Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 96: Anh là anh hùng của em




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi nhận được điện thoại của Lăng Tiêu, não bộ của Chu San như “đơ” mất vài giây để phản ứng, sau đó cô lao thẳng ra cửa, ngay cả câu hét gì đó của Lăng Việt ở phía sau cô cũng chẳng nghe rõ.

Hôm đó Chu San cảm thấy thang máy đặc biệt chậm chạp, cô luống cuống giậm chân trong thang máy.

Ra khỏi thang máy cô lập tức chạy nhanh, đến mức đôi dép lông cũng bị đá bay. Cô lại chạy ngược lại nhặt dép lên rồi vội mang vào.

Do dịp Tết Dương Lịch, trong khu dân cư treo rất nhiều lồng đèn đỏ, những sợi tua dài màu đỏ bị gió thổi đung đưa trái phải.

Những đài phun nước nhỏ xung quanh vẫn đang róc rách hoạt động nhưng Chu San chẳng nghe thấy tiếng nước.

Khi Lăng Tiêu xuất hiện mọi thứ xung quanh cô bỗng trở nên yên tĩnh.

Ánh sáng đỏ chiếu lên gương mặt anh, đầu hơi nghiêng, đôi lông mày nhướn nhẹ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười đầy phóng khoáng.

Anh trông như thể chưa từng trải qua bất kỳ chuyện gì, chỉ là hôm nay về nhà trễ hơn một chút.

Thấy Chu San đứng ngây ra, Lăng Tiêu dang tay ra với cô, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.

Chu San không chạy tới, chỉ từ từ mở rộng đôi tay và chậm rãi bước vào vòng tay của anh.

Khóe miệng cô mím thành một đường thẳng, hơi cụp xuống, đôi mắt cũng nhíu lại, ngập nước mắt, như một đứa trẻ tội nghiệp đang tủi thân và rất cần được an ủi.

Chu San nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ Lăng Tiêu.

Má cô cọ nhẹ vào lớp áo lạnh lẽo của anh, ngón tay dần siết chặt hơn.

Lăng Tiêu hơi cúi người, ghé sát tai cô và hôn nhẹ: “Sao thế? Không vui à?”

Chu San sụt sùi, lắc đầu: “Lăng Tiêu, em xin lỗi.”

Lời xin lỗi đột ngột này khiến Lăng Tiêu hơi bối rối. Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô: “Sao vậy?”

“Hôm đó em không nên… không nên nói anh phiền.”

Lăng Tiêu nhíu mày: “Cái gì cơ?”

“Sáng hôm đó, anh bảo em nhớ ăn cơm đúng giờ, vậy mà em lại bảo anh phiền. Em không nên nói như vậy.”

Nói xong trong lòng Chu San lại dâng lên cảm giác chua xót, cô vừa khóc thút thít vừa bám vào vai anh.

Lăng Tiêu đã nghĩ đến rất nhiều chuyện nhưng tuyệt đối không ngờ tới điều này.

Thật ra anh ngẫm lại thì dáng vẻ hôm đó của cô chẳng phải là đang làm nũng sao?

Bây giờ tự dưng lại xin lỗi vì điều gì cơ chứ?

Lăng Tiêu không hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô nhưng anh có thể cảm nhận được nỗi buồn của cô. Có lẽ cô không chỉ buồn về điều này mà còn có những chuyện khác nhưng cô không nói ra.

Nghĩ vậy lòng anh đau thêm vài phần. Anh xoa xoa đầu Chu San: “Vậy sau này đừng nói anh phiền nữa là được.”

Tiếng khóc trên vai bỗng chốc ngừng lại. Đôi tay cô gái nhỏ ôm cổ anh càng siết chặt hơn, thân hình mềm mại áp sát, giọng nũng nịu: “Nhưng mà có lẽ cũng không làm được đâu.”

Lăng Tiêu: “…”

Anh bật cười, cười vài tiếng rồi thẳng lưng lên bế cô vào lòng: “Về nhà thôi.”

Chu San mở mắt ra liền thấy một bác gái dắt chó đi dạo bên cạnh đang nhìn hai người.

Cô vỗ vỗ vai Lăng Tiêu: “Thả em xuống!”

Vô ích.

Cô lại đá chân, đột nhiên khựng lại, kêu lên: “Lăng Tiêu, dép của em rơi rồi!”

Lăng Tiêu: “…”

Vào thang máy Lăng Tiêu mới nhìn thấy Chu San đang cầm trên tay một quả ớt chuông.

Anh nhướn mày, hỏi với vẻ thích thú: “Nghi thức chào đón gì đây?”

“Em đang nấu ăn,” giọng cô vẫn còn pha chút uất ức.

Lăng Tiêu khẽ véo má cô một cái.

Dưới ánh sáng sáng rõ của thang máy, Chu San trông thấy dưới phần mái tóc của Lăng Tiêu có một miếng băng vuông màu trắng.

Đôi mắt cô lập tức đỏ hoe. Cô đưa tay muốn chạm vào nhưng không dám, môi mím lại, hỏi nhỏ: “Lăng Tiêu, anh có đau không?”

Nhìn thấy đôi môi dưới của cô bị cắn đến mức hằn đỏ, Lăng Tiêu thầm chửi một tiếng trong lòng, rồi đưa tay tháo miếng băng ra.

Chu San vội vàng kéo tay anh: “Anh đang làm gì vậy?!”

Lăng Tiêu hơi cúi người, đưa tay vuốt tóc, để lộ vết thương trên trán: “Không sao, lành rồi.”

Chu San nhìn kỹ, vết thương đó chỉ là một vệt đỏ dài khoảng một centimet, trông không nghiêm trọng.

Dù vậy Chu San vẫn không yên tâm. Nhớ lại lượng máu đã chảy hôm trước, cô đẩy tay anh đang cầm miếng băng gạc: “Anh đắp lại đi! Bác sĩ băng cho anh chắc chắn là có lý do!”

Lăng Tiêu nhấn mạnh: “Là Lý Thượng băng cho anh.”

Đúng vậy, miếng băng này là do Lý Thượng vừa dán.

Chu San ngơ ngác chớp mắt: “Hả?”

“Cậu ấy nói em có thể sẽ nổi giận, bảo anh giả vờ yếu đuối.”

“…”

“Nhưng anh thà để em giận.” Lăng Tiêu ngừng lại một chút, ghé sát vào Chu San, không chút xấu hổ mà dỗ dành cô: “Vì anh không nỡ thấy em buồn.”

Chu San: “…”

Về đến nhà Lăng Tiêu mới phát hiện Lăng Việt đã đến.

Lăng Việt đang đứng ở bàn bếp cắt rau. Vừa thấy Lăng Tiêu xuất hiện, cậu ta liền chạy lại ôm chầm lấy anh, không quan tâm hình tượng mà gào khóc ầm ĩ.

Chu San sững sờ. Mấy ngày qua Lăng Việt chẳng rơi một giọt nước mắt, trông kiên cường vô cùng.

Lăng Tiêu kéo cánh tay của Lăng Việt xuống nhưng không dùng sức: “Đàn ông con trai mà khóc cái gì?”

“Em đã nhịn mấy ngày rồi! Giờ em khóc hai tiếng thì sao nào!!!” Lăng Việt khàn giọng gào lên: “Ngay cả Peppa cũng lén khóc mỗi ngày đó!!!”

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn Chu San, thấy ánh mắt cô lảng tránh, anh dịu dàng xoa đầu cô.

Chu San cắn môi bước về phía bếp: “Em đi nấu ăn tiếp.”

Đứng trước bàn bếp Chu San nhìn thấy rau củ Lăng Việt cắt nát bét, không nhịn được bật cười.

Đằng sau Lăng Việt vẫn đang gào khóc khiến giọng Lăng Tiêu không được vui vẻ:

“Ba mẹ đâu?”

“Ở trên núi!”

“Bao giờ em về?”

Tiếng khóc của Lăng Việt lập tức im bặt, im lặng hai giây, sau đó hét lớn hơn: “Em đi ngay bây giờ đây!!!”

Chu San vừa thái rau vừa cười khúc khích.

Cuối cùng Chu San phải đứng ra hòa giải, kéo Lăng Việt lại, không để cậu ấy diễn cảnh rời nhà trong đêm.

Lăng Tiêu đặt vé máy bay chiều ngày mùng Hai Tết Dương Lịch cho Lăng Việt, còn cùng Chu San đưa cậu ra sân bay.

Hiếm khi Lăng Tiêu vỗ vai Lăng Việt ở sân bay: “Chăm chỉ học hỏi từ thầy hướng dẫn, đừng lo lắng những chuyện không đáng.”

Lăng Việt chuyến này tới, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, tinh thần chẳng yên. Nghe thấy sự quan tâm hơi vụng về từ anh trai, cậu vừa định giang tay ôm lấy anh.

Lăng Tiêu đặt tay lên vai cậu, tiếp lời: “Không thì cả đời này em cũng đừng mơ làm thẩm phán.”

Lăng Việt lập tức quay người, ôm lấy Chu San ở bên cạnh, sau đó hậm hực bỏ đi.

Chu San nhìn theo bóng lưng Lăng Việt, từ từ vẫy tay chào.

Cô rất biết ơn Lăng Việt.

Nếu không có cậu ấy cô không biết làm sao để vượt qua mấy ngày vừa rồi.

Bất ngờ Lăng Việt quay lại, nhe hàm răng trắng, hai tay giơ lên cao tạo thành một trái tim lớn.

Chu San ngẩn người, sau đó cũng giơ hai tay lên cao, mỉm cười ngọt ngào đáp lại bằng một trái tim.

Cánh tay của Chu San bỗng bị kéo mạnh, cô loạng choạng ngã vào lòng Lăng Tiêu.

Cô nắm lấy áo anh, mặt đầy ngơ ngác nhìn lên.

“Nó làm vậy là cho anh.” Lăng Tiêu hơi hất cằm: “Em đáp lại làm gì?”

Chu San không nói gì, không hiểu sao anh lại tự tin như thế, chỉ dành cho anh ánh mắt kiểu “tự hiểu đi”.

Lăng Tiêu “chậc” một tiếng, siết chặt eo Chu San, giơ màn hình điện thoại sát trước mặt cô.

Trên màn hình là lịch sử chuyển khoản vừa thực hiện cách đây một phút.

Lăng Tiêu lắc lắc điện thoại, nói: “Anh vừa tăng tiền sinh hoạt phí cho nó.”

Thôi được!

Hóa ra đúng thật là cậu ấy làm trái tim cho anh.

Hai người ăn tối bên ngoài rồi mới trở về nhà.

Vừa vào đến nhà Lăng Tiêu liền bế ngang Chu San lên bước thẳng về phía sofa.

Chu San không phản kháng nhưng vành tai ửng đỏ. Cô vòng tay qua cổ anh, nhỏ giọng thốt lên: “Đừng ở trên sofa.”

Bước chân Lăng Tiêu khựng lại, cúi xuống hôn lên trán cô: “San San, anh có chuyện muốn nói với em.”

Chuyện?

Chu San hoàn hồn, mặt đỏ bừng vì những suy nghĩ lung tung của mình.

Cô cúi đầu, cứng rắn biện minh: “Ý em là, đừng nói chuyện trên sofa.”

Lăng Tiêu không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô thêm lần nữa.

Chu San cảm thấy có gì đó không ổn. Theo tính cách của Lăng Tiêu, lúc này đáng lẽ anh sẽ tranh thủ trêu chọc cô chứ không phải dịu dàng hiếm thấy như vậy.

Tim cô đập mạnh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo khoác của Lăng Tiêu: “Có phải… là chuyện về ba em không?”

Lăng Tiêu gật đầu rồi khẽ nâng khuôn mặt cô lên, ôm lấy đầu cô, kéo vào lòng mình.

Môi anh khẽ chạm vào đỉnh đầu Chu San: “Năm đó, ba em vì dẫn sinh viên tham gia dự án của Tập đoàn Ấn Nhật đã phát hiện họ có vấn đề về thuế. Sau đó ông bị Nhậm Tiên Lễ ra tay hãm hại trước.”

Chu San gật đầu. Thật ra, cô đã đoán được rằng ba mình bị Tập đoàn Ấn Nhật hãm hại.

Lăng Tiêu tiếp tục: “Ba em không phải tự sát. Là Nhậm Tiên Lễ phát hiện ông ấy không thể bị khống chế, cũng không thể bị mua chuộc nên đã lên kế hoạch giết ông.”

Chu San nhắm mắt, nắm chặt áo Lăng Tiêu, lại gật đầu.

Nguyên nhân cái chết của ba mình cô thật ra đã đoán được tám, chín phần.

Lăng Tiêu siết chặt vòng tay ôm cô. Một lúc lâu sau, yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói có chút khàn: “Mẹ em phát hiện ra chuyện này.”

Đôi mắt Chu San đột ngột mở lớn, cơ thể run lên không kiểm soát.

Lăng Tiêu ôm cô chặt hơn, cánh tay như muốn trói chặt lấy đôi vai nhỏ bé: “Mẹ em định báo cảnh sát, nhưng Nhậm Tiên Lễ đã thuê người tông xe bà ấy.”

Chu San sững sờ, đầu óc ù ù không ngừng.

Khi tiếng ong ong biến mất, làn hơi lạnh thấm từ đầu ngón tay khiến cô tỉnh lại.

Năm đó, mẹ cô bị một tài xế taxi đâm. Người tài xế biện hộ rằng vì hoảng loạn và sợ hãi nên không kịp cứu người, cuối cùng bị kết tội cố ý giết người.

Cô chưa từng nghĩ rằng cái chết của mẹ mình lại còn có nguyên nhân khác.

Lại là một vụ giết người có kế hoạch.

Chu San không thể chấp nhận được. Cô bắt đầu đẩy Lăng Tiêu ra, giãy giụa trong vòng tay anh, mặc dù chính cô cũng không biết đẩy anh ra để làm gì.

Lăng Tiêu giữ chặt lấy lưng cô, một tay đặt lên sau đầu, giọng anh trầm thấp: “San San, anh sẽ luôn ở bên em.”

Cơ thể Chu San khựng lại, như thể mọi sức lực đều bị rút cạn, cả người mềm nhũn trong vòng tay anh.

Rồi tiếng thút thít khe khẽ vang lên.

Chu San nắm lấy áo anh, run rẩy nói: “Đó là mạng người mà… Là mạng người đó, sao hắn có thể? Hắn dựa vào cái gì mà có thể làm vậy?”

“Ba em, mẹ em… Họ chẳng làm gì sai cả, chẳng làm gì sai cả!”

“Sao hắn có thể dễ dàng, tùy tiện tước đoạt mạng sống của người khác như thế?”

“Lăng Tiêu… thế là em chẳng còn ba mẹ nữa.”

“Mọi người đều có ba mẹ… nhưng em thì không, em không có!”

“Em muốn giết hắn! Em nhất định phải giết hắn!”

Lăng Tiêu cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, anh liên tục xoa vai Chu San: “San San, đừng nói những lời như vậy, ông ta không thể thoát được đâu.”

Chu San ôm chặt Lăng Tiêu, khóc đến mức tay chân tê cứng, cũng không có ý định ngừng lại.

Cô nhớ lại những ngày còn nhỏ, mỗi ngày trở về nhà đều có thể nhìn thấy hạnh phúc của ba mẹ.

Cô nhớ lại khi ba cô bị vu khống và bị cô lập ở trường.

Cô nhớ lại khi ba cô qua đời, mẹ cô nửa đêm lén lau nước mắt, còn luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cô.

Cô nhớ lại khi mẹ cô qua đời, những ngày bị bắt nạt ở trường.

Cô từng là một cô công chúa nhỏ lúc nào cũng có thể làm nũng ba mẹ, nhưng rồi cô mất đi ba mẹ, và ở độ tuổi đó, cô mất đi tất cả mọi thứ.

Và tất cả những nỗi đau này, ba cô, mẹ cô, và chính cô đều không làm gì sai.

Chỉ vì một vài đồng tiền mà thôi.

Những người thân quý giá của cô, trong mắt người kia lại chẳng khác gì cỏ rác.

Chu San không thể chấp nhận được.

Chỉ vì một lý do như vậy mà ba mẹ cô đã mất đi mạng sống quý giá.

Chỉ vì lý do đó mà cô ở tuổi 14 đã mất đi tất cả.

Cuối cùng Chu San khóc đến mức không còn sức, chỉ còn thút thít nức nở.

Lăng Tiêu ôm Chu San, tắm cho cô, rồi bế cô lên giường.

Chu San đã mệt đến mức không thể nói gì, chỉ thi thoảng lại rơi vài giọt nước mắt.

Lăng Tiêu thở dài: “San San, đau buồn chỉ đến nửa đêm nay thôi được không?”

Chu San ngẩng đầu nhẹ, nhìn vào mắt Lăng Tiêu.

Vào giây phút đó, cô nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình trong mắt Lăng Tiêu.

Cô đơn, vô vọng, đau khổ đang dần ăn mòn cô.

Sau một lúc lâu, Chu San gật đầu.

Lăng Tiêu lại ôm cô vào lòng.

Đêm đó, qua nửa đêm, Chu San đã kiềm chế được nước mắt nhưng vẫn không ngủ được, cô hỏi Lăng Tiêu về việc làm sao để kiện Nhậm Tiên Lễ về chuyện ba mẹ cô.

Lăng Tiêu ôm cô, nhẹ nhàng trả lời.

“Ban đầu khi anh điều tra, bằng chứng chưa đủ, khó mà kiện được Nhậm Tiên Lễ. Cách duy nhất có thể khai thác là tài xế taxi đã đâm mẹ em nhưng vợ và con của anh ta đều bị Nhậm Tiên Lễ khống chế, anh ta chắc chắn sẽ không khai ra.”

“Vì vậy anh chỉ có thể xử lý Tập đoàn Ấn Nhật trước để Nhậm Tiên Lễ không thể kiểm soát được tài xế đó.”

“Ngày hôm kia anh và Lý Thượng đã đến nhà tù, anh ta sẵn sàng khai ra sự thật, tố cáo Nhậm Tiên Lễ, sau này Lý Thượng sẽ xử lý tiếp.”

Những lời này Chu San tất nhiên không cảm thấy đơn giản.

Chỉ riêng Tập đoàn Ấn Nhật đã là một thế lực mạnh mẽ, huống chi là sự bảo vệ của những quan chức phía sau nó.

Lăng Tiêu đã đi đến bước này chắc chắn đã phải trả giá rất nhiều.

Chu San hít một hơi thật sâu.

Lăng Tiêu tưởng cô lại khóc liền âu yếm hôn lên trán cô.

Trong bóng tối, trái tim Lăng Tiêu đau nhói: “San San, xin lỗi, nếu anh có thể nhanh hơn một chút, em chắc sẽ không phải chịu đựng quá nhiều như vậy.”

Chu San khẽ run rẩy, đưa tay ôm lấy Lăng Tiêu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh.

Cô lắc đầu.

Cô hiểu, nếu không có Lăng Tiêu cô sẽ không thể báo thù, thậm chí có thể sẽ không bao giờ tìm ra sự thật về cái chết của ba mẹ.

Cô khàn khàn nói: “Lăng Tiêu, anh là anh hùng của em.”

Lăng Tiêu ngẩn người một chút rồi ôm chặt Chu San hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.