(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần này, Tòng Bà tử nói giọng quan thoại, từng chữ từng câu rành rọt rõ ràng, tất cả mọi người đều nghe hiểu.
"Ma ma không thể nói bậy! Năm đó là Dư phu nhân nhất quyết muốn đưa Phán Nhi đi…"
Đại bá mẫu đứng ra phản bác.
"Đúng vậy!"
Tâm thẩm cũng hùa theo.
Thế là, mọi người trong nhà đều thi nhau nói, ai cũng có lý, đại ý chính là Dư phu nhân nhận nhầm người.
"Ta đã sống đến từng này tuổi, chuyện gì cũng từng thấy qua.
Nhưng loại người vừa ngang nhiên vừa trắng trợn đổi trắng thay đen như các người, thực sự hiếm thấy."
"Ta hỏi các người.
Dư phu nhân nhận nhầm, nhưng chẳng lẽ các người không biết đứa trẻ này có phải của nhà mình hay không?
Vì sao khi đó không ai đứng ra nói thật?"
"Rõ ràng các người vì một trăm lượng bạc, nên mới lừa gạt phu nhân nhà ta!"
"Nói bậy! Phán Nhi vốn không phải con nhà chúng ta.
Chúng ta chưa bao giờ lừa phu nhân nhà ngươi!"
Lời tổ mẫu vừa dứt, cả đám vốn đang xôn xao cũng im bặt.
*
Chầm chậm, đại bá phụ, đại bá mẫu, tam thúc, tâm thẩm, thậm chí cả cha ta cũng đứng ra phụ họa theo tổ mẫu.
Ta vốn đã nghĩ đến khả năng này—
Vì bạc, bọn họ chắc chắn sẽ nói ra những lời như vậy.
Ta cũng tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ, đủ cứng rắn.
Nhưng khi thực sự nghe thấy những lời này, trái tim vẫn đau nhói đến nghẹn thở.
*
"Không phải!
Phán Nhi là con gái ta!"
12
Mẹ ta còng lưng bước đến trước mặt Tòng Bà tử , giọng tuy nhỏ nhưng lại vô cùng kiên định.
"Nó là con ta.
Hôm ta sinh nó đúng vào mùa gặt lúa mạch, trong nhà không có lấy một ai.
Ta một mình sinh nó, tự cắt dây rốn, dọn dẹp sạch sẽ rồi đặt lên giường đất, sau đó mới ra đồng đưa cơm."
"Nhưng mẹ chồng ta lại trách ta đưa cơm trễ, còn tát ta một cái.
Người trong thôn ai cũng biết, Phán Nhi là do ta sinh ra."
*
Đây chính là mẹ ta.
Đôi khi, ta trách bà vì sao lại yếu đuối đến vậy.
Ngay cả con ruột của mình, cũng không bảo vệ được.
Nhưng trong tình cảnh này, bà là người duy nhất đứng ra che chở cho ta.
Rõ ràng bà biết, nếu số bạc này bị lấy đi, chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì.
Thế nhưng, bà vẫn đứng ra bảo vệ ta.
Như thể tất cả khổ nạn trên đời này đều trút xuống người bà.
Sinh ra đã mất mẹ, ba tuổi cha tái giá, sống cảnh bị bỏ đói, bị đánh đập.
Khó khăn lắm mới lớn lên, lấy chồng, nhưng chưa một ngày được sống tử tế.
*
"Mẹ…" Ta khẽ gọi bà.
Bà lắc đầu, nước mắt rưng rưng.
Bà kéo ta ra phía sau, chắn trước mặt ta, nói:
"Phán Nhi, không sao đâu."
*
"Nếu các người trả lại một trăm lượng bạc này, phu nhân nhà ta nguôi giận, chuyện này coi như xong.
Nếu không trả, phu nhân hiện đang ở phủ Tri phủ đại nhân. Chúng ta sẽ lập tức khởi kiện các người tội gian trá lừa gạt.
Đây là một trăm lượng bạc, theo luật pháp, tội này có thể bị c.h.é.m đầu."
Tòng Bà tử dùng khăn chấm chấm đầu mũi.
Hôm nay không hề nóng, nhưng người quá đông, bụi đất bay mù trời, dính cả lên mặt bà ta.
*
Vừa nghe đến "chém đầu", tổ mẫu hai chân nhũn ra.
Nếu không nhờ đại bá đỡ, e rằng bà đã ngã quỵ tại chỗ.
Bà ta dùng đôi mắt tràn đầy căm hận trừng mẹ ta.
Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, người run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố chống đỡ.
Cái thôn nhỏ này, quan lớn nhất mà bọn họ từng gặp chỉ là lý trưởng.
Dù có lên trấn, cao lắm cũng chỉ thấy mấy tiểu lại tuần tra.
Còn Tri phủ đại nhân—
Là quan lớn đến mức nào?
Dư phu nhân lại có quan hệ thân thích với phủ Tri phủ, chắc chắn quan sẽ thiên vị bà ta.
Triệu gia làm sao có gan mà dám kiện cáo với người thân của Tri phủ chứ?
Cuối cùng, dù không cam lòng, tổ mẫu vẫn phải đưa một trăm lượng bạc cho Tòng Bà tử .
Giây phút tổ mẫu đưa bạc đi, sắc mặt cả nhà đều khó coi.
Một trăm lượng này, chính là tất cả chỗ dựa của Triệu gia.
Đại bá dựa vào nó để cưới vợ cho ba đứa con trai.
Tam thúc muốn dùng nó để xây nhà mới.
Cha ta thì muốn lấy số bạc này để ngủ với Lý quả phụ.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hy vọng của bọn họ đều tan thành mây khói.
Chỉ trừ ta và mẹ ta.
Vì mẹ ta hiểu rõ—số bạc này vốn dĩ cũng không thể rơi vào tay bà.
*
Cỗ xe ngựa của Tòng Bà tử xa dần trong bụi đất, đám người tò mò hóng chuyện cũng dần tản đi.
Thủy Sinh và Trường Phong vẫn đứng trên gò đất phía xa.
Ta lén làm động tác ra hiệu bảo bọn họ đi đi.
Ta biết—
Tiếp theo đây, ta và mẹ ta sẽ phải đối mặt với cơn giông bão như thế nào.
Ta không muốn Thủy Sinh nhìn thấy bộ dạng thực sự của ta.
Càng không muốn hắn trông thấy ta chật vật, thê thảm đến mức nào.
Trước mặt hắn, ta đã hạ thấp bản thân đến tận bùn đất rồi.
Nếu lại để hắn thấy một mặt khác của ta, e rằng ta sẽ không còn dũng khí để gặp hắn nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");