(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San cảm thấy dái tai mình bị kéo nhẹ.
Cô quay đầu lại thấy tay Lăng Tiêu nắm thành nắm đấm đưa lên ngay trước mặt cô.
Ngón tay anh gầy gò, đốt xương rõ ràng, những mạch máu trên mu bàn tay nổi lên nhẹ nhàng.
Chu San nuốt nước bọt, rúc thêm vào lòng anh, giọng nói run rẩy: “Lăng Tiêu~”
Cô định nói rằng dùng vũ lực không thể giải quyết vấn đề.
Cô vẫn chìm trong cảm giác hối lỗi vì đã nổi giận nên quên mất rằng người này vốn dĩ không bao giờ đánh cô.
Vì vậy khi Lăng Tiêu bất ngờ mở tay ra, chiếc lắc tay bạch kim mảnh mai rơi xuống, đung đưa, lấp lánh ánh sáng rực rỡ từ những viên kim cương nhỏ, ánh mắt Chu San ngập tràn kinh ngạc và vui sướng.
Lăng Tiêu thấy rõ biểu cảm của cô, bàn tay đang ôm eo nhẹ nhàng véo một chút: “Vừa nãy chẳng có chút ngạc nhiên nào, giờ lại vui sướng thế này?”
Chu San: “…”
Tâm trạng khác, thái độ và phản ứng tất nhiên cũng khác.
Lăng Tiêu buông cô ra, nắm lấy tay cô, đeo lại chiếc lắc tay lần nữa.
Có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này anh làm nhanh gọn hơn nhiều.
Đeo xong Lăng Tiêu nâng cổ tay cô lên nhìn, vẻ mặt hài lòng, đôi mày khẽ nhướng lên, giọng điệu lười biếng: “Lên dọn đồ về nhà.”
“???”
Chu San mím môi: “Hình như em chưa nói là sẽ về mà?”
“Hửm?”
Đèn trong phòng bất ngờ tắt.
Chu San giật mình nhảy lên, ngay sau đó đèn lại sáng.
Cô rụt tay lại, khẽ chạm vào chiếc lắc tay trên cổ tay mình, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà: “Em đã đồng ý với kiểm sát viên Tô sẽ ra tòa, những gì cần nói em nhất định phải nói. Anh cũng từng nói rồi, pháp luật chưa có phán quyết, anh chẳng lẽ đã…”
Giọng nói của cô dần yếu đi, ánh mắt liếc qua Lăng Tiêu rồi lại lập tức quay đi: “…đã chắc chắn rằng anh ta vô tội?”
“Em vẫn muốn ra tòa?”
Chu San không hề do dự, đối diện ánh mắt Lăng Tiêu, gật đầu: “Ừ.”
Thấy cô kiên quyết như vậy Lăng Tiêu thở dài đặt hai tay lên hông, cúi đầu bất lực.
Chu San: “Anh sao vậy?”
Chưa kịp để Lăng Tiêu nói, cô đã bắt đầu tự ý lý luận: “Anh nói em đừng vội định tội anh ta, thì anh cũng đừng vội kết luận rằng anh ta vô tội. Việc Nhậm Hưng Diên có tội hay không cả anh lẫn em đều không thể quyết định được. Chúng ta bình tĩnh chờ đợi sự phán quyết công bằng của pháp luật, chẳng phải tốt hơn sao?”
Lăng Tiêu nhìn cô, vẻ mặt không mấy dễ chịu, đưa tay véo má cô một cái: “Đây là vấn đề của anh ta sao?”
“Hả?”
“Em ra tòa, anh chắc chắn phải hỏi em các câu hỏi, em hiểu không?”
Chu San sững sờ hai giây, lắc đầu: “Không hiểu.”
Lăng Tiêu khẽ cúi mắt: “Em sẽ cảm thấy anh hung dữ.”
Hung dữ?
Chu San không nhịn được, phì cười: “Có phải anh đang hiểu sai về bản thân mình không?”
Lăng Tiêu nheo mắt.
Chu San vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, mắt cười cong cong: “Anh vốn dĩ lúc nào cũng hung dữ mà.”
Lăng Tiêu đợi một lúc, định chờ cô cười xong.
Nhưng cô lại có vẻ chẳng để tâm, chẳng biết đầu óc nghĩ gì mà cứ cười mãi không ngừng.
Lăng Tiêu cúi người xuống, giọng nói thấp trầm, có chút khàn khàn: “Chu San San.”
Chu San nghe tên mình, cơ thể như phản xạ có điều kiện, nụ cười cứng đờ: “Hả?”
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu khẽ dao động, anh không nói gì nhưng lại như đã nói hết mọi thứ.
“Em không có ý đó.” Chu San liếm môi, bắt đầu vòng vo giải thích: “Ý em là anh đừng quá bận tâm đến em. Trong phiên tòa, anh cứ làm theo đúng trách nhiệm của mình, cần nghiêm khắc thế nào thì cứ nghiêm khắc, đừng căng thẳng, cũng đừng áp lực. Cứ làm đúng bổn phận, em hoàn toàn không sao cả.”
Chu San bị ánh mắt Lăng Tiêu làm cho căng thẳng, nuốt khan một cái rồi đưa tay vỗ vai anh: “Đại luật sư Lăng, vất vả rồi.”
Lăng Tiêu liếc nhìn bàn tay nhỏ trên vai mình, anh nắm lấy nó đặt lên ngực, giọng nói vô cùng vô lại: “Chỗ này của anh bây giờ đang có một ngọn lửa, phải làm sao đây?”
Vốn dĩ đã hung dữ, lại không cho nói.
Còn nói có ngọn lửa?
Phải làm sao đây?
Làm gì đây?
Chu San chớp mắt, kiễng chân, tay trái vòng qua cổ anh để mượn lực, khẽ áp môi mình lên môi anh một chút rồi lập tức rời ra:
“Thế này.”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh. Mặc dù chỉ là chạm nhẹ, so với anh thì chẳng đáng gì nhưng vành tai cô đã đỏ bừng rõ ràng.
Lăng Tiêu không ngờ đến món quà bất ngờ này. Sau khi phản ứng lại, anh không chút ngại ngùng mà nói:
“Ít quá nhỉ?”
Nói xong anh nghiêng đầu, ép môi xuống lần nữa.
Chu San lách người tránh, nhưng tay phải của cô vẫn bị anh giữ chặt không thể rời khỏi anh nửa bước. Cô đành ghé giọng nhắc:
“Chỗ đông người, anh kiềm chế chút đi.”
Lăng Tiêu bật cười nhẹ:
“Em quên lý do mình đến chỗ vắng vẻ này à?”
Chu San không quên. Cô đến đây vì biết nơi này không có ai.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Cô chỉ tay về phía dải cây xanh:
“Bên ngoài biết đâu có người qua lại.”
Lại chỉ lên đầu:
“Với cả cái đèn này, sáng quá.”
Cuối cùng cô đối diện ánh mắt anh, đi đến kết luận:
“Vẫn có khả năng bị nhìn thấy.”
Lăng Tiêu ngửa cổ cười, gật đầu, thừa nhận điều cô nói.
Khi anh buông tay Chu San thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ một giây sau một lực đẩy nhẹ vào eo cô.
Lực không mạnh nhưng khiến cô lùi lại theo phản xạ.
Cô cúi đầu nhìn tay anh rồi ngẩng lên hỏi: “Làm… làm gì thế?”
Lăng Tiêu nheo mắt, dáng vẻ nhàn nhã, giọng điệu khẽ trêu chọc:
“Em đứng ra sau cột.”
Chu San: “…”
Khi cô đứng lui về phía trụ cột tròn, Lăng Tiêu tiếp tục:
“Rồi chúng ta đợi thêm chút nữa.”
“Đợi gì cơ?”
Lăng Tiêu liếc nhìn về phía cảm biến đèn trên trần, ánh mắt đầy ẩn ý.
Chu San lập tức hiểu ra, đôi mắt to tròn chớp chớp để che đi sự ngượng ngùng nhưng cô không từ chối.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo chút hơi se lạnh đầu thu, lá cây xào xạc, hương quế thoảng qua rồi tan biến.
Chu San khẽ ngước nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cũng cúi mắt nhìn cô.
Đôi mắt anh sâu thẳm, đen láy ánh lên sự dịu dàng không chút giấu giếm khi nhìn vào gương mặt cô.
Không khí mơ hồ ngọt ngào bao trùm.
Bị ánh nhìn của anh khóa chặt, toàn thân Chu San nóng bừng. Tay cô nắm nhẹ vạt quần rồi vùi đầu vào lồng ngực anh.
Qua vai anh, cô thấy rõ ánh đèn sáng trên mặt đất bất chợt tối đi.
Đèn tắt.
Ngay lúc đó một bàn tay lớn áp lên má cô, nâng gương mặt cô lên, một nụ hôn cũng đáp xuống.
Đêm tối, trăng mờ.
Hơi thở giao hòa.
Ban đầu nụ hôn là sự dịu dàng, từng chút một khắc họa đôi môi cô.
Nhưng rồi anh không hài lòng, đẩy nhẹ hàm răng cô ra, thăm dò tất cả.
Dù nơi này vắng vẻ và tối tăm nhưng vẫn không giống như ở nhà. Chu San ngượng ngùng khẽ đẩy anh ra.
Nhưng sự chống cự nhẹ nhàng của cô càng kích thích bản năng chiếm hữu trong Lăng Tiêu.
Anh kéo cô sát vào ngực, một tay giữ eo cô, tay kia ôm lấy sau gáy, bước chân tiến lên khiến cô đứng giữa hai chân anh.
Chu San bị đẩy lùi, không giữ vững, nghiêng ngả. Cô chỉ có thể nắm lấy cổ áo vest của anh để giữ thăng bằng.
Trong tư thế ấy cô chẳng thể né tránh hay phản kháng, hoàn toàn trở thành một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn bị chiếm đoạt.
Cơ thể cô bắt đầu nóng rực lên thì đôi môi anh mới rời đi.
Làm thế nào đây?
Lăng Tiêu vẫn không buông cô ra, ghé sát tai cô, giọng thở nặng hơn cả lời nói:
“Lên thu dọn đơn giản chút, về nhà.”
“…”
“Phần còn lại, cuối tuần anh cùng em đi lấy.”
Chu San thấy tầm mắt như phủ một lớp sương không rõ ràng, cổ họng cũng như ngâm trong nước, giọng khẽ khàng hơi khàn:
“Nhưng kiểm sát viên Tô bảo chúng ta nên tránh bị hiểu lầm.”
Lăng Tiêu chống tay đứng thẳng dậy, hai tay nâng gương mặt bầu bĩnh của cô lên, ánh mắt dừng ở đôi môi đỏ mọng vừa bị mút đến rướm máu, cúi xuống hôn nhẹ một cái:
“Anh biết chừng mực, nghe anh.”
“Nhưng mà…”
Lời cô chưa kịp nói hết lại bị anh cúi xuống hôn lần nữa, ngắt lời bằng giọng không cho phép phản đối:
“Về nhà!”
Chu San: “…”
Khi đầu óc Chu San dần tỉnh táo lại, cô đã đứng trước cửa nhà Ngô Tĩnh.
Cô vỗ nhẹ má mình, chỉnh lại trang phục rồi mới bước vào.
Ngô Tĩnh đang nằm nghiêng trên ghế sofa tập trung chơi điện thoại.
Chu San không dám nhìn thẳng cô ấy, cảm giác chỉ cần ánh mắt giao nhau thì mọi việc vừa xảy ra sẽ bị phát hiện.
Cô quay lưng về phía Ngô Tĩnh, đứng ở bàn ăn rót một ly nước:
“Chị Tĩnh.”
Ngô Tĩnh đáp lời lơ đãng:
“Hử?”
“Tối nay em về nhà rồi.”
“Bây giờ à?” Ngô Tĩnh đặt điện thoại xuống. “Chiến tranh lạnh kết thúc rồi sao?”
“Chắc là vậy.”
Ngô Tĩnh không thấy gì lạ, nhấc điện thoại lên tiếp tục chơi:
“Vậy thì tốt.”
Chu San uống hết nước, rửa ly, sau đó bước đến bên sofa:
“Chị Tĩnh, mấy ngày nay cảm ơn chị đã chăm sóc.”
Nói xong cô nhanh chân chạy mất.
Ngô Tĩnh: “…”
Một lát sau Ngô Tĩnh gõ cửa phòng Chu San, được cho phép mới bước vào:
“Phải vội thế à? Tối rồi, cuối tuần dọn không được à?”
Chu San cũng muốn thế nhưng Lăng Tiêu không đồng ý. Vừa rồi anh còn ép cô phải gật đầu đồng ý, giờ anh đang chờ dưới nhà.
Cô cúi đầu thu dọn mấy thứ như máy tính bảng vào balo:
“Anh ấy đến đón em, bảo chỉ dọn đơn giản thôi, còn lại để cuối tuần lấy.”
Ngô Tĩnh gật đầu sau đó mắt sáng lên, kéo dép xích lại gần:
“Đại luật sư nhận lỗi thế nào? Cầu xin em về ra sao?”
Chu San lập tức quay lưng giả vờ bận rộn thu dọn đồ, giọng mềm mại đáp:
“Không có, anh ấy không cầu xin em.”
Ngô Tĩnh bĩu môi, nhịn không hỏi thêm.
Đến khi đưa Chu San xuống lầu, thấy cô đẩy mình nói không cần tiễn, ánh mắt cô ấy liếc qua đôi môi đỏ ửng khác thường của Chu San.
Cửa thang máy đóng lại, Ngô Tĩnh đứng trong hành lang trống vắng, khẽ lắc đầu:
“Đại luật sư, đúng là quá cao tay.”
Khi vừa lên xe Chu San đã ngửi thấy hương hoa.
Quay đầu lại, cô thấy một bó hoa đặt ở ghế sau.
Lớp giấy gói màu xanh nước biển được cột bằng ruy băng bạc thành hình nơ. Chính giữa bó hoa là một bông hướng dương nhỏ, xung quanh là cát tường, hoa hồng champagne, cam bubble, và cúc họa mi trắng.
Chu San ngả người về phía sau muốn lấy bó hoa. Nhưng tay cô ngắn không với tới, cô liền bị Lăng Tiêu kéo eo lại sau đó anh giúp cô lấy bó hoa.
Ôm bó hoa trong tay cô vuốt ve những bông cúc họa mi:
“Đẹp quá.”
Xe bắt đầu lăn bánh, Chu San quay đầu nhìn túi giữ nhiệt màu trắng trên ghế sau, bên trên có vẽ hình chiếc bánh đơn giản.
Nhìn sang Lăng Tiêu, cô hỏi:
“Sao anh chuẩn bị mấy thứ này trước? Không sợ em không nhận à?”
“Lỡ em nhận thì sao?”
Ban đầu Lăng Tiêu nghĩ nếu Chu San chịu ngoảnh lại nhìn mình một cái, những thứ này mới có thể tặng đi.
Nhưng cô không nhìn.
Thì ra anh vẫn có thể bước lên gọi cô lại.
Nếu anh hiểu ra điều đó sớm hơn thì tốt biết bao.
Chu San không nói gì, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, khóe môi cong lên duyên dáng.
Về đến nhà Lăng Tiêu xách bánh vào bàn ăn.
Chu San đặt balo và bó hoa xuống, vội chạy ra phòng khách, trên bàn trà còn có gói hàng chưa mở.
Hộp quà đầu tiên mở ra là chiếc dây chuyền do dì nhỏ của Chu San gửi.
Hộp thứ hai là máy ghi âm mini do Lăng Việt gửi đến.
Đôi mắt Chu San sáng lên, cô cầm lấy sách hướng dẫn sử dụng trong hộp và đọc:
“Máy này siêu đắt, gần năm mươi triệu lận. Nó có rất nhiều, rất nhiều chức năng mà lại nhẹ như điện thoại.”
Khi Lăng Tiêu bước tới anh thấy ngay ánh mắt rực rỡ của cô.
Rõ ràng cô thích chiếc máy ghi âm đắt tiền ấy hơn hẳn.
Chu San vừa đọc hướng dẫn sử dụng vừa nói:
“Hồi đó em chỉ nhắc đến một lần vậy mà Lăng Việt để ý thật đấy.”
“Vậy mà em không nói với anh, nếu không cũng chẳng cần đợi đến sinh nhật.”
Chu San ngẩng đầu liếc nhìn Lăng Tiêu.
Anh nắm lấy tay cô kéo đến bàn ăn:
“Với lại hồi thực tập lương nó chỉ có một triệu rưỡi một tháng, em mong nó làm gì chứ?”
Chu San biết Lăng Việt lương thấp, giờ quay lại trường học cao học, thậm chí còn không có thu nhập.
Cô đâu mong đợi gì từ Lăng Việt.
Chính vì không mong đợi nên mới bất ngờ như vậy.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
“Năm mươi triệu đó cũng là lấy từ chỗ anh mà ra.”
Chu San: “…” Ủa, sao chua vậy.
Lăng Tiêu ép cô ngồi xuống ghế bàn ăn, sau đó lấy diêm châm nến:
“Lắc tay này không đắt nhưng nó có một cái tên.”
Châm xong nến, anh ngước mắt nhìn cô, nhẹ nhàng vẫy que diêm:
“Gọi là Vân Tiêu.”
Vân Tiêu?
Chu San giơ tay lên, chạm vào chiếc lắc tay nạm kim cương uốn lượn.
Đúng thật, nó giống như những đường cong của tầng mây.
Lại còn lãng mạn nữa?
Khi cô đang mải ngắm lắc tay, ánh sáng trong phòng đột ngột tối lại.
Lăng Tiêu ngồi đối diện cô, gương mặt góc cạnh nổi bật dưới ánh nến trông thật đẹp trai.
Anh nhẹ nhàng đẩy chiếc bánh về phía cô:
“Ước đi.”
Quá trình diễn ra nhanh đến mức Chu San chưa kịp phản ứng, cô nhìn Lăng Tiêu mấy giây rồi mới nhắm mắt lại.
Vài giây sau cô mở mắt thổi tắt nến.
Lăng Tiêu dùng điều khiển bật đèn sau đó hỏi:
“Ăn không?”
“Hả?” Chu San nhìn chiếc bánh rồi gật đầu: “Ăn chứ.”
Bánh sinh nhật sao lại không ăn được?
Câu hỏi kỳ quặc ghê.
Chiếc bánh là vị xoài, đúng hương vị Chu San thích.
Vừa ăn cô vừa hỏi:
“Lăng Tiêu, điều ước sinh nhật lần trước của anh là gì?”
“Nói ra là không linh nữa.” Lăng Tiêu từ chối trả lời, ngước mắt, hất nhẹ cằm ra hiệu:
“Ăn đi, đừng nói nữa, ăn nhanh”
Chu San: “Ồ.”
Ăn hết một miếng nhỏ, cô đẩy đĩa qua:
“Cho em thêm chút nữa.”
Lăng Tiêu đã ăn xong từ lâu, anh ngả người tựa lưng vào ghế khoanh tay nhìn cô:
“Tối ăn nhiều không tốt.”
Không nhiều mà.
Miếng bánh còn nhỏ xíu.
Ngay từ khi cầm lên cô đã nghĩ, miếng này cắt nhỏ quá rồi.
Chu San khó hiểu nhìn anh, thấy anh hoàn toàn không có ý định cắt thêm.
Trong đầu cô chợt lóe lên lời anh vừa nói:
“Ăn không?”.
“Tối ăn nhiều không tốt.”
Một ý nghĩ xẹt qua đầu:
Anh ấy chê mình mập!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");