Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 14: Ve vãn đánh yêu




Lương Mục Xuyên nắm tay Lâm Vũ Sơ về phòng.

Trở lại phòng, đóng cửa lại Lương Mục Xuyên ôm eo Lâm Vũ Sơ hôn hôn lên vành tai của cô. Hơi thở ấm áp phun vào tai cô hơi ngứa khiến Lâm Vũ Sơ biết Lương Mục Xuyên muốn cô.

“Đêm nay đừng làm nữa.” Lâm Vũ Sơ đẩy Lương Mục Xuyên.

“Vì sao?” Giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai, rất quyến rũ.

“Sợ bị nghe được.”

Đây là nhà chính họ Lương, lần đầu tiên Lâm Vũ Sơ đến đây ở, căn bản không thể nào coi đây giống như nhà mình.

Làm tình ở “nhà người khác”, Lâm Vũ Sơ nghĩ thôi đã cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa mấy gian phòng xung quanh đều có người ở, không giống như Lâm Hồ Loan chỉ có cô và Lương Mục Xuyên, nếu không cẩn thận bị người khác nghe được thì cô xấu hổ chết.

Lương Mục Xuyên hơi hơi mỉm cười, muốn nói nhà chính có cách âm không kém đến như vậy. Nhưng anh chỉ cười cười, khóe mắt ý cười giống như một con cá muốn bơi vào lòng Lâm Vũ Sơ, anh đặt Lâm Vũ Sơ lên giường, “Vậy chỉ có thể khiến bảo bối kêu khẽ một chút.”

Lâm Vũ Sơ vĩnh viễn không có cách nào ngăn cản Lương Mục Xuyên hoan ái với cô. Anh giống như rất thích điều này.

Quần áo cô bị Lương Mục Xuyên cởi sạch sẽ. Lâm Vũ Sơ trần trụi nằm dưới người Lương Mục Xuyên, một tay che miệng cố gắng kiềm chế. Bộ phận kia của anh đã tiến vào người cô, cô bị anh từng chút từng chút đẩy lên đầu giường.

Chân Lâm Vũ Sơ để lên ngực Lương Mục Xuyên. Anh cầm cổ chân cô đưa lên môi hôn hôn.

Lâm Vũ Sơ kinh ngạc hơi rụt chân lại, “Không được cắn!”

Lương Mục Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve lên vết cắn trên cổ chân của cô, “Bảo bối, xin lỗi, anh sẽ không cắn em nữa.”

Lương Mục Xuyên tách hai chân Lâm Vũ Sơ ra, cúi xuống hôn cô.

Giường rung lắc, Lâm Vũ Sơ bị bắt buộc theo nhịp điệu của Lương Mục Xuyên. Bàn tay che miệng ướt nhẹp theo hơi thở mà cô thở ra, dưới ánh mắt tràn đầy ham muốn và trìu mến của Lương Mục Xuyên, cô lại đạt đến cao trào.

Khi Lương Mục Xuyên ghé vào trên người Lâm Vũ Sơ thở dốc, thế giới dường như yên tĩnh lại, ngực hai người dán lại gần nhau, có thể cảm nhận được tim của đối phương đang đập.

Cuối cùng Lâm Vũ Sơ cũng có thể bỏ tay ra khỏi miệng, nằm liệt trên giường, môi hơi nhếch lên thở hổn hển.

“Thiệp mời của cô Tưởng anh đều nhận hết đúng không?” Lâm Vũ Sơ nhìn trần nhà đột nhiên hỏi.

Lương Mục Xuyên liếc nhìn cô, “Ừ.”

“Sao không nói cho em biết?”

“Biết em không thích những cuộc gặp xã giao như vậy, để tránh cho em phải nghĩ ngợi từ chối như thế nào, chi bằng không nói cho em.”

Bà xã của anh chỉ cần mỗi ngày ở nhà đọc sách, làm việc mình thích là được rồi.

Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên ép đến mức không thở nổi, giơ tay đẩy anh, “Sao anh biết em sẽ không đi?”

Lương Mục Xuyên đứng dậy, nhìn Lâm Vũ Sơ hơi tò mò: “Em muốn đi?”

“Nếu đây là cách xã giao trong giới của anh, em có thể đi.”

Lương Mục Xuyên cười cúi đầu hôn Lâm Vũ Sơ, “Bà xã của anh chỉ cần làm việc mình thích là được, không cần suy xét nhiều như vậy.”

Tay Lương Mục Xuyên lại di chuyển khắp người Lâm Vũ Sơ, lại một lần nữa muốn đánh úp lại.

Khi nắng sớm mai chiếu vào phòng, Lương Mục Xuyên tỉnh lại, anh kinh ngạc phát hiện Lâm Vũ Sơ không còn trên giường. Ngày thường ở Lâm Hồ Loan, Lương Mục Xuyên đi công ty Lâm Vũ Sơ vẫn còn đang ngủ. Huống chi tối hôm qua hai người mãnh liệt như vậy, cô sao còn có sức mà dậy sớm như vậy?

Lương Mục Xuyên ra khỏi phòng gặp Lương Tình.

Anh còn chưa kịp nói gì, Lương Tình đã nói: “Chị dâu đang giúp mợ ở dưới tầng.”

Lương Mục Xuyên lên tiếng, đi xuống tầng, chuẩn bị đi tìm Lâm Vũ Sơ.

Lương Tình theo Lương Mục Xuyên xuống tầng, “Làm sao vậy, chỉ mới một lát không thấy anh đã lo lắng như vậy?”

Tối hôm qua khi Lâm Vũ Sơ đi đưa trà cho ông cụ Lương, ở phòng sách của ông cụ Lương một lát mà Lương Mục Xuyên đã tìm người khắp nhà, giống như sợ có ai bắt cóc vợ anh không bằng.

Lương Mục Xuyên nghe giọng chế nhạo của Lương Tình khẽ hừ một tiếng, “Đương nhiên lo lắng, đó là người mà anh của em đã rất vất vả mới cưới được.”

Lương Tình rùng mình, thật sự không tưởng tượng được đây là người mà ngày xưa kiệm lời ít nói Lương Mục Xuyên sao.

“Buồn nôn quá!”

Lương Mục Xuyên hơi nhấp môi: “Em đang nghĩ xem lát nữa có nên nói với ông nội em xin nghỉ học đi xem biểu diễn không?”

Lương Tình không chịu uy hiếp của Lương Mục Xuyên, “Dù sao là anh cho em tiền, anh không thể không liên quan.”

“À, về sau muốn mua vé xem biểu diễn hay gì thì đừng tìm anh, trực tiếp hỏi ông nội đi.”

Lương Tình cười ha hả, sửa lại lời nói: “Thật sự là tình yêu làm người ta hâm mộ!”

Lương Mục Xuyên tìm được Lâm Vũ Sơ ở phòng bếp.

Cô đang giúp Hứa Vân nấu mì trường thọ cho ông cụ Lương.

“Sao dậy sớm như vậy? Tối hôm qua…” Lương Mục Xuyên hỏi Lâm Vũ Sơ.

Lâm Vũ Sơ sợ anh nói những lời không nên nói trước mặt Hứa Vân vội vàng nói: “Muốn dậy sớm một chút để phụ giúp mẹ.”

Hứa Vân nhìn Lương Mục Xuyên, hỏi Lâm Vũ Sơ: “Vũ Sơ, mì nấu xong chưa?”

“Rồi ạ.”

Lâm Vũ Sơ đổ mì ra bát, cầm bát đưa cho Hứa Vân.

“Được rồi, về phòng ngủ tiếp một lát đi, tối qua hẳn là không ngủ được.”

Lâm Vũ Sơ cười cười nói: “Mẹ, không sao, tối hôm qua con ngủ khá ngon.”

Hứa Vẫn đưa mắt nhìn thoáng qua trên cổ Lâm Vũ Sơ, nhân tiện nhìn thoáng qua Lương Mục Xuyên.

“Không sao, con đi ngủ đi. Chỗ này mẹ xong rồi, hôm nay là người nhà gặp mặt, không cần chính thức như vậy. Chờ lát nữa bắt đầu mẹ lại gọi con.”

“Không cần, con ở đây giúp mẹ là được.” Lâm Vũ Sơ từ chối.

“Con nhóc này… sao lại không nghe lời như vậy?” Hứa Vân giả vờ tức giận.

Vì thế Lâm Vũ Sơ chạy về phòng.

Lương Mục Xuyên đứng nhìn theo, Lâm Vũ Sơ đi xa, nghe thấy Hứa Vân nhẹ nhàng nói với anh: “Dù sao cũng là nhà chính, thông cảm cho nó một chút, kiềm chế một chút.”

Lâm Vũ Sơ trở lại phòng tắm một cái xong nhìn kỹ mình trong gương bỗng nhiên giật mình kinh ngạc.

Cô thấy một dấu hôn ở trên cổ, lúc này Lâm Vũ Sơ lúc này mới hiểu Hứa Vân thi thoảng nhìn cổ mình.

Cô phiền muộn đi ra khỏi phòng tắm, thấy Lương Mục Xuyên đi vào phòng, nói: “Anh thật quá đáng.”

“Làm sao thế?” Lương Mục Xuyên đi đến bên cạnh Lâm Vũ Sơ nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Vũ Sơ giơ tay chỉ vào cổ mình, “Mẹ còn biết, nên mới bảo em về ngủ tiếp.”

Lương Mục Xuyên cười cười ôm cô, “Không sao, tối nay ăn cơm xong chúng ta về nhà, như vậy không gặp ai nữa sẽ không xấu hổ.”

Lâm Vũ Sơ tức giận đấm lên người Lương Mục Xuyên, “Xấu hổ chết mất!”

Lương Mục Xuyên ôm Lâm Vũ Sơ vào lòng, dịu dàng nói: “Không xấu hổ!”

“Rõ ràng em nói đừng, anh, anh lại cố tình… đều tại anh!”

Lương Mục Xuyên vui vẻ cười, lúc này anh mới cảm nhận được cái gì gọi là ve vãn đánh yêu giữa vợ chồng.

Anh tự nhận sai: “Ừ, đều tại anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.