Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 64: Vừa dễ bị lừa vừa dễ dỗ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San có một nét đáng yêu rất đặc biệt.

Ví dụ như bây giờ, cô đang nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt đầy cảnh giác.

Nhìn thấy nụ cười thoáng nét gian xảo ở khóe môi và ánh mắt anh nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, vòng qua bàn làm việc đi về phía anh.

Ngón tay cô chạm nhẹ mép bàn, từng bước nhỏ chậm rãi di chuyển như một chú thỏ con không cam tâm nhưng lại chủ động tiến gần về phía sói xám lớn.

Khi thỏ con còn cách một bước, sói xám lớn đã không thể kiềm chế.

Lăng Tiêu nhanh chóng xoay nửa vòng ghế, cúi người cầm tay cô kéo cô vào lòng và ôm chặt trên đùi.

Chu San lấy hai tay che mặt, giọng nũng nịu: “Em biết ngay mà.”

Lăng Tiêu cười, lồng ngực khẽ rung lên, trêu cô: “Biết rồi mà còn lại gần?”

Chu San không nói gì.

Cô thực sự biết, cô đâu có ngốc.

Cô đến gần Lăng Tiêu là vì cô thích anh.

Thích cảm giác gần gũi anh, thích sự thân mật giữa hai người.

Đặc biệt là khi ánh mắt nóng bỏng của anh dừng lại trên người cô, cô không thể kiềm chế được sự xấu hổ cũng không thể ngừng được nhịp tim rộn ràng vì anh.

Lăng Tiêu kéo hai tay đang che mặt của Chu San xuống, dùng cánh tay ôm lấy.

Làn da cô trắng mịn giờ đây hai má hơi ửng đỏ giống như những bông lan chuông hồng tinh khiết. Hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy tựa như nhụy hoa mạn châu sa.

Lăng Tiêu như ngửi thấy mùi hương dịu dàng và ngọt ngào thoang thoảng, anh siết chặt tay, không kìm lòng được cúi đầu hôn lên má và khóe mắt cô.

Chu San mím môi, toàn thân đều ngập tràn hơi thở nhẹ nhàng thuộc về anh.

Tim cô đập thình thịch, nghiêng người tránh: “Lăng Tiêu, đây là văn phòng.”

Đôi môi anh dừng trên má cô, hơi thở nóng bỏng: “Đây là văn phòng của riêng anh.”

Dù vậy thì vẫn là văn phòng!

Chu San không tránh khỏi cảm giác như đang làm chuyện đại nghịch bất đạo!

Hai má cô nóng bừng: “Văn phòng thì vẫn là văn phòng, không được quá đáng!”

Lăng Tiêu thở dài một hơi, đầu tựa lên vai Chu San như thể hết cách: “Được rồi, hiểu rồi.”

Hiểu là tốt.

Chu San vừa thở phào nhẹ nhõm, định chống tay lên cánh tay anh để đứng dậy.

Nhưng giây tiếp theo cô đã bị anh ôm ngang.

Cảm giác mất trọng lực bất ngờ khiến Chu San kinh ngạc hít sâu một hơi, lập tức ôm lấy cổ anh.

Cô còn chưa kịp trách móc đã thấy Lăng Tiêu bế cô đi về phía phòng nghỉ, mặt cô lập tức đỏ đến tận cổ.

Chu San lắp bắp: “Em… em không có ý đó.”

Lăng Tiêu dùng đầu gối đẩy cửa: “Anh hiểu ý em là như thế.”

Nói xong anh cúi đầu nhìn Chu San, ánh mắt sáng rực lộ rõ sự ngang ngược và bá đạo không chút đạo lý.

Những điều đó từng là lý do Chu San không thích anh nhất nhưng giờ đây lại trở thành một nét cuốn hút khiến cô không cưỡng lại được mà bị cuốn vào.

Chu San chỉ có thể nhẹ nhàng nhấn mạnh: “Thật sự em không có ý đó.”

Lăng Tiêu dùng cánh tay nâng vai cô lên, đồng thời cúi đầu chặn lấy đôi môi bướng bỉnh của cô, bá đạo “sửa sai” cho cô: “Ý em chính là như thế.”

Chu San bị cướp hết hơi thở, sau đó bị đặt xuống chiếc giường êm ái. Khi môi anh vừa rời đi cô lập tức thở gấp.

Nhưng ngay sau đó Lăng Tiêu chống khuỷu tay xuống bên tai cô, đè người xuống, làm hơi thở cô một lần nữa bị ngưng lại.

Lăng Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt lên ngực anh.

Cô có thể cảm nhận được trái tim đập loạn nhịp bên dưới lớp áo sơ mi.

Những nụ hôn dịu dàng của anh rơi xuống khiến cơ thể cô mềm nhũn.

Chẳng mấy chốc sự dịu dàng ấy bị thay thế bằng vẻ ngang ngược và bá đạo.

Chu San chỉ cảm thấy như mình sắp bị anh nuốt chửng. Cô bị anh chiếm đoạt đến mức đầu óc mơ màng, bèn quay mặt tránh đi.

Nụ hôn của anh lướt qua má cô, dừng lại ở bên tai. Cảm giác nóng bỏng và ẩm ướt chạy dọc vành tai, lan đến tận trái tim, khiến cơ thể cô khẽ run.

Anh nhận ra phản ứng của cô, đưa tay vuốt nhẹ má cô, nghịch ngợm hôn nhẹ lên vành tai cô từng chút một.

Giọng anh khàn khàn: “San San, anh hai mươi bảy tuổi rồi.”

“???”

“Chúng ta đã kết hôn hơn bốn năm rồi.”

“…”

“Sợ em không thích, anh chịu đựng suýt điên rồi.”

“…”

“Em tự nói mà, em thích anh.”

“…”

“Chỉ là muốn sờ một chút thôi, có được không?”

Giọng anh nghe có vẻ hạ thấp và đáng thương.

Chu San đầu óc hỗn loạn nhưng lại cảm nhận được một cảm giác tội lỗi và đau lòng.

Cô lập tức nhắm mắt lại, tay nhỏ vòng qua cổ anh, ôm chặt, nghẹn ngào đáp: “Được.”

Khóe môi Lăng Tiêu cong lên, nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô thì thầm: “Thật ngoan.”

Chu San không xuống dưới ăn tối với Lăng Tiêu mà chờ anh mang đồ ăn lên cho mình.

Chỉ khi chắc chắn anh đã rời đi cô mới chui ra khỏi mền.

Cô chợt nhận ra mình đã bị lừa.

Cái gì hạ thấp?

Cái gì đáng thương?

Cuộc đời Lăng Tiêu từ bao giờ lại có hai từ này?

Thật là tên đàn ông xấu!

Chu San mím môi, tay nhỏ trong mền lục tìm rồi lại chui vào, mặc đồ lót, rồi mặc áo T-shirt lên.

Khi mặc xong cô lại ra khỏi mền, tóc tai rối bù, mặt mũi lem luốc.

Cô hít một hơi thật sâu rồi xuống giường chỉnh lại tóc trước gương.

Chơi điện thoại một lúc, Lăng Tiêu từ ngoài đẩy cửa vào: “Ngoan, ra ăn cơm.”

Ngoan?

Không! Hôm nay cô không muốn ngoan!

Cô giả vờ liếc anh một cái, chu môi, rồi bước ra khỏi phòng nghỉ mà không nhìn anh.

Bàn làm việc rất lớn, những giấy tờ lộn xộn ban đầu đã được xếp sang một góc, trên đó là hai hộp cơm đẹp mắt.

Hộp ngoài bằng gỗ, màu đỏ và đen. Mở ra, các ngăn được xếp ngay ngắn đựng đầy thức ăn.

Lăng Tiêu kéo ghế cho cô, giọng điệu bình thản: “Hộp này là cơm lươn và thịt bò mỡ, hộp này là xá xíu và hoa mai tôm biển, đều là do nhân viên công ty giới thiệu, bảo là rất ngon, em muốn ăn hộp nào?”

Chu San nhìn quanh, do dự vài giây rồi lấy hộp xá xíu.

Cô lấy một sợi dây thun trong túi, buộc tóc lên, cúi đầu ăn cơm một cách im lặng, có vẻ như muốn kiên quyết giữ thái độ này.

Đột nhiên, một miếng lươn sốt được gắp bằng đũa đỏ đưa đến gần miệng cô.

Chu San quay đầu nhìn Lăng Tiêu rồi nhìn miếng lươn gần trong gang tấc.

Hai giây sau, cô cầm đũa định gắp miếng lươn ngon lành đó.

Chưa kịp chạm đũa thì miếng lươn đã bay đến gần miệng cô.

Lăng Tiêu nâng cằm ra hiệu cho cô mở miệng.

Chu San chỉ nhìn anh mà không động đậy.

Lăng Tiêu nhìn vào mắt cô, giọng có chút dịu dàng: “Ngoan, mở miệng.”

Vừa dứt lời Chu San như bị mê hoặc, ngoan ngoãn mở miệng và bắt đầu nhai.

Cảm giác tươi ngon và mềm mại bùng nổ trong miệng, khóe môi Chu San cong lên một chút.

Tiếp theo, một miếng thịt bò mỡ lại được đưa đến miệng cô.

Sau vài vòng như vậy,

Chu San lên tiếng: “Có phải vụ án của chị Kỳ Văn nghiêm trọng không? Hôm nay em gặp chị ấy, dù chị ấy tỏ vẻ không quan tâm nhưng em cảm thấy hình như chị ấy rất buồn, em có an ủi vài câu nhưng cảm giác không đủ…”

Lăng Tiêu lại gắp một miếng lươn cho cô.

Chu San chỉ vào hộp cơm, Lăng Tiêu liền bỏ miếng đó vào hộp cơm của cô.

Chu San thở dài: “Ước gì có thể quay lại từ đầu.”

Nhưng đây đâu phải game.

Lăng Tiêu bật cười trước câu nói của cô, nhẹ nhàng thở dài: “Em lo cho bản thân mình trước đi được không?”

“Em có gì phải lo đâu?” Chu San bĩu môi, gắp miếng lươn trong hộp cơm vào miệng.

Lăng Tiêu lắc đầu, cô ấy vừa dễ bị lừa vừa dễ dỗ, vậy mà còn lo lắng cho người khác. May mắn thay, cô ấy là của anh.

Lăng Tiêu chọn những món Chu San thích, cho hết vào hộp cơm của cô: “Ăn xong về nhà đi, hôm nay anh chắc không về được.”

“Được rồi.” Chu San nuốt thức ăn trong miệng, nghiêng đầu nhìn Lăng Tiêu: “Anh vẫn chưa nói em phải lo cho bản thân điều gì?”

“Khi em ra ngoài phỏng vấn thì cẩn thận một chút, đừng bị thương.” Lăng Tiêu nhướn mày: “Làm người khác lo lắng quá.”

Chu San mỉm cười: “Ồ, em biết rồi.” Sau đó cô cảm thấy Lăng Tiêu xoa đầu mình một cách mạnh mẽ.

Ăn tối xong Lăng Tiêu đưa Chu San xuống lầu, đợi cô lên taxi mới quay về. Khi anh đang đi vào tòa nhà, điện thoại bỗng reo lên, là Lý Thượng gọi đến.

Lăng Tiêu nhíu mày, nghe máy. Lý Thượng nói với giọng gấp gáp: “Bên kia vừa nộp thêm bằng chứng mới.”

Những người đó vốn là chuyên nghiệp, Lăng Tiêu chưa bao giờ lơ là cảnh giác, anh nói thẳng: “Về công ty rồi nói.”

“Được.” Lý Thượng dừng lại một chút: “Luật sư Lăng, vụ án này có nên sắp xếp lại…”

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Giọng Lăng Tiêu trầm xuống: “Vụ án của cô ấy vốn đã liên quan đến lạm quyền, cậu đang muốn đâm đầu vào họng súng của người khác à?”

Lý Thượng: “Tôi vừa gọi điện cho kiểm sát viên Thư, cô ấy lại đang ở bệnh viện.”

Lăng Tiêu: “Đó là lựa chọn của cô ấy, chúng ta có thể làm được gì thì cứ cố gắng hết sức, đừng để xảy ra bất kỳ sự cố nào.”

Lý Thượng: “Được được được, tôi sẽ về công ty ngay.”

Sau đó Lăng Tiêu cúp điện thoại. Có vẻ không chỉ hôm nay không về được mà mấy ngày tới cũng không về được. Những biến cố của vụ kiện này không biết còn bao nhiêu nữa.

Bây giờ anh thậm chí có cảm giác như đang đi trên dây, có lẽ vì anh hiểu rằng Thư Kỳ Văn không thể đợi được nữa.

Lăng Tiêu bước vào thang máy, nhớ lại lúc nãy khi đưa Chu San xuống đã ăn trộm một nụ hôn ở đây. Mới vừa đưa người đi mà đã bắt đầu nhớ rồi. Lăng Tiêu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu San.

Lăng Tiêu: “Mấy ngày tới có thể không về được. Nếu em mệt khi đi làm, em có thể thử bồn tắm massage trong phòng anh, rất thoải mái.

Chu San không ngủ trưa nên đang ngủ gật trên taxi, đến khi xuống xe mới thấy hai tin nhắn này.

Chu San: “Còn có cái này nữa? Sao trước giờ anh không nói?”

Bên kia trả lời ngay lập tức.

Lăng Tiêu: “Đã nói rồi em có chịu đâu?”

Chu San: “Ừm không chịu! “

Lăng Tiêu: “Vậy em có muốn tận hưởng khi anh không có nhà không?“.

Chu San: “OK“.

Lăng Tiêu: “Tốt nhất là thích đến mức không thể rời đi. “

Chu San bật cười khúc khích, muốn dùng bồn tắm massage để dụ dỗ cô, sao mà ngây thơ quá vậy.

Chu San: “Vậy mấy ngày tới anh đều không về sao?“

Lăng Tiêu: “Không phải vì kiểm sát viên Thư mà em thích nhất sao?“

Chu San: “Vậy anh cố lên!“

Chu San: “Anh trai Lăng Tiêu giỏi nhất!”

Lăng Tiêu lần này trực tiếp gửi một tin nhắn thoại.

Chu San bước vào thang máy, chỉ có một mình cô nên trực tiếp bấm nút phát.

Trong không gian kín, giọng Lăng Tiêu trầm thấp, từng chữ một: “Chu San San! Không! Được! Gọi! Anh! Là! Anh trai!”

Chu San định gõ “Vậy gọi là gì”, nhưng ngón tay cô dừng lại, suy nghĩ chợt sáng tỏ, rồi xóa đi.

Không trả lời nữa!

Không trả lời nữa!!

Không thì lại bị anh ấy trêu chọc mất!!!

Chu San về đến nhà thì trời đã tối. Cô dọn dẹp phòng qua loa, đổ một chút mồ hôi, lập tức nghĩ đến bồn tắm massage.

Chu San ôm quần áo đi vào phòng Lăng Tiêu, tuy anh không có ở đó nhưng không hiểu sao cô cảm thấy hơi thở của anh ở khắp nơi.

Chu San đẩy cửa phòng tắm, đèn cảm ứng lập tức sáng lên.

Tường nền bồn rửa mặt màu đen trắng đơn giản mà sang trọng, trên có gương không khung hình bất đối xứng, dưới là bồn rửa đôi treo tường, bên phải có kệ lõm đặt một số đồ vệ sinh nam. Bồn tắm ở góc phải phòng tắm, hình chữ nhật, rất lớn.

Chu San bắt đầu xả nước. Cô lấy sữa tắm bên cạnh ngửi thử, mùi quýt xanh tươi mát, là mùi sau khi Lăng Tiêu tắm.

Đợi nước đầy vừa đủ cô mới bắt đầu cởi quần áo. Rồi nhìn thấy một dấu vết rõ ràng trên ngực, đã tím cả.

Là do anh ấy hôn lúc chiều. Lúc đó không thấy đau, sao giờ lại rõ vậy

???

Chu San nhíu mày lấy điện thoại.

Chu San: “Đồ khốn Lăng Tiêu, ngực em tím hết rồi.”

Lăng Tiêu không trả lời ngay, Chu San bèn nhắm mắt tận hưởng massage.

Chu San tựa đầu vào gối cổ thoải mái, hai tay đặt trên tay vịn, nước trong bồn tắm rung nhẹ. Mũi cô hơi đổ mồ hôi, cảm thấy máu huyết đều lưu thông.

Đột nhiên, điện thoại rung một cái, Chu San cầm lên xem, là tin nhắn của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “Để anh xem nào.”

Xem cái gì?

Không biết xấu hổ!

Chu San tức giận gõ: “Mơ đi.”

Vài phút sau điện thoại lại rung.

Chu San tưởng là tin nhắn của Lăng Tiêu, uể oải mở mắt ra. Khi nhìn rõ, cô phấn khích ngồi bật dậy khỏi bồn tắm.

Thư Kỳ Văn: “Hàn Băng Băng, 31 tuổi, từng học cao học ở Đại học Ngọc Hòa, hộ khẩu gốc ở Lâm Long, đã đổi tên 8 năm trước, cũng đã xóa hộ khẩu gốc rồi.”

Chu San hoàn toàn không ngờ mới có vài tiếng đồng hồ đã có tin. Lưng cô lạnh toát, nổi da gà, rồi lại nằm xuống nước.

Chu San: “Vậy còn có thể tra được thông tin hiện tại của cô ấy không?”

Rất nhanh Thư Kỳ Văn đã trả lời.

Thư Kỳ Văn: “Điều tra sẽ hơi khó đấy.”

Chu San mặt xịu xuống, vẫn không tra được sao?

Đột nhiên điện thoại lại rung.

Thư Kỳ Văn: “Đùa em thôi, có lẽ cần thêm 2-3 ngày nữa!”

Giỏi vậy sao?

Chu San lập tức nịnh: “Chị Kỳ Văn, cảm ơn chị, chị thật sự quá quá quá giỏi!”

Thư Kỳ Văn: “Không có gì đâu, bạn bè ở sở cảnh sát muốn tra thì cũng không khó.”

Chu San nịnh thêm vài câu nữa mới đặt điện thoại xuống. Cô nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Vậy tại sao cảnh sát Tống lại không tra ra nhỉ?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.