Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 25: Nói lời thô tục khi làm




Sau lần đầu tiên hẹn hò xong Lâm Vũ Sơ giao chuyện hẹn hò cho Lương Mục Xuyên sắp xếp. Cô nói với anh: “Anh dẫn em đi đâu thì em đi đến đó. Dù anh có phá sản muốn em đi theo anh em cũng đồng ý.”

Lương Mục Xuyên nhớ đến Lâm Vũ Sơ nói với anh về ‘Tồn tại’, cười cười nói: “Ông xã của em sẽ không phá sản, anh không bao giờ dùng cách này để chứng minh tình yêu của mình, anh cũng không muốn em chịu khổ. Hơn nữa anh tin tưởng em thật sự yêu anh!”

Lâm Vũ Sơ mở to hai mắt nhìn anh có vẻ như không thể tin được: “Nếu em không phải thật sự yêu anh thì sao?”

Lương Mục Xuyên chạm vào mặt Lâm Vũ Sơ, hung hăng cắn lên môi cô: “Vậy thì em chết chắc rồi.”

“… Bảo bối, chuyện gì em cũng có thể đối ý, nhưng riêng chuyện này nếu em đổi ý anh thật sự rất khó vượt qua.”

Lâm Vũ Sơ sờ sờ cánh môi sưng đỏ giống như một đứa bé mắc sai lầm, nhỏ giọng nói: “Biết rồi, em thật sự thích anh.”

Thái độ nhận sai dịu dàng khiến người ta mềm lòng, Lương Mục Xuyên lập tức tự trách mình nói có hơi nhẫn tâm.

Lúc này hai người ngồi trong xe, Lương Mục Xuyên nghiêng người sang mặt dán lên mặt Lâm Vũ Sơ, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đã sưng đỏ của cô. Nước bọt là mật ngọt, an ủi vết thương mà anh vừa mang đến cho cô. Đầu lưỡi vừa liếm vừa mút, lại chui vào tận khoang miệng của cô.

“Ưm… hưm…” Lâm Vũ Sơ cúi đầu rên rỉ, từ từ nhắm hai mắt lại cảm nhận cảm giác thỏa mãn mà Lương Mục Xuyên mang đến cho mình.

Lâm Vũ Sơ đột nhiên cảm giác được một bàn tay đang di chuyển trên cơ thể mình. Cũng không biết từ khi nào anh đã xâm chiếm cơ thể cô, cặp v/ú nhỏ của cô đang bị anh xoa nắn, lực càng lúc càng mạnh. Lâm Vũ Sơ lo Lương Mục Xuyên muốn l/à/m t/ì/n/h với cô ở trong xe thì anh rời khỏi môi cô, ánh mắt tràn đầy ham muốn t/ì/n/h d/ụ/c.

“Bảo bối…” Môi anh lại hôn lên cô, nhưng không hôn sâu chỉ chuồn chuồn lướt nước mà thôi.

“Nhé!” Ám chỉ đã rất rõ ràng.

Lâm Vũ Sơ thở phì phò, “Đừng ở đây.”

Hiện giờ xe đang dừng ở ngoài không thể giống như trong gara biệt thự ở Lâm Hồ Loan. Lâm Vũ Sơ thật sự không có cách nào chấp nhận được việc này.

Lương Mục Xuyên kéo một bàn tay của Lâm Vũ Sơ đặt lên đũng quần của mình. Rõ ràng đã làm rất nhiều lần, nhưng khi thật sự chạm đến thứ cứng rắn đó của anh trong lòng Lâm Vũ Sơ cảm giác rất khiêu gợi.

Lương Mục Xuyên gần sát miệng Lâm Vũ Sơ, vừa hôn cô vừa nói: “Bảo bối, yêu nhau hẹn hò cũng có thể thuê phòng đúng không?”

“… Vâng.”

Chỉ tại t/ì/n/h d/ụ/c quá làm người ta khao khát.

Lâm Vũ Sơ ngây ngốc đáp lại anh trực tiếp đưa mình đến một phòng ở khách sạn năm sao.

Lương Mục Xuyên từ trước đến giờ là một người phong độ, dù việc lớn lửa sém lông mày anh cũng luôn tỏ ra bình tĩnh thong dong. Anh luôn tin tưởng rẳng nóng vội không có cách nào giải quyết vấn đề, nhưng lúc này anh đã nhầm rồi.

Lâm Vũ Sơ có thể nhìn thấy được sự vội vàng trong mắt Lương Mục Xuyên khi anh tìm kiếm số phòng. Lâm Vũ Sơ thầm nghĩ, đợi lát nữa cửa phòng đóng lại, thật sự cô chỉ có thể giống như dê vào miệng cọp ngoan ngoãn chấp nhận mà thôi.

Tìm được phòng rồi, khi mở cửa phòng Lâm Vũ Sơ liên tục nghe tiếng rên rỉ ở phía sau.

Lâm Vũ Sơ quay đầu khiếp sợ phát hiện, cửa phòng đối diện không đóng, áo khoác màu nâu nhạt, áo sơ mi nam nữ, váy… Từ cửa vào sau đó biến mất ở một góc. Giường lớn bị chắn không nhìn thấy nhưng tiếng vẫn có thể nghe rõ ràng.

Cảnh tượng như vậy cũng báo trước tiếp theo họ sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng vội đến mức không đóng cửa hẳn sẽ không như vậy. Lâm Vũ Sơ thầm nghĩ, đợi lát nữa nhất định phải nhắc Lương Mục Xuyên nhớ đóng cửa.

“Bốp bốp bốp!” Xen lẫn tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên mấy tiếng kêu khác lạ. Không phải tiếng phát ra từ âm hộ khi quan hệ mà là tiếng tay đánh vào mông.

Lập tức những tiếng nói thô tục vang lên: “Con đĩ, tao sẽ ** chết mày.”

“A a, em là con đĩ, ** chết em đi, ** chết em đi!”

Lâm Vũ Sơ nuốt nước miếng, và mới quay đầu lại đã bị Lương Mục Xuyên kéo vào phòng. Chờ cô phản ứng lại nghĩ phải nhắc nhở anh đóng cửa thì Lương Mục Xuyên đã đóng mạnh cửa lại.

“Rầm!”

Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên để lên cửa cuồng nhiệt hôn. Quần áo cũng nhanh chóng bị anh cởi ra.

Khi đã cởi sạch sẽ chuẩn bị ăn, Lâm Vũ Sơ vẫn không yên lòng nghĩ nghĩ “Lương Mục Xuyên cởi quần áo thật nhanh và thuận tay.”

“A!” Lâm Vũ Sơ đột nhiên đau kêu thành tiếng.

Lương Mục Xuyên khẽ cắn hai cánh môi sưng đỏ của Lâm Vũ Sơ, bất mãn nói: “Hóa ra bảo bối thích nghe lén người khác làm tình như vậy, bây giờ anh cũng không thể làm cho bảo bối tập trung.”

Lâm Vũ Sơ vòng tay qua cổ Lương Mục Xuyên, hai vú kề sát cọ cọ lên ngực anh, nói: “Mục Xuyên, anh đ/ụ chết em đi.”

Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên rõ ràng hơi sửng sốt sau đó mắt sáng lên như sói đói.

“Đ/ĩ! Hóa ra bảo bối của anh là một con đ/ĩ.” Anh sờ sờ â/m h/ộ, khi hai người hôn nhau ở trong xe, q/u/ầ/n l/ó/t cũng đã ướt đẫm. Lương Mục Xuyên vừa lòng cầm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của mình cọ cọ vài cái vào nơi tư mật của Lâm Vũ Sơ, quy đầu ướt rồi cuối cùng anh cũng đâm vào.

“Ưmmm…”

Quá sâu, Lâm Vũ Sơ thiếu chút nữa không chịu nổi. Cô nghiêng đầu đưa nắm tay lên miệng cắn. Chưa có khởi đầu anh đã lập tức tiến vào, hoàn toàn không thích ứng được, thật sự quá thô.

Cô đứng thẳng dậy, nhìn xuống có thể nhìn thấy c/ô/n t/h/ị/t đang đâm vào cơ thể mình, kết nối cô với anh. Lâm Vũ Sơ không hiểu, một thứ to dài như vậy sao có thể đâm vào người cô được.

Tay cô không chút sức lực để trước ngực Lương Mục Xuyên, “Mục Xuyên, ừ ừ… anh rút ra ngoài một chút… quá…quá lớn…”

“Bảo bối, bây giờ em là con đ/ĩ, một con đ/ĩ sao lại muốn anh rút ra ngoài. Con đ/ĩ thích nhất d/ư/ơ/n/g v/ậ/t đ/ụ mình.” Lâm Vũ Sơ không nói gì, rên rỉ bị Lương Mục Xuyên rút ra đâm vào.

Lần đầu tiên l/à/m t/ì/n/h mà khẩu dâm, Lương Mục Xuyên rất hưng phấn, mỗi lần đâm vào đều khiến Lâm Vũ Sơ thấy mình bị đâm bay.

Tư thế đối diện không thể thỏa mãn được Lương Mục Xuyên. Anh rút dương v*t ra, Lâm Vũ Sơ nhân cơ hội này đi về phía giường.

Lương Mục Xuyên cũng từ từ đi theo sau, vừa rồi làm tình một hồi đã khiến anh không vội vàng như vừa bước vào khách sạn nữa. Nhìn Lâm Vũ Sơ đi về phía đầu giường đột nhiên cảm thấy truy đuổi ngắn ngủi này cũng là một loại lạc thú. Bảo bối của anh luôn có cách khêu gợi hứng thú t/ì/n/h d/ụ/c trong anh, làm cho anh không thể ngừng được.

Lương Mục Xuyên bước lên, cả người Lâm Vũ Sơ bị anh bao phủ, kết quả cuối cùng bị anh ăn sạch sẽ.

“Anh nhẹ một chút được không? Em có chút không chịu nổi.”

Hôm nay trên giường Lương Mục Xuyên hưng phấn hơn mọi lần.

Lương Mục Xuyên để hai tay bên eo Lâm Vũ Sơ, Lâm Vũ Sơ quỳ gối trên giường đưa lưng về phía anh. Lương Mục Xuyên cúi đầu nhìn hoa nguyệt với nhiều mật dịch đang lộ rõ trước mặt mình.

“Bảo bối, nói lại lần nữa xem.”

“Nói cái gì?”

“Nói em muốn anh ** chết em đi!”

Lâm Vũ Sơ vùi mặt vào trong gối, giờ đây nghĩ lại cô cảm thấy mình khó có thể mở miệng được.

“… em… em nói không nên lời!”

Một tay Lương Mục Xuyên xoa âm hộ của Lâm Vũ Sơ, hoa huy*t bị kích thích chảy ra càng nhiều d/â/m d/ị/c/h.

“Không nói… d/ư/ơ/n/g v/ậ/t sẽ không cho lỗ nhỏ của bảo bối ăn!”

Lâm Vũ Sơ cúi đầu rên rỉ ra tiếng, kĩ năng khiêu khích của Lương Mục Xuyên trên người Lâm Vũ Sơ càng ngày càng thành thạo.

Lâm Vũ Sơ bại trận, cắn gối rầu rĩ nói: “Đ/ụ chết em đi!”

Lương Mục Xuyên cúi đầu vỗ vào mông Lâm Vũ Sơ.

Tiếng “Bốp! Bốp!” không ngừng vang lên bên tai hai người.

“Bảo bối, nói to một chút, để anh yêu em càng mạnh hơn nữa được không?”

Không có gì thẹn thùng hơn vì bị anh tét mông, Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu khỏi gối, nói: “Mục Xuyên, đ/ụ chết em đi!”

Vừa dứt lời Lâm Vũ Sơ lập tức kêu rên thành tiếng, Lâm Vũ Sơ từ phía sau cắm vào tận cùng, tư thế này thật sự quá sâu.

Lâm Vũ Sơ không có chút sức lực nào vùi đầu vào gối, rên rỉ xin tha: “Ưm… ưm… nhẹ chút… chậm một chút … ha…”

Mọi thương tiếc của Lương Mục Xuyên biến thành một cái hôn dừng trên lưng trần trụi của Lâm Vũ Sơ, động tác phía dưới vẫn mạnh bạo không ngừng.

“Bảo bối, anh thật sự rất yêu em!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.