Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 74: Không muốn đợi nữa




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chủ đề về “mập” khiến Chu San cảm thấy bực bội.

Trước đây cũng có người nói cô trông “tròn trịa, đáng yêu” nhưng cô chưa bao giờ để tâm, thậm chí còn nghĩ đó là lời khen.

Nhưng giờ nghe từ miệng Lăng Tiêu, bỗng nhiên lại cảm thấy như bị chê bai khiến cô vô cùng khó chịu.

Chu San cúi mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy vẻ châm chọc:

“Thế thì em không ăn nữa.”

“Ừ.” Lăng Tiêu không phản đối, đứng dậy:

“Vậy để anh dọn.”

Chu San: “???”

Nhìn anh đóng nắp hộp bánh lại cô nhăn nhó đứng bật dậy, đi đến chỗ tủ giày ôm bó hoa rồi quay về phòng.

Lăng Tiêu cúi đầu buộc chiếc nơ trên hộp bánh, nhẹ nhàng gọi:

“San San.”

Chu San quay đầu lại, hậm hực:

“Gì nữa?”

Ánh mắt Lăng Tiêu chứa một thứ cảm xúc khó tả:

“Muốn về phòng à?”

“???”

Chu San nhìn điện thoại, chưa đến 9 giờ. Dù hơi sớm nhưng cô không muốn tiếp tục ở cùng một không gian với anh nên gật đầu:

“Ừ.”

“Tắm không?”

“Tắm chứ.” Câu hỏi kỳ lạ gì đây?

“Vậy có muốn…” Lăng Tiêu mở tủ lạnh cất bánh vào túi giữ lạnh, đóng cửa lại rồi quay người nhìn thẳng vào cô:

“Tắm ở phòng anh không?”

???

!!!

Mặt Chu San lập tức đỏ bừng.

Hai giây sau, cô lắp bắp:

“Anh… anh… anh nói cái gì cơ?”

Lăng Tiêu không trả lời, chỉ bước chậm rãi về phía cô.

Gương mặt góc cạnh đầy kiêu ngạo của anh mang nét lạnh lùng, chẳng có chút dịu dàng nào.

Chu San đứng ngây người, khi anh đến gần cô ngửi thấy hương nước hoa của anh, đồng thời qua ánh đèn thấy được bóng mình phản chiếu trong mắt anh.

Cô cảm thấy anh như muốn bắt lấy mình.

Bản năng khiến cô lùi một bước nhưng liền bị bàn tay to lớn của anh giữ lấy gáy.

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, khóe môi nhếch lên, giọng trầm thấp:

“Em không thích bồn tắm massage của anh à?”

“…”

Đầu anh hơi nghiêng:

“Hay là em không thích anh?”

Đôi mắt Chu San mở to, lông mi run rẩy.

Lăng Tiêu tiến lại gần hơn:

“San San, tối nay ngủ ở phòng anh đi.”

???

!!!

Anh có ý gì đây?

Anh chính là có ý đó phải không?

Anh đúng là có ý đó!!!

Chu San nín thở, ôm bó hoa trước ngực, vội vàng đẩy anh ra:

“Để… để sau đi.”

“Chờ?”

“Em chưa chuẩn bị.”

“Chuẩn bị gì?”

Cứu con với! Mẹ ơi!

Chu San cắn môi ôm bó hoa, quay đầu chạy vào phòng và để lại câu:

“Em chưa có kinh nghiệm, để em học đã!”

Vào phòng cô đóng cửa lại, dựa lưng vào đó thở hổn hển. Cả cổ cũng đỏ lên.

Ngay lập tức cô chạy đến đặt bó hoa lên bàn nhỏ rồi nhảy lên cân điện tử.

Con số trên màn hình nhảy vài lần, sau đó dừng lại.

Vẫn chưa xuống dưới 50 kg!!!

Cô thất vọng thở dài, rõ ràng lúc ở nhà Ngô Tĩnh đã ăn rất ít rồi mà.

“Khi nào mới xuống được đây?” Chu San buồn bực lẩm bẩm.

“Chẳng lẽ phải nhịn ăn tối sao?”

Nhưng cô làm không được!

Chu San tức tối xoay người, và nhìn thấy một vật vốn không thuộc về phòng mình.

Một chiếc bình hoa pha lê.

Chiếc bình cao khoảng 20 cm, hình chữ nhật đặc biệt, được trang trí bằng những đường nét hình học. Ánh sáng phản chiếu tạo nên những đốm sáng lấp lánh.

Có lẽ là Lăng Tiêu đã mua.

Chu San cười nhẹ, khóe miệng cong lên một cách quyến rũ.

Cô ngây ngẩn nhìn chiếc bình hoa một lúc lâu rồi mới chợt nhớ lại lời của Lăng Tiêu tối nay.

Lúc đó cô quá kích động nên không kịp suy nghĩ kỹ.

Giờ nghĩ lại cô nhận ra có rất nhiều điều ẩn giấu mà cô không biết.

Ví dụ như Tập đoàn Ấn Nhật.

Chu San chỉ tập trung vào việc tìm người liên quan năm đó là Hàn Băng Băng, vì mãi không tìm thấy nên đã bỏ qua sự tồn tại của Tập đoàn Ấn Nhật mặc dù nó rất nổi bật.

Rốt cuộc cô không dám nghĩ xa hơn vì ba mẹ cô là những người rất bình thường, trong khi Tập đoàn Ấn Nhật lại…

Chu San không thể kiềm chế sự tò mò, bật máy tính lên và tìm kiếm các tin tức liên quan đến Tập đoàn Ấn Nhật.

Cô lướt qua vài bài báo, tất cả đều đề cập đến kế hoạch hợp tác chiến lược giữa Tập đoàn Ấn Nhật và các doanh nghiệp nhà nước gần đây.

Có vẻ như Tập đoàn Ấn Nhật đang chuẩn bị vươn lên một tầm cao mới.

Chu San lướt chuột, khi nhìn thấy ảnh của Tổng giám đốc Tập đoàn Ấn Nhật, Nhậm Tiên Lễ.

Là một người đàn ông ngoài 50 tuổi.

Ngay lập tức Chu San nhớ lại lần trước đến công ty Lăng Tiêu tìm anh cô đã gặp vài người trong thang máy, người đứng đầu chính là ông ta.

Cô còn nhớ khi đó Doreen gọi điện bảo cô chuyển lời rằng “Tổng giám đốc Nhậm cần xuất ngoại, hợp đồng về chức vụ trưởng phòng pháp lý hy vọng ngày mai luật sư Lăng có thể đích thân tới công ty “, vì vậy hôm sau Lăng Tiêu mới đến công ty.

Tổng giám đốc Nhậm…

Nhậm Tiên Lễ…

Hóa ra là vậy!

Vậy nên Lăng Tiêu là người sẽ trở thành đại diện pháp lý cao cấp của Tập đoàn Ấn Nhật!

Vậy là Lăng Tiêu hiện tại đang tìm cách thâm nhập vào đối thủ bên trong!!!

Chu San cảm thấy nếu để Lăng Tiêu làm được điều này, chắc chắn mọi chuyện còn phức tạp hơn cô tưởng rất nhiều.

Cô suy nghĩ trong hai phút rồi quyết định đóng hết các trang web liên quan đến Tập đoàn Ấn Nhật, tự nhủ:

“Chu San, mày phải tin Lăng Tiêu, anh ấy nhất định sẽ tìm ra sự thật.”

“Dù theo kịch bản phim truyền hình, ở những thời điểm quan trọng nữ chính sẽ luôn gặp trục trặc.”

“Anh ấy đã nói có nguy hiểm, mày phải ngoan ngoãn đừng gây thêm rắc rối.”

“Mày phải hiểu rõ khả năng của mày.”

“Phải tin anh ấy!!!”

Nói xong Chu San đóng cửa sổ cuối cùng, thở ra một hơi.

Cô dừng lại một chút, rồi hình ảnh của Lăng Tiêu lúc anh ấy đến gần chợt lóe lên trong đầu.

Sau đó cô lại mở trang web và tìm kiếm thông tin về Lăng Tiêu.

Trên một trang web liên quan đến pháp lý, Lăng Tiêu rất nổi tiếng, có rất nhiều bài viết bàn luận về anh.

Có người còn làm video phân tích các vụ kiện của anh.

Chu San đeo tai nghe, nhấn vào video, xem được chưa đầy một phút thì không hiểu gì liền chuyển chuột sang phần bình luận.

Phần bình luận chia thành hai phe rõ rệt.

Một phe khen anh chuyên nghiệp, xuất sắc.

Một phe lại nói anh lợi dụng kẽ hở trong pháp luật để kiếm tiền.

Chu San càng xem càng tức giận, cô liền dùng từ ngữ sắc bén phản bác lại những lời mắng chửi dưới các bình luận.

Đột nhiên cô thấy cửa phòng bị đẩy mở.

Cô quay đầu lại thấy Lăng Tiêu đang nắm tay nắm cửa đứng đó.

Chu San không muốn Lăng Tiêu biết cô đang cãi nhau với người khác, liền ngồi thẳng dậy, ‘bịch’ một tiếng đóng máy tính lại, tháo tai nghe, không nhìn anh, giọng trách móc:

“Sao anh không gõ cửa?”

Lăng Tiêu liếc nhìn cô, ánh mắt mang ý tứ sâu xa rồi nhẹ nhàng cười, anh dựa lưng vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực:

“Anh đã gõ rồi, em không trả lời nên anh mới vào.”

Chu San nhìn tai nghe trên bàn, tức giận nói:

“Anh không thể gõ thêm vài lần nữa sao? Em đang đeo tai nghe nên không nghe thấy.”

“Xem gì mà nhập tâm thế?” Lăng Tiêu nhấn giọng, đôi mắt đầy ẩn ý: “Không ngờ em lại có thái độ học tập nghiêm túc như vậy.”

Chu San ngẩn ra, mặt mày khó hiểu:

“???”

Thái độ học tập?

Chỉ trong giây lát, cô nhớ lại câu nói lúc vào phòng:

“Em chưa có kinh nghiệm, để em học đã.”

Vậy là bây giờ anh đang nghĩ cô đang xem… loại video đó sao?!!!

Không phải đâu!!!

Chu San mặt đỏ bừng, tay vung vẫy trước ngực, vội vàng giải thích:

“Không phải đâu! Anh hiểu lầm rồi! Em không có xem cái đó đâu! Em đang lướt web thôi mà!”

Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt mơ màng, kéo dài âm cuối: “Ồ~~”

Nhưng rõ ràng anh ấy không tin vào lời giải thích của cô.

Anh nhìn cô với ánh mắt “Anh hiểu hết rồi, em không cần giải thích.”

Chu San cắn môi mở laptop ra, hướng màn hình về phía Lăng Tiêu, bật âm lượng lớn: “Nhìn đây, là trang web nghiêm túc đấy!”

Cô nhấn phím Enter.

Màn hình máy tính tối đen.

Cô lại nhấn vài lần.

Vẫn tối đen.

Chu San mặt đỏ như quả cà chua.

Cô bắt đầu nổi cáu, mạnh tay nhấn phím cách, phím DOS, rồi nhấn loạn hết các phím.

Vẫn là màn hình đen.

Sao lại bị đứng ngay lúc này thế này???

Lăng Tiêu thở dài, giọng điệu bình thản giải thích cho cô: “Loại trang web đó có virus.”

Chết tiệt!

Chu San không thể nhịn được, trong lòng chửi bậy!

Cô không biết nói gì, tức giận đợi một chút rồi nhìn Lăng Tiêu, sau đó đứng dậy đi vào tủ quần áo lấy đồ ngủ.

Bước chân của cô nặng nề, ngay cả hơi thở cũng đầy ấm ức.

Tuy nhiên khi đi qua Lăng Tiêu cô vẫn dừng lại, ngượng ngùng hỏi: “Anh tìm em có việc gì?”

Lăng Tiêu: “Bảo em đi tắm.”

Chu San ngẩn ra một chút, quay lại nhìn anh, vừa xấu hổ vừa giận dỗi: “Phiền chết đi được.”

Chu San đi vào nhà tắm, mở vòi hoa sen nhưng trong đầu vẫn không thể xóa đi suy nghĩ đó.

— Lăng Tiêu chắc chắn nghĩ em đang lén xem mấy cái video đó.

A a a a a a a a a a a a a a a!

Chu San túm tóc một cách tức giận.

Sau khi tắm xong cô vẫn cảm thấy bực bội, đầu óc mơ màng, vừa mở cửa nhà tắm thì đột nhiên lao vào một vòng tay.

Mùi nước hoa của Lăng Tiêu biến mất, thay vào đó là mùi quýt xanh tươi mới.

Chu San tỉnh lại.

Cô nhận ra Lăng Tiêu cũng đã tắm xong và đang chờ cô!

Chu San nhẹ nhàng đẩy anh ra, giọng mềm yếu từ chối: “Em không muốn.”

“Vì sao?” Lăng Tiêu nhíu mày, tay ôm chặt vòng eo cô, không buông mà càng siết chặt hơn: “Em sợ à?”

Chu San cúi đầu, tóc xõa xuống, làn da trắng nõn lộ ra một chút đỏ hồng vì vừa tắm xong.

Cô lắc đầu, khẽ nói: “Không phải!”

“Vậy là vì sao?”

Chu San có lúc rất dễ thương, như lúc này, cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong đầu: “Em muốn… em muốn giảm thêm vài ký.”

Giọng nói mềm mại lại đầy chân thành.

“Cái gì?” Lăng Tiêu cảm thấy lý do này thật buồn cười, suýt chút nữa đã bật cười.

“…”

Lăng Tiêu nắm cằm Chu San, nhẹ nhàng nâng lên.

Anh nhìn cô với ánh mắt kiên định, đôi mày hơi nhíu lại thể hiện sự nghiêm túc của anh.

“San San.” Anh nhẹ nhàng nói: “Điều anh khao khát là em.”

Chu San có cảm giác tim mình bị chấn động, mất một lúc lâu mới khẽ mở miệng: “Khao khát?”

Lăng Tiêu giọng trầm: “Không nhìn ra sao?”

Chu San “…”

Khao… khát?

Một từ đẹp đẽ như vậy, sao… lại bị anh nói thành mang tính dục vọng như vậy?

Khi Chu San còn chưa kịp phản ứng thì mùi quýt xanh bỗng nhiên càng đậm.

Lăng Tiêu cúi xuống, môi chạm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng.

“Em không mập đâu.” Anh thì thầm một câu khiến Chu San mặt đỏ bừng, trái tim đập loạn.

Chu San cảm thấy tim mình đập lỡ nhịp, khi tỉnh lại cô giận dữ đẩy tay anh ra.

Đôi mắt cô mờ đi, giọng điệu thay đổi: “Anh là luật sư, không phải là tên lưu manh!”

Lăng Tiêu nhướn mày, nụ cười trên mặt biến mất: “Anh sao lại thành lưu manh?”

Đôi mắt sắc bén bẩm sinh của Lăng Tiêu khiến Chu San cảm nhận được sự áp lực bất ngờ, cô quay đi tránh ánh mắt đó.

Lăng Tiêu nắm cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh, gặng hỏi: “Hửm? Vợ yêu!”

Chu San nghẹn thở.

Vợ yêu.

Mối quan hệ này, có lẽ cũng không phải là lưu manh.

Nhưng

Lăng Tiêu nhìn thấy cả khuôn mặt cô đỏ rực như sắp chảy máu, anh thở dài rồi buông tay khỏi mặt cô.

Nếu lý lẽ không thể thuyết phục thì thôi không nói nữa.

Lăng Tiêu khom người, hai tay ôm lấy bắp đùi Chu San, nâng cô lên và bước về phía phòng ngủ chính.

Ban đầu Chu San sợ hãi vì cảm giác mất trọng lực nên ôm chặt lấy cổ anh nhưng khi kịp phản ứng, cô xấu hổ đẩy vai anh tạo khoảng cách và nói: “Anh đợi chút, đợi chút.”

Lăng Tiêu ngắn gọn đáp: “Không muốn đợi nữa.”

Cửa phòng ngủ chính không đóng chặt, chỉ cần Lăng Tiêu dựa lưng vào là cửa tự động mở.

Bên trong chỉ có một chiếc đèn ngủ, bóng đèn màu trắng nhạt, ánh sáng mờ ảo.

Chu San cảm thấy cơ thể mình như bị nâng lên một chút rồi rơi xuống giường mềm mại, sau khi có trọng tâm cô đẩy tay lên định ngồi dậy.

Ngay sau đó cổ chân bị kéo mạnh, cả người lại ngã xuống và trượt theo lực kéo.

Tiếp theo một bóng người áp tới mang theo hương quýt nhạt.

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống làm rối loạn hơi thở của cô.

Tất cả đến quá bất ngờ, Chu San chưa kịp phản ứng thì tay nhỏ của cô đã bị nắm chặt đặt lên ngực nóng bỏng của anh.

Cô không thể chống cự được sự dịu dàng của Lăng Tiêu, đầu óc trở nên chậm chạp, theo bản năng quấn tay vào cổ anh, một cảm giác nhẹ nhàng ùa đến.

Hôn một lúc lâu Lăng Tiêu mới thở hổn hển rời khỏi cô.

Anh nhìn cô, khóe mắt đỏ bừng.

Ánh sáng mờ ảo như làm nổi bật hàng mi đen dài của anh, phản chiếu trong đôi mắt không thể kiềm chế được ham muốn.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt ẩm ướt của cô: “Rất dịu dàng, còn khóc.”

“Không phải.” Giọng Chu San khàn đi: “Em không kiềm chế được, không phải em cố ý.”

Lăng Tiêu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào khóe mắt cô, giọng nói mang theo sự vui vẻ: “Anh thích điều này.”

Chu San: “…”

Lăng Tiêu đưa ngón tay vào khe ngón tay Chu San, đôi mắt đen sắc bén nói lên sự yêu thương chiếm đoạt.

“San San.” Anh gần sát tai cô, môi mơn trớn vành tai cô: “Anh yêu em.”

Tim Chu San như bị ai đó kéo mạnh.

Một cảm giác chua xót lan tỏa từ trái tim đến mũi, kích thích tuyến lệ vẫn chưa kịp tan đi trong mắt cô.

Hóa ra tình yêu thật sự cuốn hút đến thế.

Khiến cô muốn nhiều hơn.

Cũng sẵn sàng trao hết tất cả cho anh.

Chu San nhắm mắt lại, nắm chặt mền, nghẹn ngào nói: “Lăng Tiêu, anh nhẹ chút.”

Sau vài giây im lặng.

Giọng Lăng Tiêu run rẩy, là sự không thể kiềm chế: “Được.”

Anh cúi đầu, nồng nàn hôn lên má cô, giọng nói trầm ấm: “Ngoan! Giúp anh cởi đồ.”

Một cảm giác nóng bỏng lan tỏa từ trái tim, Chu San cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên ẩm ướt.

Cô không thể chủ động.

Ít nhất bây giờ, cô không thể.

Cô lắc đầu: “Không.”

Lăng Tiêu cười nhẹ, ánh mắt dời xuống: “Vậy anh sẽ cởi đồ của em.”

Chu San thà anh hành động trực tiếp còn hơn là hỏi cô.

Cô vòng tay trước ngực: “Không!”

Lăng Tiêu híp mắt như thể nhượng bộ: “Vậy em chọn đi.”

Chu San mím môi: “Em không chọn.”

Không thuyết phục được, Lăng Tiêu ngồi xuống tự mình xử lý.

Anh đan tay kéo áo lên, ngay lập tức áo rời khỏi người.

Anh hất áo ra sau, hơi cúi người, nắm lấy tay cô đang vòng trước ngực đặt lên bụng mình.

Chu San cảm thấy ngón tay tê dại, từng đường cong rõ ràng lướt qua.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.