Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 46




Kiều Lộc cãi không được, trực tiếp ngậm miệng.

Tâm tình mẹ Kiều không tồi, lại tiếp tục nói chuyện với Kiều Lộc: “Cao trung có bạn học đẹp trai như vậy, sao con không yêu sớm nhỉ, ngược lại còn tới bây giờ mới quen nhau.”

Kiều Lộc một đầu hắc tuyến, cười nói: “Nếu lúc đó con yêu sớm, thái độ của mẹ sẽ không như bây giờ đâu.”

Cô nhớ rõ lúc đó có một nam sinh viết thư tình nhét vào cặp sách của cô, bị mẹ Kiều phát hiện, liền thẩm vấn cô một giờ đồng hồ, đến khi Kiều Lộc đảm bảo không có gì mới bỏ qua.

“Lúc đi học Tùng Lam rất được hoan nghênh đi? Khi đó con một chút cũng không rung động sao?” Mẹ Kiều không tin hỏi.

Tay Kiều Lộc nhặt rau, ánh mắt hơi đổi, sau đó nói: “Không có, khi đó con chính là học sinh ba tốt, trong lòng chỉ có học tập.”

“Có quỷ mới tin con.” Mẹ Kiều nhớ bộ dạng kích động của Kiều Lộc về nhà hôm đó, nếu nói một chút cũng không động tâm, bà tuyệt đối không tin tưởng.

Kiều Lộc cũng hừ hừ nói: “Mẹ không tin thì thôi.” Dù sao cô cũng sẽ không nói thật.

Thẩm Tùng Lam ở phòng khách đánh cờ tướng với ba Kiều, anh nói chỉ biết một chút cũng không phải khiêm tốn, ba Kiều chơi cờ nhiều năm, kỹ thuật đã rèn luyện cao siêu, chỉ chốt lát liền diệt sạch quân của Thẩm Tùng Lam.

Cuối cùng, ba Kiều còn hoài nghi: “Con không phải là đang nhường chú đi?”

Thẩm Tùng Lam cười khổ nói: “Cờ nghệ của chú cao tay, cháu muốn nhường cũng không được.”

***

Đồ ăn làm xong đã là giữa trưa, bốn người ngồi vây quanh ở trước bàn ăn cơm.

Ba Kiều rốt cuộc vẫn không để Thẩm Tùng Lam uống rượu, chỉ nói lần sau gặp mặt phải uống cùng ông mấy chén, Thẩm Tùng Lam cười đồng ý.

Hương vị mẹ Kiều nấu không tệ lắm, nhưng khẩu vị của Kiều Lộc bị Thẩm Tùng Lam nuôi đã quen, ăn uống cũng ít hơn so với bình thường.

“Sao hôm nay con ăn ít thế, mọi bữa không phải thích nhất món cá kho mẹ làm sao?” Mẹ Kiều nghi hoặc hỏi cô.

Kiều Lộc ngượng ngùng trả lời “Mẹ, thức ăn mẹ làm không ngon như Tùng Lam nấu.”

“Tùng Lam còn biết nấu ăn à?” Mẹ Kiều kinh ngạc nhìn anh.

Thẩm Tùng Lam khiêm tốn trả lời: “Còn biết làm một chút ạ.”

Kiều Lộc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khen anh trước mặt ba mẹ, “Đâu chỉ một chút, anh ấy biết rất nhiều món. Xem qua cách làm một lần sẽ biết nấu, còn thường xuyên nấu cho con ăn!”

Lúc này ánh mắt ba Kiều cũng ngạc nhiên nhìn anh.

“Biết nấu ăn là tốt, dì vẫn luôn lo lắng trình độ nấu ăn của Kiều Lộc, nuôi chính mình còn khó, lo lắng hai đứa ở bên nhau mỗi ngày sẽ ăn cơm hộp.” Mẹ Kiều mỉm cười nói, ánh mắt nhìn Thẩm Tùng Lam tán thưởng.

Thẩm Tùng Lam cười cười: “Con sống một mình, nên học nấu ăn sẽ tiện hơn.”

Mẹ Kiều cảm thán nói: “Năng lực nấu ăn của con hẳn là tốt hơn Kiều Lộc, đồ ăn của con bé làm dì đều ghét bỏ.”

Kiều Lộc trợn tròn mắt, khen Thẩm Tùng Lam thì thôi đi, một hai phải dẫm cô một cái, thật quá đáng mà.

Sau đi ăn xong, lúc Kiều Lộc và Thẩm Tùng Lam rời đi, mẹ Kiều lại tiếc nuối mà nhìn Thẩm Tùng Lam: “Hôm nay chuẩn bị hơi gấp, lần sau con tới, dì làm đồ ăn ngon cho con.”

“Mẹ, của con đâu?” Kiều Lộc ở một bên nhịn không được hỏi.

Mẹ Kiều liếc cô một cái: “Con? Không phải ghét đồ ăn mẹ làm sao? Con tới hay không cũng không quan hệ.”

Kiều Lộc không còn gì để nói.

Đưa hai ngườ xuống lầu, mẹ Kiều lấy ra một cái túi, bên trong là dưa muối, “Hai đứa mang về nhà ăn.”

Thấy vẫn là cái túi lần trước, Kiều Lộc không khỏi mở miệng trêu chọc: “Mẹ, không phải mẹ nói cho Đại Mao ăn sao?”

“Đúng vậy, đây là còn dư lại.” Mẹ Kiều lạnh mặt nhìn cô, “Không cón phần con đâu, hừ!”

***

Giải quyết xong chuyện này, Kiều Lộc cũng không còn băn khoăn nữa, cô vẫn theo như sinh hoạt bình thường tới lớp học làm gốm, cách sinh nhật của Thẩm Tùng Lam ngày càng gần, cô cần phải tranh thủ thời gian.

Trong phòng học, Kiều Lộc đang thử làm lại cái mới, đây là lần thứ năm cô làm quà sinh nhật, bởi vì muốn làm ra một tác phẩm làm hài lòng chính mình, mấy cái trước cô làm đều không phù hợp với yêu cầu của cô.

Cô muốn tặng cho Thẩm Tùng Lam một cái bình bằng gốm trang trí bằng hoa mai để trưng, một lớn một nhỏ, một cái để trên xe, một cái để mang trên người, cô đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định làm cái này. Ly chén thì quá mức bình thường, vừa lúc cô tên “Lộc”, tặng cái này là phù hợp nhất.

Nói thì đơn giản, nhưng làm thì không dễ chút nào.

Các loại đồ vật bằng gốm, hình dáng sau khi làm lên đều không giống nhau, mà yêu cầu người làm tự mình tưởng tượng, làm gia tăng độ khó cho Kiều Lộc, cũng may có giáo viên hướng dẫn kế bên, giúp cô không ít.

Từ việc chọn loại gốm cho đến việc tạo hình cuối cùng đều là Kiều Lộc tự mình làm, tuy rằng giáo viên ở bên cạnh đôi lúc sẽ giúp đỡ, nhưng Kiều Lộc hy vọng chính mình tận lực làm cho anh.

Bình của Kiều Lộc làm là loại bình cham rỗng, Kiều Lộc học từ giáo viên, làm một cái bình mày đó kết hoa mai phía trên, chính giữa xuyên qua một sợi dây để có thể móc thêm dây trang trí phía dưới, rũ xuống trông rất đẹp.

Kiều Lộc cũng làm một cái móc treo ở trên, để cho anh khỏi làm rơi.

Cô đã đặt trước hộp đựng quà ở trên mạng, đem hai cái bình bỏ vào, nhìn thành phẩm, trong lòng Kiều Lộc rất thoả mãn.

Đương nhiên, cô không chỉ học làm riêng cái này, cô còn học làm thêm một bộ dụng cụ phà trà, chuẩn bị tặng cho mẹ Thẩm, để biểu hiện tâm ý của mình.

Giáo viên hướng dẫn nhìn Kiều Lộc nỗ lực như vậy, “Bộ trà cụ còn có hai cái bình cô làm ý tưởng đều rất tốt, hơn nữa thành phẩm cũng rất đẹp. Nếu không phải cô đã có công việc, tôi hy vọng cô có thể tới đây làm đấy.”

Kiều Lộc vội cười nói: “Vẫn là có cô chỉ dạy, bằng không tự tôi cũng không làm được.”

“Nhìn cô nghiêm túc làm cái này như vậy, đối phương nhất định là người đặc biệt quan trọng đi?” Giáo viên bát quái hỏi một câu.

Kiều Lộc sờ sờ hoa mai trên bình, ánh mắt cũng nhu hoà thêm vài phần: “Là tặng cho bạn trai của tôi.”

“Bạn trai cô nếu biêt cô có tâm như vậy, nhất định sẽ rất cảm động.” Giáo viên cười nói.

***

Ngày 20 tháng 9 là sinh nhật của Thẩm Tùng Lam, trước đó một ngày Kiều Lộc phải làm ca đêm, cho nên không thể tự tặng quà cho anh lúc 12 giờ, vì thế đem quà giấu trong tủ quần áo, cũng không nhắc gì với Thẩm Tùng Lam.

Kiều Lộc nghĩ nếu anh tìm không thấy, vậy chờ cô đi làm về sẽ nói cho anh, nếu tìm được rồi, vậy đó sẽ là bất ngờ lớn.

Sau khi làm ca đêm về, Kiều Lộc cũng quên xác nhận hộp còn tủ không đã lên giường đi ngủ.

Thẳng đến buổi chiều, Kiều Lộc tỉnh lại mới đi kiểm tra thử, phát hiện cái hộp vẫn còn trong đó. Cô nhíu mày lại, cảm thấy có phải mình giấu kĩ quá không, vì thế lấy ra đặt lên trên quần áo, vị trí dễ dàng nhìn thấy.

Buổi tối Thẩm Tùng Lam về nhà, Kiều Lộc nhìn chằm chằm anh thật lâu cũng không nhìn ra cái gì.

“Em đói bụng không? Anh đã mua cơm ở ngoài, cùng nhau ăn đi.” Thẩm Tùng Lam đem hộp cơm đặt lên bàn, nhìn Kiều Lộc hỏi.

Cô ngây người, sau đó gật gật đầu: “Được.”

Lúc ăn cơm, Kiều Lộc cũng nhìn chằm chằm Thẩm Tùng Lam, không biết anh đã biết hay giả vờ không biết, cuối cùng Kiều Lộc quyết định nhắc nhở anh một chút.

“Quần áo anh phơi ngoài ban công em đã xếp bỏ vào tủ rồi, anh vào nhìn xem.” Kiều Lộc ho nhẹ một tiếng nói.

Thẩm Tùng Lam cong cong mắt cười: “Nếu em làm rồi thì anh cũng không cần kiểm tra nữa.”

Phải đi kiểm tra nha, tốt nhất bây giờ liền đi!

Trong lòng Kiều Lộc rít gào, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, “À, quần áo ngủ của anh em bỏ vào máy giặt rồi, anh vào tủ lấy bộ mới đi nhé.”

Thẩm Tùng Lam buông đũa nhìn ngoài ban công: “Quần áo phơi ngoài ban công chắc cũng khô rồi, lấy xuống mặc luôn là được.”

Kiều Lộc nhìn Thẩm Tùng Lam cúi đầu ăn cơm, hung hăng trừng mắt anh một cái.

Thẳng đến khi anh ăn cơm xong tắm rửa, cũng không mở tủ quần áo ra xem một cái, làm Kiều Lộc tức giận tới nỗi ở trong phòng tắm múa mấy quyền.

Cũng may lúc này điện thoại vang lên làm cho cô bình tĩnh lại.

Kiều Lộc vội ra ban công nhận điện thoại của mẹ Thẩm: “Con chào dì a.”

“Bộ trà cụ này là con mua cho dì sao? Rất đẹp a.” Mẹ Thẩm nghe máy liền khen nói.

Bộ trà cụ lấy màu xanh lục làm chủ đạo, lần trước tới Thẩm gia, Kiều Lộc chú ý mẹ Thẩm yêu thích.

“Là con tự mình làm ạ, dì không chê là con vui rồi.” Kiều Lộc cười khẽ nói.

“Là con làm sao?” Mẹ Thẩm ngạc nhiên. “Dì nhìn thấy không kém so với đồ bán trong tiệm đâu, con thật có tâm.”

Kiều Lộc thấp giọng cười: “Dì thích là tốt rồi.”

“Nhưng mà, sao đột nhiên lại tặng quà cho dì vậy?” Mẹ Thẩm có chút nghi hoặc hỏi.

“Hôm nay là sinh nhật của Tùng Lam, cho nên muốn tặng cho dì, cảm ơn dì lúc đó đã sinh ra anh ấy, cũng muốn nói dì vất vả rồi ạ.”

Câu trả lời này của Kiều Lộc làm cho mẹ Thẩm cảm thấy ấm lòng, có bao nhiêu người trải qua ngày sinh nhật còn nhớ tới mẹ đã vất vả bảo nhiêu, bà thật sự bị cô làm cho cảm động.

Qua lúc lâu, mẹ Thẩm mới mở miệng nói: “Cảm ơn con Kiều Lộc, con đúng là tri kỷ, bộ trà cụ này dì sẽ giữ gìn dùng cẩn thận.” Con dâu tặng cho bà, đưa nhiên phải quý trọng.

***

Có được sử khẳng định của mẹ Thẩm, lúc tắm rửa Kiều Lộc còn hát một bài, người nào đó đầu gỗ không hiểu, nhưng ít nhất vẫn có người hiểu tâm ý của cô.

Tắm rửa xong Kiều Lộc đi ra thấy Thẩm Tùng Lam đang cuối đầu đọc sách, một chút động tĩnh cũng không có, cô thậm chí còn nghĩ ngày mai đem quà ném đi.

Kiều Lộc leo lên giường, nghiêng người nằm, không thèm để ý tới anh.

Lúc cô nhắm mắt lại, Thẩm Tùng Lam buông sách xuống, trực tiếp ôm Kiều Lộc vào lòng, “Em tức giận sao?”

Kiều Lộc không hề mở mắt trả lời: “Không có.”

“Em cho rằng anh không nhìn thấy quà sinh nhật sao?” Thẩm Tùng Lam cười như không cười nhìn cô.

Kiều Lộc mở mắt nhìn anh: “Anh thấy rồi sao?”

Thẩm Tùng Lam buông cô ra, sau đó đứng dậy mở tủ lấy cái hộp ra, hai đồ vật một lớn một nhỏ được đặt chỉnh tề ở trong, bên cạnh còn có thư viết tay của Kiều Lộc.

Nội dung là: Chúng nó sẽ ở cạnh anh lúc không có em, chúc anh sinh nhật vui vẻ!

“Buổi sáng đã nhìn thấy, anh rất thích.” Đến bây giờ Thẩm Tùng Lam vẫn còn nhớ cảm giác bất ngờ khi sáng.

“Em còn tưởng rằng anh không nhìn thấy, tốt xấu gì em cũng tự tay làm, nếu anh không thích, em không phải làm không công thời gian dài như vậy.” Kiều Lộc có chút uỷ khuất nói.

Thẩm Tùng Lam lúc này mới hiểu, thì ra Kiều Lộc trong khoảng thời gian này bận rộn làm quà sinh nhật cho anh.

Nếu nói buổi sáng là bất ngờ, thì bây giờ là cảm động cùng với bất ngờ.

Hai mắt Thẩm Tùng Lam sáng ngời, ánh mắt nhìn cô giống như gắn thêm sao, “Cảm ơn quà sinh nhật của em, anh thật sự rất thích.”

“Vậy lúc nãy anh còn giả bộ không biết, em nhắc nhở nhiều lần anh còn thờ ơ, anh cố ý phải không.” Kiều Lộc chất vấn hỏi.

Đem quà để qua một bên, Thẩm Tùng Lam xoay người lên giường, nhìn cô trêu ghẹo: “Biểu tình của em rất có ý tứ, cho nên anh cố ý giả ngốc.”

Kiều Lộc hừ một tiếng, “Quả nhiên.” Cô xê ra khỏi người anh, muốn cùng anh vạch ra giới hạn.

Thẩm Tùng Lam làm sao để cô trốn đi, một tay ôm cô về: “Làm sao bây giờ, em tặng anh quà sinh nhật tốt như vậy, anh vẫn nên đáp lại mới phải.”

Chóp mũi anh cọ vào mặt cô, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, trong nháy mắt cô căng thẳng nằm im không dám động.

Thẩm Tùng Lam hôn lên khoé miệng co, sau đó nỉ non ở bên tai: “Anh dùng thân thể báo đáp được không?”

Kiều Lộc ngạc nhiên, còn chưa phản ứng kịp đã bị cơn mưa nụ hôn phủ xuống.

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, Kiều Lộc bị động ôm lấy cổ Thẩm Tùng Lam, hai má ửng đỏ, không phân biệt được chính mình bây giờ đang làm gì, ở đâu.

Lúc này anh còn hạ người nói nhỏ bên tai cô: “Anh đã nói thứ kia sẽ hữu dụng mà.”

Kiều Lộc thẹn thùng tránh trong lòng anh thở dốc: “ Nhất đinh phải nói vào lúc này sao......”

“Được, vậy anh chuyên tâm một chút.” Thẩm Tùng Lam trầm thấp cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.