Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 34: Người đơn thuần




“Chị Lộ Y, em xin lỗi vì hôm đó đã nói những lời khiến chị chạnh lòng. Từ trước đến nay em chỉ nhìn đời qua những trang sách mà không biết có còn những mặt trái. Em có rất nhiều thiếu sót cần phải học hỏi thêm để lớn dần lên. Mà để học hỏi thì cũng cần người dẫn dắt. Em vẫn coi chị là người đã kiên nhẫn dạy em học toán, không liên quan đến thân phận khác. ” Lâm Vũ Sơ nhắn tin này cho Lộ Y xong chờ cô ấy trả lời.

Lương Mục Xuyên cầm ly nước nóng cho Lâm Vũ Sơ vào thư phòng thấy cô đang cầm bút quay, nhìn chằm chằm trang giấy trước mặt cũng không viết gì.

Lương Mục Xuyên đến bên cạnh Lâm Vũ Sơ, đặt ly nước trước mặt cô.

Lâm Vũ Sơ thấy anh đến, buông bút, nghiêng người ôm eo Lương Mục Xuyên úp mặt vào bụng anh cọ cọ làm nũng.

“Sao vậy, hôm nay hình như em không viết được nhiều.” Lương Mục Xuyên xoa đầu Lâm Vũ Sơ.

“Em đột nhiên cảm thấy mình quá đơn thuần.”

Lương Mục Xuyên không nói gì im lặng chờ cô nói tiếp.

“Anh biết không em vẫn luôn không thích người khác nói em đơn thuần. Bởi vì em cho rằng người đơn thuần không thể viết văn tốt, văn phong không thể tránh khỏi quá ngây thơ. Có bút lực thành thục giống như những tác giả đạt giải thưởng lớn mới là mục tiêu mà em hướng tới….”

“Nhưng cuối cùng em thật sự rất đơn thuần, trước đây em mù quáng không phát hiện.”

Nghe Lâm Vũ Sơ nói Lương Mục Xuyên muốn an ủi cô, nói: “Nhưng anh lại cho rằng người đơn thuần càng dễ phát hiện những điều tốt đẹp trong cuộc sống cũng dễ dàng đưa những điều tốt đẹp đó vào trong sách.”

Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu, cằm tựa trên bụng Lương Mục Xuyên, “Cho nên anh cũng biết em là người đơn thuần?”

“… Anh.” Lúc này Lương Mục Xuyên trả lời “đúng” cũng không được mà trả lời “không” cũng không xong. Anh chỉ muốn an ủi vợ mình mà thôi ngược lại lại tự đào hố cho mình.

“Anh cảm thấy sau này bảo bối viết sách nhất định sẽ dễ bán.”

Lâm Vũ Sơ nhịn không được cười.

Chín giờ tối, Lộ Y nhắn tin trả lời Lâm Vũ Sơ.

“Xin lỗi Vũ Sơ, lâu như vậy mới trả lời tin nhắn của em. Hôm nay công việc hơi bận, không muốn dùng chút thời gian rảnh để trả lời em. Muốn về nhà thảnh thơi mới nhắn tin trả lời em.

Thật ra chị cũng rất xin lỗi vì hôm đó không hiểu sao lại sinh ra địch ý với em. Cảm ơn em vì đã không để bụng, càng cảm ơn em vì biết hoàn cảnh của chị vẫn coi chị là chị như trước kia. Chị có rất nhiều chuyện không thể nói ra. Không biết nói với ai, cuối tuần em có thời gian không, mình gặp nhau đi?”

Lâm Vũ Sơ trả lời ngay: “Được ạ.”

Sáng sớm cuối tuần, Lương Mục Xuyên tỉnh giấc sớm hơn Lâm Vũ Sơ.

Tay anh để dưới chăn tùy ý vuốt ve cơ thể cô, giống như hôn môi tối hôm qua.

Lâm Vũ Sơ tỉnh dậy rúc rúc vào lòng ngực Lương Mục Xuyên, “Anh chưa đi sao?”

Giọng Lâm Vũ Sơ hơi khàn, cô biết hôm nay anh có việc phải ra ngoài.

Lương Mục Xuyên lưu luyến, “Không đi, hôm nay cứ nằm với em trên giường này.”

“Phải đi thôi, dù anh không đi em cũng không ở nhà.”

“Em đi đâu?”

“Em có hẹn với chị Lộ Y hôm nay.”

Lương Mục Xuyên hôn lên mí mắt Lâm Vũ Sơ.

“Vậy xong em gọi điện cho anh anh đón em. Buổi tối chúng ta ăn cơm ở ngoài. Hôm trước anh có đến một quán ăn thấy không tệ lắm, thích hợp với khẩu vị thanh đạm của em.”

Lâm Vũ Sơ nghiêng đầu về phía Lương Mục Xuyên, “Mời chị Lộ Y ăn cùng chúng ta đi.”

Lương Mục Xuyên do dự, anh muốn hưởng thụ thế giới hai người với cô.

Nhưng bình thường Lâm Vũ Sơ yêu cầu anh đều không thể nói không, “Được, đến lúc đó anh đón hai người.”

Lâm Vũ Sơ hẹn với Lộ Y ở một trung tâm thương mại. Hai người đi dạo một vòng, Lâm Vũ Sơ chọn cho Lương Mục Xuyên một chiếc áo khoác. Người mẫu mặc cùng cỡ với Lương Mục Xuyên, Lâm Vũ Sơ cảm thấy Lương Mục Xuyên mặc áo khoác này còn đẹp hơn người mẫu. Khi Lâm Vũ Sơ chọn quần áo, Lộ Y xem khuy áo. Không biết cô ấy nghĩ gì đến mức xuất thần. Đến tận khi Lâm Vũ Sơ gọi cô ấy giúp xem cô mới lấy lại tinh thần.

Cô ấy vẫn mua đôi khuy áo kia.

Đi dạo một vòng xong hai người mua đồ uống rồi ngồi ở khu giải trí của trung tâm thương mại.

Lộ Y nói: “Lâu lắm rồi chị không đến trung tâm thương mại.”

“Nhưng chị không mua gì nhiều.” Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Lộ Y, ngoài đôi khuy áo kia thì Lộ Y cũng không mua gì thêm.

Lộ Y nhấp miệng uống một ngụm trà sữa, sau đó xoay xoay cốc trà trong tay nói không đầu không cuối: “Mấy hôm trước anh ta đi công ta, mẹ anh ta đã hẹn gặp chị… bà ấy bảo chị đến gặp bà ấy. Nhưng khi chị đến, bà ấy lại chỉ cây dâu mắng cây hòe rằng bảo vệ khu nhà tùy tiện một con chó hoang cũng cho vào đây. Ba anh ta cũng là lãnh đạo cấp cao, khu nhà ở của cán bộ cao cấp sao có thể an ninh kém được, ngay cả cửa ra vào cũng có hệ thống phân biệt vật nuôi trong nhà.”

Lâm Vũ Sơ đau lòng nhìn Lộ Y, muốn nói câu gì an ủi cô ấy nhưng lúc này nói gì cũng sợ sai.

“Lúc ấy nhà họ còn có một người phụ nữ, là con gái của một thị trưởng… chị mới biết hóa ra những người làm quan như bọn họ lịch sự chỉ đối với những người cùng giai cấp. Sau đó khi ăn cơm, bà ấy nói về việc em trai chị say rượu đánh người, rồi những lời đồn về gia đình chị, nói rất hào hứng. Chỉ đơn giản bà ấy muốn chị biết khó mà rời khỏi Phùng Dặc.”

“Em cũng biết ba chị sau khi ly hôn với mẹ chị đã kết hôn với tiểu tam sinh ra một người con trai… chưa gặp mặt đã tra rõ hoàn cảnh, những việc này đối với những người có quyền như họ chỉ là một câu nói…”

“Lúc ấy chị cũng nghĩ ít nhất chờ ăn xong bữa cơm mới rời đi không quan tâm đến những lời nói không giáo dục của họ. Nhưng thật sự chị không nhịn nổi nữa, cuối cùng buông đũa rời khỏi nhà họ…”

“Vũ Sơ, chị….”

Lâm Vũ Sơ nắm tay Lộ Y, “Chị không làm gì sai cả.”

“Thật sự không sai sao?” Lộ Y cúi đầu.

“Nhưng chị chủ động làm tình nhân của Phùng Dặc, như vậy thật sự không sai sao?”

Lâm Vũ Sơ lập tức nghẹn lời không biết nói gì. Nhưng cô vẫn nắm tay Lộ Y, cảm thấy có thể cho cô ấy chút an ủi.

Lâm Vũ Sơ nói: “Anh ta không có bạn gái, nói chị là tình nhân của anh ta thật ra cũng không phải tình nhân.”

Lộ Y cười: “Anh ta sắp kết hôn, chính là con gái của vị thị trưởng kia. Ngày đó mẹ anh ta còn nói với chị sinh thần bát tự của hai người hợp như thế nào… lúc ấy chị đã thầm nghĩ, nếu nhảy lầu có thể làm cho chị nhanh chóng rời khỏi nơi đó, chị sẽ không do dự mà nhảy xuống.”

“Không phải chị cố ý lâu như vậy không liên hệ với thầy và em… mà chị cảm thấy không có mặt mũi nào gặp hai người.” Trà sữa trong tay Lộ Y đã lạnh, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt nóng bỏng.

Lâm Vũ Sơ lau nước mắt cho cô.

“Ít nhất trong lòng em chị vẫn là chị Lộ Y trước kia.”

Cuối cùng Lộ Y cũng không nhịn được nhào vào lòng Lâm Vũ Sơ mà khóc.

Chờ Lộ Y trang điểm lại Lâm Vũ Sơ mới gọi điện thoại cho Lương Mục Xuyên đến đón hai người.

Lương Mục Xuyên lái xe đưa hai người đến một nhà hàng. Trong bữa ăn Lương Mục Xuyên gắp đồ ăn cho Lâm Vũ Sơ Lâm Vũ Sơ gắp đồ ăn cho Lộ Y khiến Lương Mục Xuyên cảm giác hơi ghen tị.

Lâm Vũ Sơ gắp đồ ăn cho Lộ Y, Lộ Y vội vàng ngăn lại, “Mau gắp cho ông xã em, em gắp cho chị nữa lần sau ở quán cơm khó đặt như này chị sợ không được ăn ké nữa.”

Lâm Vũ Sơ cười hơi xin lỗi gắp đồ ăn vào bát Lương Mục Xuyên, “Mục Xuyên.”

Lương Mục Xuyên lạnh lùng nhìn bát đầy đồ ăn, nâng nâng cằm, “Gắp cho anh miếng thịt.”

Lâm Vũ Sơ gắp hai miếng thịt vào bát cho anh, lúc này Lương Mục Xuyên mới hơi vui vẻ một chút.

Ăn cơm xong ba người ra ngoài mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi. Có lẽ rơi cũng khá lâu rồi, ba người ngồi vào xe, Lương Mục Xuyên lái xe đưa Lộ Y về trước.

Lộ Y đọc địa chỉ, Lương Mục Xuyên lái xe đến dưới tầng nhà Lộ Y, xe chưa dừng Lâm Vũ Sơ ngồi ghế phụ đã thấy có người đứng một mình ở cột đèn đường.

Trong tay cầm thuốc lá, đầu thuốc lúc tắt lúc đỏ, khói thuốc lờ lững. Hai vai anh ta có chút tuyết, trên mặt đất có vài tàn thuốc, vừa nhìn đã biết anh đứng đây đã lâu.

Lộ Y xuống xe thấy Phùng Dặc không nói gì.

Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ cùng nhau xuống xe.

Lộ Y cười nói: “Hai người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.