Chiều thứ bảy tan ca.
Chu Tịnh Kỳ chạy thật nhanh về ký túc xá, tắm táp thay đồ rồi cầm túi chạy ra cổng bệnh viện.
Hàn Lâm Viễn hôm nay bận việc bên Hàn thị nên không tới bệnh viện, xong việc anh liền mang đồ đạc cất ở cốp xe rồi lái xe tới cổng bệnh viện đón Chu Tịnh Kỳ.
Chu Tịnh Kỳ ngồi lên ghế lái phụ, Hàn Lâm Viễn chu đáo với sang, lấy dây an toàn cài vào cho cô rồi mới khởi động xe.
Khu cắm trại không quá xa, lái xe hơn nửa tiếng đã tới nơi, vì Chu Tịnh Kỳ đã đặt trước nên quản lý đã chuẩn bị hết đồ cần thiết.
Hàn Lâm Viễn nhìn chỗ đồ quản lý vừa giao cho họ, giọng không vui :Có phải em đặt thừa đồ rồi không?
Chu Tịnh Kỳ nhìn ngó một hồi:Đủ đồ cần dùng mà.
Hàn Lâm Viễn không hài lòng, chỉ vào chỗ lều được gấp gọn:" Sao có tận hai cái lều.
Em có thấy đôi nào đi cắm trại còn chia lều không.
Chu Tịnh Kỳ lại không thấy như vậy:" Người ta là một đôi thì ở cùng lều.
Em với anh cũng đâu phải một đôi.
Hàn Lâm Viễn lúc này mới nhận ra thiếu sót, anh thiếu cô một lời tỏ tình đường hoàng.
Anh vẫn chỉ nghĩ trong lòng hai ngừoi xác nhận lẫn nhau là được.
Hàn Lâm Viễn cầm một cái lều lên:Đem trả một cái đi, dùng một cái là đủ rồi.
Nói rồi không đợi cô trả lời, cầm một chiếc lều trả lại cho quản lý.
Đi dựng lều thôi, trời sắp tối rồi đó.
Hơn sáu giờ chiều mùa hè vẫn còn có thể thấy mặt trời, vậy nên hai ngừoi cũng không cần phải vội vàng.
Dựng lều xong trời cũng đã sẩm tối, Chu Tịnh Kỳ vừa chạy ra ngoài, lúc quay về trên tay còn cầm chiếc bánh kem nhỏ
Hàn Lâm Viễn, anh tới đây thổi nến nào.
Chu Tịnh Kỳ hào hứng lắm, lấy ra cái bánh, lại cắm nến châm lửa: Anh ước một điều đi.
Anh ước mỗi năm sau này, người cùng anh đón sinh nhật là em, ngừoi cùng ngắm pháo hoa giao thừa cũng là em.
Mà ngừoi trải qua mọi sinh nhật sau này của em cũng là anh.
Chu Tình Kỳ cuống quýt: Sao anh lại nói ra tiếng như vậy chứ, như vậy sẽ không linh nghiệm nữa.
Hàn Lâm Viễn nhìn cô thâm tình: Ước nguyện này của anh có thành hiện thực hay không, không phải là do em quyết định sao.
Không nói em nghe, sao em thực hiện được.
Được rồi, em giúp anh thực hiện.
Anh thổi nến đi, thổi rồi mới có thể bắt đầu thực hiện ước nguyện.
Hàn Lâm Viễn thổi nến xong nói: Nến tắt rồi, có phải em chính là bạn gái anh rồi không.
Sao anh lại lợi dụng cơ hội như vậy chứ?
Ước nguyện sinh nhật quan trọng như vậy, em giúp anh thực hiện nhé.
Chu Tịnh Kỳ như bị chìm sâu vào ánh mắt thâm tình của anh:Được, em đồng ý.
Hàn Lâm Viễn ôm chặt lấy cô, tay giữ nhẹ cằm cô đẩy lên, áp đôi môi mềm mại xuống, trao cho cô một nụ hôn sâu.
Chu Tịnh Kỳ sắp không thở được nữa thì anh mới buông ra.
Đi nướng thịt nhé.
Hàn Lâm Viễn lại hôn nhẹ lên môi cô một cái.
Cả buổi tối, Chu Tịnh Kỳ ríu rít xung quanh Hàn Lâm Viễn, nhìn ngó từng xiên đồ nướng đang được Hàn Lâm Viễn tỉ mỉ nướng trên bếp.
Hàn Lâm Viễn lắc đầu cừoi cưng chiều: Xiên này chín rồi, em ăn thử xem.
Cẩn thận nóng.
Chu Tịnh Kỳ cắn một miếng, mùi vị thơm ngon, cay lồng tràn vào khoé miệng.
Chu Tịnh Kỳ híp mắt thoả mãn.
Nắm tay bật ngón cái tỏ vẻ rất hài lòng.
Ăn no nê đồ nướng xong, hai ngừoi còn tay trong tay đi dạo một vòng, rồi mới về lều nghỉ ngơi.