Sau đám cưới, Tô Tịnh Kỳ lại trở lại bệnh viện, cuộc sống cũng không khác trước kia lắm, ngày đi làm, tối về nhà cùng Hàn Lâm Viễn.
Thỉnh thoảng sẽ quay về nhà họ Tô.
Cuối tháng tư, Hàn Lâm Viễn nhận được một ca bệnh đặc biệt.
Là Quý Thừa An cùng bà xã tới khám thai, hai người đó không biết mình đã được làm ba mẹ, biểu cảm lúc đó hài hước lắm.
Hàn Lâm Viễn lại tưởng tượng xem dáng vẻ khi anh và Tô Tịnh Kỳ được làm ba mẹ sẽ thế nào.
Khi biết tin mang thai, biểu cảm chắc cũng sẽ hài hước như vậy.
Nhưng Tô Tịnh Kỳ mới chỉ 23t, vẫn còn rất trẻ, Hàn Lâm Viễn vẫn muốn cô được thong dong thêm vài năm nữa.
Anh cũng không chắc Tô Tịnh Kỳ đã muốn làm mẹ chưa.
Thật ra Tô Tịnh Kỳ còn sốt ruột hơn anh, hai ngừoi từ tháng 12 đăng ký kết hôn đã làm chuyện đó, nhưng đến tận bây giờ bụng cô cũng không có động tĩnh gì.
Tô Tịnh Kỳ còn lén chạy sang khoa đông y, nhờ bác sĩ bên đó bắt mạch, kê thuốc.
Nhưng bác sĩ chỉ nói cô không có vấn đề gì, tại cô quá momg mỏi nên mới mãi không thấy đậu.
Cần phải giữ trạng thái thoải mái thì mới dễ mang thai.
Tô Tịnh Kỳ ghi nhớ trong lòng, lúc hai người thân mật cũng không nghĩ tới chuyện sinh con nữa, cảm giác lúc không còn gánh nặng gì, sự thân mật càng thêm say đắm.
Tô Tịnh Kỳ không để ý tới chuyện sinh con nữa, hàng ngày lại bận rộn chạy tới chạy lui trong bệnh viện.
Khi có thời gian còn qua khu dưỡng lão để giúp đỡ.
Cuộc sống hạnh phúc và công việc bận rộn, Tô Tịnh Kỳ không để ý, chu kỳ tháng này của cô đã chậm mất mấy ngày.
Hàn Lâm Viễn cũng phát hiện ra, nhưng anh không nói gì cả.
Chỉ âm thầm quan sát biểu hiện của Tô Tịnh Kỳ.
Nhưng Tô Tịnh Kỳ lại chẳng để ý gì đến.
Hàn Lâm Viễn chờ đến vài ngày cô cũng không có biểu hiện gì là nhớ ra.
Tới khi Tô Tịnh Kỳ đang buôn chuyện cùng mấy đồng nghiệp thân thiết, họ nói tới chuyện có một đồng nghiệp nào đó vừa mới mang thai, nôn nghén rất dữ dội trong nhà vệ sinh bệnh viện, lúc ấy Tô Tịnh Kỳ mới nhớ ra được, bản thân đã chậm một tuần nay.
Tô Tịnh Kỳ chạy vài bước rồi lại chợt nhớ ra, bước chân chậm lại, cẩn thận đi sang khoa đông y, nhờ bác sĩ bên đó bắt mạch cho.
Tô Tịnh Kỳ không chắc chắn là mình đã có thật hay chưa, không muốn chạy tới khoa sản, sẽ gây âm ĩ.
Vẫn là sang khoa đông ý bắt mạch trước sẽ tốtt hơn.
Bác sĩ đông y nhìn thấy Tô Tịnh Kỳ xuất hiện ở đây, gần như đã có thể đoán được mục đích cô tới tìm, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế trước mặt.
Bác sĩ chạm vào mạch tượng ở cổ tay Tô Tịnh Kỳ một lúc, cười nhìn cô: Bây giờ cháu có thể yên tâm sang khoa sản làm kiểm tra được rồi.
Tô Tịnh Kỳ đưa tay che miệng, king ngạc không thốt lên lời.
Vậy là cô đã có thật ư.
Cảm ơn bác sĩ đông y xong, Tô Tịnh Kỳ lén lút đi tới khoa sản.
Bác sĩ sản khoa làm siêu âm cho cô.
Tô Tịnh Kỳ hồi hộp chờ đợi.
"Đừng hồi hộp, cô thật sự đã mang thai, đã được lăm tuần, thai nhi phát triển rất ổn định, không có vấn đề gì cả.
Chịu khoa bồi bổ và nghỉ ngơi đầy đủ là không có vấn đề gì cả
Bác sĩ in ra ảnh chụp bào thai cho cô, Tô Tịnh Kỳ run run nhận lấy.
Cô cảm ơn bác sĩ rồi cầm bức ảnh, cẩn thận đi tới văn phòng của Hàn Lâm Viễn.