Khi Lâm Vũ Sơ vừa mang thai Lương Mục Xuyên phải đi nước ngoài công tác một chuyến. Lương Nguyên là tập đoàn đa quốc gia, có hoạt động ở nước ngoài. Lần này đi công tác là đến Anh.
Lâm Vũ Sơ muốn giúp anh sắp xếp hành lý nhưng Lương Mục Xuyên không cho. Anh bảo cô ngồi trên giường nhìn anh sắp xếp là được.
Lương Mục Xuyên lấy hai ba bộ quần áo ném vào vali coi như xong. Cuối cùng còn không quên mang theo quyển sách Lâm Vũ Sơ để ở đầu giường theo.
“Anh mang sách đi làm gì?” Lâm Vũ Sơ nhìn Lâm Vũ Sơ cầm sách theo cũng không ngăn lại.
“Để tránh em đọc trộm xong lúc anh không ở nhà!”
Lâm Vũ Sơ chu miệng nói: “Em đã tự đọc xong rất nhiều sách.”
“Đây là quyển mỗi đêm anh đều đọc cho em nghe, tuyệt đối không để em tự đọc trước.”
Lâm Vũ Sơ cười phát hiện Lương Mục Xuyên có tính trẻ con như vậy.
“Anh cầm đi rồi tối em đọc sách gì được.”
Lương Mục Xuyên không hề nghĩ ngợi nói: “Anh sẽ đọc qua điện thoại cho em nghe.”
“Nhưng sai múi giờ có khi trùng với giờ làm việc của anh thì sao?”
“Không lo, anh sẽ sắp xếp ổn thoả.”
Lâm Vũ Sơ cười tin tưởng những gì Lương Mục Xuyên nói, Lại nhìn vali hành lý trên mặt đất nghĩ đến việc giúp anh sắp xếp vài thứ.
Dạo gần đây anh thích ăn đồ chua, Lâm Vũ Sơ cầm mấy túi ô mai đặt vào vali của anh. Sau đó Lương Mục Xuyên không để cô làm gì ôm eo cô đặt cô lên giường ngồi xuống để cô ngồi trên đùi mình.
Lúc đầu mới mang thai nên bụng Lâm Vũ Sơ vẫn chưa nhô lên, Lương Mục Xuyên ôm eo Lâm Vũ Sơ nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô vài cái tiếp theo lại hôn hôn lên môi cô.
“Anh đi ba bốn ngày sẽ về.”
“Vâng.”
“Em nhớ anh chứ?”
“Có.”
“Mai anh sẽ xuất phát, bảo bối không có gì muốn nói với anh sao?”
Lâm Vũ Sơ nghĩ nghĩ nhẹ nhàng lắc đầu, khiến Lương Mục Xuyên muốn hôn cô.
Nụ hôn kiểu Pháp, đầu lưỡi dây dưa, nước bọt từ khóe miệng chảy ra. Nụ hôn môi mang theo tính trả thù này kết thúc, Lương Mục Xuyên tuy rằng vẫn xụ mặt nhưng vẫn tự tay lau nước bọt trên miệng của Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ nhìn anh cười, nhẹ nhàng nói: “Mục Xuyên, trở về mang cho em chút đồ đi.”
“Là cái gì?”
“Một bức thư.”
Lương Mục Xuyên khó hiểu: “Thư gì?”
Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên nói: “Thư anh viết cho em, nội dung là những gì anh nhớ em. Nói cái gì cũng được. gọi đây là thư cũng có thể nói là thư tình, khi trở về, em muốn anh tự mình đưa cho em.”
Nghe đến hai chữ “Thư tình”, Lương Mục Xuyên không khống chế được xúc động.
“Bảo bối cũng viết sao?”
Lâm Vũ Sơ mỉm cười nhìn anh rồi gật gật đầu: “Em cũng viết.”
Hình ảnh Lâm Vũ Sơ tươi cười khắc sâu trong trí nhớ của Lương Mục Xuyên. Lương Mục Xuyên dịu dàng hôn cô, hôn cả người cô hôn lên bụng đang kết tinh tình yêu của hai người…
Bảo bối yêu quý!
Hiện giờ tại Anh đang là mùa mưa, nhìn những giọt mưa bắt vào cửa kính trong đầu anh chỉ nghĩ đến em. Muốn ôm em, ôm em nghe tiếng mưa, nghe tiếng mưa rơi vào cửa kính tí tách tí tách, làm tình với em trong phòng.
Nhớ rõ có một lần em từ ngoài trở về nhà, tay còn cầm một bông hoa rơi ở đâu đó nói “Em thấy bông hoa này thật xinh đẹp, cũng muốn cho anh xem nên cầm về nhà. Tuy rằng bây giờ nó đã héo nhưng nó có thể nói cho anh em yêu anh đến bao nhiêu.”
Em thấy không, những gì em nói luôn lãng mạn như vậy. Anh không nói được những lời hoa mỹ, mỗi câu mỗi chữ em nói anh đều muốn ghi nhớ. Sống cùng em, anh vẫn luôn cảm thấy mình là một kẻ phàm tục, bởi vì có em, anh mới có lãng mạn. Cùng em ở bên nhau làm việc gì anh cũng thấy vui thích. Thích đọc sách cho em nghe, thích đi xem phim với em, thích nghe em giảng cho anh về một số điển tích cổ.
Anh thật tục, chỉ luôn nghĩ đến việc làm tình với em. Sáng sớm tỉnh giấc thì anh hôn em, ngủ trưa tay anh để lên làn da của em, buổi đêm từ lúc anh kéo em vào lòng bắt đầu vẫn luôn cách em “khoảng cách âm”.
Nhưng cho dù khó dằn nổi thì anh vẫn sẽ mãi mãi không chủ động rời xa em. Anh thích thân phận “Chồng của Lâm Vũ Sơ”. Tuyệt đối sẽ không thay đổi mối quan hệ của chúng ta.
Bảo bối, anh yêu em.
May mắn rằng em có thể yêu anh.
Yêu em mãi mãi.
Chồng của em – Lương Mục Xuyên.
Mục Xuyên.
Cầm bút trong đầu em đầu tiên là muốn nói nhớ anh. Khi đọc sách có một ánh chiều tà chiếu vào trang sách em nhìn nó đến xuất thần. Xuất thần nhớ anh, buổi tối sau khi kết thúc trò chuyện video với anh, nằm trên giường em cũng chỉ nhớ anh. Nhớ đến lúc anh ở bên cạnh em, lúc này em đã nằm trong lòng ngực anh chuẩn bị đi vào giấc ngủ, có lẽ lại không thắng nổi dây dưa của anh, bắt đầu liều chết cùng anh triền miên.
Anh đối với việc này không biết mệt. Anh nói bởi vì đây là cách mà anh có thể ở gần em nhất. Nhưng, anh biết không, anh là người duy nhất có thể chạm vào linh hồn của em. Có lẽ nói như vậy có chút trừu tượng nhưng lúc trước lần đầu tiên anh đọc thơ của Shakespeare em thật sự cảm thấy linh hồn mình bay ra, thấy hai mắt của mình ngây ngốc nhìn anh. Khi anh mở hai chân em ra, vùi đầu vào đó linh hồn em lâng lâng. Lúc đó em mới hiểu như thế nào là linh hồn và thể xác hợp nhất.
Có rất nhiều cách nói về t/ì/n/h d/ụ/c, mại dâm, nơi trút bỏ dục vòng bằng tiền và buôn bán t/ì/n/h d/ụ/c. Tình một đêm, chỉ là tình yêu mong manh. Mà chúng ta bắt đầu là khi anh bước theo em vào nhà em mà em không hề đề phòng.
Em luôn nghĩ, nếu anh từ đầu chúng ta có thể yêu đương giống như những cặp đôi bình thường. Anh vui vẻ theo đuổi em thì tốt biết bao nhiêu.
Anh nhớ lần chúng ta đi xem phim kia không. Kết quả phim bắt đầu chiếu chúng ta mới đi vào rạp. Trong bóng tối anh nắm tay em tìm chỗ ngồi, em không cần phải nghĩ gì, không cần lo lắng gì, yên tâm để anh nắm tay. Em mới hiểu được hóa ra mình thích được anh nắm tay như vậy.
Có lần em ra ngoài đi dạo với Lộ Y. Ngồi trong quán nước, trên chiếc ly có một bông hoa màu vàng nhạt, em thấy thích muốn anh cũng được ngắm nó. Cầm hoa về nhà, nó đã héo khô nhưng anh vẫn rất cẩn thận cầm lấy, kẹp trong sổ của mình. Em nhớ rõ mình rất vui vẻ, vui vẻ cười vui vẻ vì lần nào anh cũng trận trọng em.
Anh biết không, thật ra, Lâm Vũ Sơ yêu Lương Mục Xuyên là chuyện dễ dàng nhất trên thế giới.
Hiện giờ em cảm thấy chuyện ấy giữa chúng ta là tình yêu. Tình yêu được thể hiện qua t/ì/n/h d/ụ/c, thể hiện mãnh liệt thông qua tứ chi giao nhau. Em mãnh liệt cảm nhận được anh yêu em.
Ngày kia anh sẽ trở về. Em rất nhớ anh.
Em muốn nghe anh đọc Sonnet của Shakespeare, nhớ những ngón tay anh khi cầm sách lật trang sách. Nhớ nụ hôn chan chứa tình yêu của anh. Những điều đó đều là vĩnh hằng giữa anh và em!
Yêu anh!
Lâm Vũ Sơ.