầu của Sầm Chi Hành: [Hắn nói trung tâm có chuẩn bị quà sinh nhật, nhưng quên mang đến, bảo em cùng lên văn phòng lấy.]
Quý Vũ tiếp tục nói: [Đến cửa thì hắn kéo em vào, rồi hắn nói hắn...]
Những lời còn lại Quý Vũ thật sự không thể thốt ra, đầu óc cậu rất rối bời. Cậu không hiểu thế nào là đồng tính, cũng không hiểu vì sao Đoàn Chúc lại nói muốn làm gì đó với cậu.
Hình ảnh khuôn mặt Đoàn Chúc đầy vẻ tham lam, hung hãn như một con dã thú hiện lên trong đầu Quý Vũ, cùng những ký ức gã lao đến sờ vào cổ và đùi cậu. Tất cả như một cơn ác mộng khiến cậu bất giác rùng mình. Ngón tay cậu vô thức cào vào sợi dây buộc tóc trên cổ tay trái, mạnh đến mức suýt làm xước da.
Sầm Chi Hành nắm chặt tay phải của Quý Vũ, định hỏi thêm vài điều nhưng nhận ra trạng thái của cậu không ổn. Anh lo rằng nếu để cậu một mình trên xe, có thể sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau một hồi đắn đo, anh lấy điện thoại gọi cho ai đó, rồi quyết định lái xe đưa Quý Vũ về nhà.
Trước khi xe khởi động, Quý Vũ rụt rè hỏi: [Người đó... thì sao?]
Sầm Chi Hành nắm chặt vô lăng: "Có người sẽ xử lý, em đừng lo, cũng đừng quan tâm, hôm nay Tiểu Vũ rất dũng cảm."
Về đến nhà, Sầm Chi Hành vén áo thun của Quý Vũ lên kiểm tra khắp người, xác nhận cậu không có vết thương hay vết bầm tím nào, nhưng sắc mặt anh vẫn không được tốt.
Anh ấn Quý Vũ ngồi xuống sofa, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên để xem xét kỹ vết thương— vết thương nằm ở dưới hàm, nếu không chú ý sẽ không dễ nhận ra. Vết rách không sâu, cũng không dễ để lại sẹo.
"Vết thương này làm sao mà có?"
Quý Vũ ấp úng, do dự. Sầm Chi Hành nhận ra sự bâng khuâng trong cậu, anh "Chậc" một tiếng rồi nói: "Coi như tôi chưa hỏi gì đi."
Quý Vũ cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung nhẹ. Nhìn thấy Sầm Chi Hành giận dữ như vậy, trong lòng cậu cũng rất khó chịu. Không khí giữa hai người lặng thinh hồi lâu, rồi bất chợt, Quý Vũ khẽ cất tiếng gọi: "Anh Hành."
Phát âm không chuẩn như lúc luyện tập, thậm chí còn hơi run run, chất chứa cảm xúc dâng trào, khiến người nghe không khỏi nhói đau.
Sầm Chi Hành bước lên một bước, anh xoa nhẹ mái tóc ngắn của cậu rồi nói: "Anh Hành ở đây."
Quý Vũ làm ngôn ngữ ký hiệu, cậu không hiểu những hành động và lời nói của Đoàn Chúc, nhưng cậu biết đó không phải là lời nói gì tốt đẹp:
[Hắn... hắn sờ mặt, sờ cổ và đùi em. Lúc em vùng vẫy, bị nhẫn trên tay hắn làm xước.]
Thật ra lúc đó Quý Vũ không thấy đau, cũng không nhận ra điều gì bất thường. Chỉ đến khi Sầm Chi Hành lấy giấy ấn lên vết thương, cậu mới cảm nhận được.
Tiếng "rắc rắc" vang lên từ bàn tay siết chặt thành nắm đấm của Sầm Chi Hành. Quý Vũ đưa tay lên phủ lấy tay anh, nhẹ nhàng gọi: "Anh."
Một lúc sau Quý Vũ buông tay ra, tiếp tục làm ngôn ngữ ký hiệu:
[Anh Hành, Đoàn Chúc nói hắn với em đều là người đồng tính. Đồng tính là gì ạ?]
Lời tác giả:
Câu hỏi làm anh Hành á khẩu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");