Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 97: Đến lúc để hắn đau đớn rồi.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau đêm đó, Lăng Tiêu không còn nghe Chu San nhắc đến chuyện ba mẹ của cô, cũng không thấy cô khóc nữa.

Dường như cô đang ngoan ngoãn tuân theo thỏa thuận giữa họ.

Anh cũng không vạch trần điều đó, chỉ ở bên cạnh và chờ đợi cô hồi phục.

Sau Tết Dương lịch Chu San bắt đầu đi làm bình thường.

Lăng Tiêu vẫn đang trong quá trình điều tra của Hiệp hội Luật sư nên không thể đến văn phòng, vì vậy anh trở thành tài xế cho Chu San, đưa đón cô mỗi ngày.

Chu San cố gắng không nghĩ đến những điều không công bằng đó.

Ban đầu cô vẫn lén khóc khi không có Lăng Tiêu, nhưng sau đó được anh chăm sóc và quan tâm cả ngày, tâm trạng của cô dường như dần dần bình ổn.

Sau khi tâm trạng ổn định cô nhận ra Lăng Tiêu đã ở nhà gần nửa tháng rồi.

Cô luôn theo dõi tin tức liên quan đến tập đoàn Ấn Nhật.

Là người làm trong ngành truyền thông, đáng lẽ cô phải nắm được nhiều thông tin hơn người khác, nhưng về vụ việc của tập đoàn Ấn Nhật, cô cũng giống như công chúng, chỉ biết được thông tin từ thông báo của cảnh sát trên mạng.

Và trong những thông báo đó chưa bao giờ có thông tin liên quan đến Lăng Tiêu.

Chu San cuối cùng cũng nhận ra rằng hoàn cảnh khó khăn hiện tại của Lăng Tiêu cũng cần được quan tâm.

Tối đến sau giờ làm, Chu San chủ động đề nghị đi mua đồ và về nhà nấu món cà ri gà mà anh thích.

Sau bữa tối, Chu San vẫn còn một số công việc chưa hoàn thành, cô ngồi co ro trên ghế sofa viết bài với điện thoại.

Lăng Tiêu biết mỗi lần cô viết bài đều không thích nghe tiếng ồn nên anh khéo léo vào phòng.

Chu San làm xong công việc đã hơn 10 giờ, cô uống hết ly nước trái cây trên bàn rồi vào phòng tìm Lăng Tiêu.

Khi cô đẩy cửa phòng, Lăng Tiêu đang ngồi trước bàn làm việc, đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chú vào máy tính, ghế hơi ngả ra sau, trông rất thư thái như đang xem phim vậy.

Lăng Tiêu ngước lên, vẫy tay với Chu San “Lại đây”.

Chu San vừa đến gần đã bị Lăng Tiêu kéo ngồi lên đùi anh.

Cũng lúc này, Chu San nhìn thấy video trên máy tính của Lăng Tiêu trông rất quen thuộc.

Ngay sau đó Lăng Tiêu đặt tai nghe lên đầu Chu San, từ tai nghe truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ: “Không cần phải bàn cãi, luật sư cần bảo mật thông tin của thân chủ, nhưng đối với những phần vi phạm pháp luật cần phải tố cáo và báo cáo, đây là phẩm chất cơ bản nhất của người hành nghề luật”.

Chu San làm video này là vì lúc đó trên mạng có quá nhiều người thảo luận về việc những lời nói và hành động của Lăng Tiêu có phù hợp hay không.

Video này khi đăng lên mạng không gây được nhiều chú ý, bản thân cô cũng không để ý nghe lại.

Không biết là do bây giờ bình tâm lại hay do tai nghe làm thay đổi giọng của cô, cô thấy giọng mình rất non nớt, nhẹ nhàng, lại vì được phân loại là phim tài liệu nên nghe có vẻ không hợp.

Chu San bối rối tháo tai nghe, mặt hơi đỏ, nhanh chóng chộp chuột tắt trang web “Giọng em khó nghe quá, anh đừng xem.”

Lăng Tiêu để mặc cô bấm lung tung trên máy tính, ôm eo cô, ghé sát tai cô hỏi nhỏ “Những ngày đó em còn làm những điều này vì anh sao?”

Rõ ràng là câu hỏi nghiêm túc nhưng giọng anh vừa trầm vừa chậm rãi, pha lẫn hơi thở nóng hổi, giống như đang tán tỉnh vậy.

Tai Chu San hơi nóng, bàn tay nhỏ vuốt ve các khớp ngón tay của Lăng Tiêu, khẽ nói “Em làm những điều này đều không có tác dụng gì.”

“Sao lại không có tác dụng?”

Chu San nghiêng đầu, không hiểu “Hả?”

“Làm anh cảm thấy” – Lăng Tiêu kéo dài giọng, chậm rãi nói: “rất vui.”

Rất vui?

Chuyện đó hình như cũng có chút tác dụng.

Khóe môi Chu San hơi cong lên: “Em nghĩ là mình có thể làm anh vui hơn nữa.”

Nói rồi cô đứng dậy lấy ra chiếc huy hiệu từ trong hộp trên bàn học, ra vẻ đắc ý, chờ được khen ngợi.

Lăng Tiêu nhìn thấy huy hiệu cũng rất bất ngờ, nhìn mấy giây mới đưa tay nhận lấy rồi ngước mắt lên, dáng vẻ lém lỉnh: “Lúc đó chồng có đẹp trai không?”

Chu San giơ nắm tay nhỏ đấm vào ngực anh: “Đẹp trai cái gì mà đẹp trai? Chỉ thấy anh chảy máu thôi!”

Lăng Tiêu khẽ cười khẩy, đầu ngón tay lật qua lật lại chiếc huy hiệu, ánh mắt có chút trầm lắng.

Chu San vòng tay qua cổ anh: “Chuyện của anh khi nào cảnh sát sẽ công bố?”

Lăng Tiêu đặt huy hiệu trở lại hộp, kéo con chuột thao tác trên máy tính, giọng điệu tùy ý: “Không biết nữa.”

Tới đây Chu San không nhịn được mà hỏi: “Bây giờ đã có những chứng cứ gì liên quan đến ba mẹ em rồi?”

Lăng Tiêu liếc cô một cái, thấy cô thực sự đã bình tĩnh lại mới chịu mở lời.

Chu San nghe anh nói có bản sao chữ ký của Nhậm Tiên Lễ trên giấy viết thư, có lịch sử giao dịch hàng tháng mà ông ta chuyển tiền vào tài khoản của vợ con Trần Phát Cường, có lời buộc tội của Trần Phát Cường, có lời khai của thư ký, còn có cả lời tố cáo của Hàn Tiêu…

Nghe đến cái tên Hàn Tiêu, lưng Chu San hơi thẳng lên.

Lăng Tiêu nhận ra, anh đặt chuột xuống, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.

Chu San lắp bắp: “Hàn Tiêu không phải… không phải…”

“San San, năm đó Hàn Tiêu đã vu oan cho ba em. Nhưng sau đó cô ấy rất hối hận. Khi mẹ em tìm đến cô ấy, cô ấy đã thành thật nói ra tất cả và cũng sẵn sàng theo mẹ em đến đồn cảnh sát đầu thú. Nhưng mẹ em lại…” Lăng Tiêu khẽ thở dài: “San San, thời gian anh ở tập đoàn Ấn Nhật không lâu, bản thân anh không thể thu thập nhiều chứng cứ đến vậy. Rất nhiều tài liệu liên quan đến tài chính là do cô ấy âm thầm thu thập suốt mấy năm nay. Những năm qua anh vẫn luôn liên lạc với cô ấy.”

Liên lạc?

Rất thân sao?

Chắc là vậy. Hàn Tiêu chắc chắn rất tin tưởng Lăng Tiêu nên mới giao chứng cứ cho anh.

Vậy… bây giờ Lăng Tiêu có ý gì?

Chu San cắn môi, không thể tin nổi: “Ý anh là… cô ta đã làm rất nhiều, nên em phải tha thứ cho cô ta?”

“Không phải.”

Lăng Tiêu kéo ghế xoay người cô lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Em đừng để bản thân bị cuốn vào. Anh chỉ đang khách quan thuật lại những gì cô ấy đã làm để bù đắp.”

Chu San lắc đầu: “Em không hiểu.”

Lăng Tiêu ôm cô vào lòng: “Tội của cô ấy, pháp luật sẽ phán xét. Còn em là người phán xét về mặt tình cảm, hận hay không hận đều không sai. Anh chỉ mong em đừng bị cuốn vào đó, đừng tự dằn vặt mình.”

Một lúc lâu sau Chu San cảm thấy hơi ấm từ vòng tay Lăng Tiêu lan tỏa khắp người, cô mới nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc đó thật ra Chu San chưa hoàn toàn hiểu được ý của Lăng Tiêu. Cô chỉ đơn thuần tin tưởng anh.

Về sau, khi thời gian trôi qua cô dần dần mới hiểu ra những gì anh nói khi ấy.

Tất cả mọi thứ—bất kể là oán hận hay căm ghét, ghét bỏ hay chán ghét—đều là những cảm xúc bình thường. Nhưng đừng để những cảm xúc tiêu cực ấy ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

Chu San rất may mắn vì Lăng Tiêu luôn bên cạnh cô suốt quãng đường trưởng thành—từ lúc nhỏ, cho đến sau khi cô trở về nước.

Đồng thời cô cũng tiếc nuối về khoảng thời gian gần 6 năm đã lỡ mất với Lăng Tiêu.

Cuối tháng 1, tài khoản chính thức “Cảnh sát Ngọc Hòa” liên tiếp đăng nhiều thông báo về tình hình điều tra, liên quan đến ban lãnh đạo tập đoàn Ấn Nhật do Nhậm Tiên Lễ cầm đầu, về chuỗi quyền lực ‘bảo kê’ cho ông ta.

Ngoài những tội ác đã tiết lộ trước đó còn phát hiện thêm nhiều tội ác mới.

Vụ việc của Lăng Tiêu cũng được thông báo, trong đó nói rằng ngay khi phát hiện tội ác của Nhậm Tiên Lễ, Lăng Tiêu đã thông báo cho cảnh sát, tất cả hành động sau đó đều được thực hiện dưới sự chỉ đạo và kiểm soát của cảnh sát, không có bất kỳ hành vi vi phạm nào.

Hiệp hội Luật sư cũng công bố báo cáo kiểm tra đối với Lăng Tiêu, xác nhận từ khi hành nghề anh chưa có bất kỳ vi phạm nào.

Trên mạng xôn xao bàn tán. Có người phỉ nhổ ban lãnh đạo tập đoàn Ấn Nhật do Nhậm Tiên Lễ cầm đầu và những quan chức cấp cao kia, cũng có người ca ngợi Lăng Tiêu không sợ quyền thế, dũng cảm tố cáo.

Dường như mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Nhưng Chu San lại chú ý thấy, trong tất cả các thông báo không hề nhắc đến Nhậm Hưng Diên.

Đang lúc cô thắc mắc, Lăng Tiêu gọi điện hỏi cô có thể xin nghỉ phép đi đến đồn cảnh sát không.

Chu San xin nghỉ, khi ra khỏi đài truyền hình thì Lăng Tiêu đã đợi bên ngoài.

Cô lên xe, thắt dây an toàn: “Đến đồn cảnh sát làm gì?”

Lăng Tiêu nhướng mày: “Để em trút giận.”

Chu San nghe ra được cảm giác như người lớn đưa con đi đánh nhau với trẻ con nhà khác.

Đến cửa đồn cảnh sát, Lăng Tiêu lấy ra một USB và một tập tài liệu: “Bây giờ, em hãy đi bắt Nhậm Hưng Diên về.”

Chu San đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt to tròn xoe, đôi môi đầy đặn hé mở.

Lăng Tiêu bị vẻ đáng yêu của cô thu hút, ghé tới cắn nhẹ má cô.

Chu San ngả người ra sau, chùi má với vẻ ghê tởm: “Nước miếng.”

Lăng Tiêu không để ý đến cô, cười và nói: “Tập tài liệu này ghi tội ác của Nhậm Hưng Diên, USB này là do chính em ghi âm ngày bị Nhậm Hưng Diên bắt cóc.”

“Em á?” Chu San chưa từng nghe nói đã ghi được những gì, giơ USB lên: “Trong này có gì?”

“Em đợi lát nữa nghe cùng cảnh sát.”

Chu San ngước nhìn Lăng Tiêu. Chiều hôm đó có nắng, ánh vàng rọi trên mặt Lăng Tiêu khiến đồng tử đen của anh cũng có một vòng hào quang.

Chu San chợt nhớ đến những lời anh từng nói.

— Lạy Phật làm gì? Cầu Bồ Tát làm gì?

— Người lạy nhiều như vậy, Bồ Tát sao quản hết được?

— Anh thì khác.

— Anh chỉ quản mình em thôi.

— Mọi việc của em, anh đều giúp em.

Lăng Tiêu bóp nhẹ má Chu San “Nhậm Tiên Lễ đã có chuẩn bị từ trước, để Nhậm Hưng Diên thoát thân.”

“Ừm.”

“San San.” Lăng Tiêu hơi cúi người, nheo mắt: “Đến lúc để hắn đau đớn rồi.”

Chu San ngẩn người hai giây rồi gật đầu mạnh mẽ.

Khi cô xoay người đi vào đồn cảnh sát, một tia sáng phản chiếu làm lóa mắt cô.

Cô quay đầu lại, nhìn chiếc huy hiệu vàng trên ngực Lăng Tiêu, rồi vừa đi lùi vào trong vừa cười.

Lăng Tiêu “chậc” một tiếng, nghiêm khắc “Nhìn đường đi!”

Đến khi không còn thấy bóng Chu San nữa Lăng Tiêu mới xoay người lấy điện thoại ra, gọi điện: “Nhậm Hưng Diên sắp vào tù rồi, kích động Nhậm Tiên Lễ một chút, ép ông ta nói ra nhiều hơn.”

Sau khi cúp máy, Lăng Tiêu hít sâu một hơi không khí ấm áp của mùa đông.

Thế giới nên như thế này.

Những người như Nhậm Tiên Lễ phải xuống địa ngục.

Còn Chu San nên đứng dưới ánh mặt trời.

Gần Tết, Chu San đến đồn cảnh sát lần cuối cùng để ký một loạt giấy tờ.

Hôm đó cô xin nghỉ phép nhưng việc xử lý đặc biệt thuận lợi nên sau khi rời đồn cảnh sát cô đi thẳng đến tòa nhà Vũ Sâm.

Cô đến để tạo bất ngờ cho Lăng Tiêu.

Chu San tự vào cửa, Doreen không có ở vị trí, bàn làm việc của cô ấy hiếm khi không được sắp xếp gọn gàng, các loại tài liệu chất đống lộn xộn.

Chu San đi vào trong, văn phòng lớn vắng mất một nửa nhân viên. Cô tiếp tục đi vào thì gặp Doreen đang ôm tài liệu đi ra.

Doreen lên tiếng trước “San San, em ngồi đợi ở phòng tiếp khách nhé, văn phòng luật sư Lăng đang có khách.”

Chu San dạ một tiếng rồi ngồi đợi ở phòng tiếp khách. Cô không đóng cửa, vừa hay có thể nhìn thấy văn phòng lớn.

Càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, gần Tết, xin nghỉ về nhà sớm một tuần là chuyện bình thường, nhưng cảnh tượng hiện tại rõ ràng không phải vậy, nhiều bàn trống không, chỉ còn máy tính và khay tài liệu trống trơn.

Chu San đứng dậy chạy đi hỏi thăm Doreen, lúc này mới biết, sự nghiệp của Lăng Tiêu đang gặp khủng hoảng.

Vì những sóng gió thời gian gần đây, nhiều doanh nghiệp hợp tác đã đề nghị chấm dứt hợp đồng.

Xét cho cùng, không doanh nghiệp nào dám thuê một luật sư sẽ tố cáo công ty của mình.

Chu San chỉ thấy xu hướng dư luận trên mạng, phần lớn là ca ngợi anh không sợ quyền lực, những lời bàn về khí phách hiên ngang.

Cô cứ nghĩ Lăng Tiêu không sao.

Nhưng cô đã bỏ qua việc trong ngành này, hành vi của Lăng Tiêu hoàn toàn phản bội ‘niềm tin’ của khách hàng, tương đương với tự cắt đứt con đường phía trước. Một luật sư không thể được khách hàng tin tưởng, sự nghiệp có thể coi như đã tan vỡ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.