(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi tắm Chu San còn bực mình vì ngày mai đã phải đi công tác đến GZ nhưng bây giờ cô lại thấy may mắn vì ngày mai có thể đi ngay, thậm chí cô không ngại nếu phải đi ngay trong đêm nay.
Lăng Tiêu thấy ánh mắt cô lơ đãng, liền cúi người lại gần hơn một chút: “Tại sao em lại giận anh?”
Chu San phản bác: “Em có giận đâu?”
Với những gì anh đã làm, nếu cô thực sự giận thì đã tát anh rồi.
“Không giận sao?” Lăng Tiêu liếc xuống chân mình: “Em còn đá anh một cái, giờ vẫn còn đau đây.”
Còn cô thì… môi vẫn đau đây!
Chu San không dám nói ra, cảm giác ấm ức lại trỗi dậy.
Sao anh có thể không nhớ gì cả?
Lăng Tiêu nhướng mày: “Hửm?”
Chu San tránh ánh mắt anh, chuyển chủ đề: “Mai em phải đi công tác, giờ phải ra ngoài mua đồ, anh đừng cản đường em.”
“Anh vừa mới về nhà em lại muốn đi sao?”
“…”
Lăng Tiêu đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực, trêu chọc: “Ai không biết còn tưởng em cố ý tránh mặt anh đấy!”
Chu San không ngờ Lăng Tiêu lại vô tình nói trúng suy nghĩ của cô.
Cô chớp mắt hai lần, liếc nhìn anh, tức giận nói: “Rốt cuộc ai là người bỏ nhà đi lang thang trước hả?”
Lăng Tiêu “chậc” một tiếng, ánh mắt nhìn Chu San trở nên sắc bén hơn.
Anh nghiêng đầu: “Em thật sự đang tránh mặt anh à?”
Chu San: “???”
Cô hồi tưởng lại, rõ ràng mình chưa hề thừa nhận gì mà sao anh lại rút ra kết luận đó?
Chu San nắm chặt tay, cố gắng che giấu sự bối rối bằng cách cao giọng: “Em tránh anh làm gì? Em thật sự phải đi công tác, mai đi luôn, nên đang gấp, tâm trạng không tốt, không được sao?”
Lăng Tiêu nhìn cô chăm chú vài giây, nhướn mày: “Được thôi! Vậy anh…”
Anh còn chưa nói xong thì điện thoại reo. Anh liếc nhìn màn hình rồi đi qua một bên nghe máy.
Chu San tranh thủ nhanh chóng quay về phòng.
Khi cô thu xếp đồ xong và bước ra Lăng Tiêu đã thay một bộ đồ chỉnh tề.
Lăng Tiêu nói: “Anh phải ra ngoài, tiện đường đưa em đến siêu thị.”
Chu San không từ chối, cùng anh đi xuống gara.
Trên đường, Lăng Tiêu hỏi: “Em đi công tác ở đâu? Bao lâu?”
Chu San nghịch ngợm tay, trả lời qua loa: “Đi GZ, khoảng một tuần.”
Lăng Tiêu: “Mai mấy giờ đi?”
“Sáng sớm.”
Khi dừng đèn đỏ Lăng Tiêu đạp phanh, quay đầu nhìn Chu San: “Hôm qua ở nhà hàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em không tha thứ cho cậu ta à?”
Chu San không muốn nói chuyện nhưng dưới ánh mắt của Lăng Tiêu, cô vẫn phải mở lời: “Trước khi anh đến, anh ta chưa nói cho em sự thật năm xưa. Sau đó anh ta nói rồi nhưng em không tha thứ.”
“Vậy sao em lại khóc? Còn ôm cậu ta khóc?”
Khóc?
Ôm cậu ta khóc?
Làm gì có chuyện đó?
Chu San phủ nhận: “Em không có ôm anh ta. Lúc đó em bị nghẹn thức ăn, anh ta chỉ đang cấp cứu cho em thôi.”
“Vậy à.” Lăng Tiêu kéo dài giọng, nhìn vào mặt cô hai giây, nhướn mày: “Sao tự dưng lại giận dỗi anh?”
!!!
Đụng đúng chỗ đau rồi phải không?
Chu San nghiến răng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Nóng trong người!”
Lăng Tiêu: “…”
Rất nhanh xe đã đến siêu thị. Khi xe vừa dừng Chu San liền đẩy cửa chuẩn bị xuống xe nhưng cô quên mất là mình vẫn đang cài dây an toàn.
Chân cô lơ lửng giữa không trung, trông hơi ngượng ngùng.
Lăng Tiêu bật cười khẽ, đưa tay giúp cô bấm nút tháo dây an toàn.
Chu San mím môi, vội vàng chạy xuống xe.
Tối hôm đó, Lăng Tiêu không về nhà, chỉ gửi một tin nhắn WeChat:
Lăng Tiêu: “Có việc không về được, ngày mai không đưa em đi được.”
Thực ra cô cũng không định để anh đưa đi.
Sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức reo, Chu San thấy có một tin nhắn chưa đọc.
Lăng Tiêu: “Rốt cuộc em giận gì vậy?”
Chu San nhanh chóng gõ trả lời, rất ngắn gọn: “Không giận.”
Khi đến điểm tập trung trời đã không còn sớm. Chu San dựa vào biển số xe được gửi trong nhóm để tìm chiếc xe buýt.
Lên xe cô thấy đã có rất nhiều người ngồi. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy, giữa đám đông toàn đàn ông, chỉ có một bông hoa duy nhất – một cô gái.
Lựa chọn tốt nhất của Chu San nên là ngồi cạnh cô gái đó nhưng cô lại hơi do dự.
Cô gái đó buộc tóc đuôi ngựa thấp một cách tùy ý, lộ ra gương mặt tinh xảo một cách quá đáng.
Không phải là kiểu trang điểm tinh xảo, mà là vẻ đẹp tự nhiên, càng làm nổi bật những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt.
Cô gái có gương mặt trái xoan, đôi mắt dài với đuôi mắt hơi xếch, sống mũi cao, đầu mũi nhỏ nhắn, đôi môi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng trông không dễ gần chút nào.
Cô gái khoanh tay, thảnh thơi nhìn vào màn hình quảng cáo ở đầu xe.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Chu San, cô gái đó liếc mắt nhìn qua, khóe miệng nhếch lên, chủ động vẫy tay với Chu San: “Lại đây ngồi nè.”
Chu San lúc này mới bước đến, khẽ nói cảm ơn.
Cô đặt chiếc ba lô đựng quần áo vào khoang hành lý, còn bộ thiết bị quay phim thì cô ôm trên chân. Không còn cách nào khác, đây là tài sản công quý giá mà tối qua Khúc Liên Kiệt đã giao cho cô.
Chu San đang nghịch điện thoại thì một chiếc túi đủ màu sắc xuất hiện trước mặt.
Cô gái bên cạnh lắc lắc chiếc túi trên tay: “Ăn mơ muối không?”
Chu San lắc đầu.
Cô gái hơi chun mũi, giọng đầy vẻ ai oán: “Nghe nói phải ngồi xe sáu tiếng, toàn đường đèo núi quanh co, chắc đầu óc quay mòng mòng luôn.”
Chu San nghe xong, gật đầu đồng ý.
Cô gái chớp đôi mắt hồ ly của mình, nói: “Chị tên là Cao Hạnh Hạnh. Tên chị có đặc biệt không? Chị làm ở ngân hàng. Còn em?”
Quả thật là rất đặc biệt.
Chu San gật đầu: “Em tên là Chu San, làm ở đài truyền hình.”
“Hả, San San à?” Cao Hạnh Hạnh tự nhiên gọi cô như vậy, rồi nhét một viên mơ muối vào miệng, hít hít mũi: “Em là phóng viên hả? Sao ít nói thế?”
“Vì chị… đẹp quá.”
Cao Hạnh Hạnh bật cười vài giây mới nói: “Em gái này có mắt nhìn đó. Mà này, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp 23 rồi.”
“Trời đất! Trẻ quá. Chị 26 rồi, thời gian chẳng nương tay ai, ghen tị ghê!”
Chu San không ngờ rằng Cao Hạnh Hạnh lại nói chuyện thoải mái và phóng khoáng đến vậy.
Thái độ này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của cô ấy.
Lúc đầu Chu San nghĩ rằng Cao Hạnh Hạnh có vẻ ngoài hơi dữ dằn nhưng sau một đoạn trò chuyện cô nhận ra từ sâu bên trong cô ấy toát lên một sức hút đầy nhiệt tình.
Một chị gái vừa xinh đẹp vừa nhiệt tình thì ai mà không thích chứ?
Buổi chiều, xe buýt tiến vào khu vực GZ.
Chu San ngủ thiếp đi trong cơn lắc lư của xe, cảm giác như có tiếng điện thoại rung nhưng vì quá buồn ngủ nên cô không muốn xem.
Cao Hạnh Hạnh tốt bụng lay nhẹ cô dậy: “San San, điện thoại em kêu kìa.”
Chu San miễn cưỡng cảm ơn lời nhắc, rồi lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Lăng Tiêu: “Dương Mậu Học đã tự sát trong trại giam.”
Chu San lập tức tỉnh táo hẳn, trả lời: “Sao có thể chứ?”
Lăng Tiêu: “Hắn đã mài đầu bàn chải đánh răng thành vật sắc nhọn rồi tự cắt cổ mình. Khi được phát hiện thì đã quá muộn.”
Dương Mậu Học vốn là kẻ có nhân cách méo mó, biến thái. Hắn từng sát hại nhiều người một cách vô cảm nên việc hắn làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Chu San: “Vậy bây giờ phải làm sao? Kiểm sát viên Thư Kỳ Văn không phải đã khởi tố hắn rồi sao? Trường hợp này sẽ xử lý thế nào?”
Lăng Tiêu: “Theo luật pháp, nếu nghi phạm phạm tội chết trước khi xét xử (bao gồm tự sát, bị sát hại, bệnh tật hoặc tai nạn), quá trình xét xử hình sự sẽ chấm dứt, và nghi phạm đã chết sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự cá nhân nữa.”
Lăng Tiêu: “Nạn nhân lại là người cô độc nên cũng không có vụ kiện dân sự nào.”
Chu San không hiểu lắm nhưng luật đã quy định vậy thì cô cũng không có ý kiến gì thêm. Chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Lăng Tiêu: “Anh đã bàn bạc với Phương Tâm Nặc, sẽ hủy bỏ vụ kiện ly hôn.”
Chu San hơi sững sờ, còn chưa kịp hỏi “Tại sao” thì tin nhắn khác đã hiện lên.
Lăng Tiêu: “Vì xét xử hình sự của Dương Mậu Học đã chấm dứt, hắn không có hồ sơ tội phạm. Điều này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Phương Tâm Nặc. Hơn nữa, cô ấy có thể thừa kế tài sản của hắn.”
Thì ra là vậy.
Coi như đó cũng là một sự bù đắp.
Chu San không có ý kiến gì để nói nên không trả lời tin nhắn.
Bỗng điện thoại lại rung lên.
Lăng Tiêu: “San San, GZ là khu vực miền núi, em phải chú ý an toàn.”
Chu San hơi nhíu mày. Kết hợp với chuyện thừa kế tài sản vợ chồng, câu này của anh nghe có chút kỳ quặc.
Như thể anh ta đang nhắm vào tài sản của cô vậy.
Chu San: “Cảm ơn luật sư Lăng đã nhắc nhở, em sẽ chú ý an toàn và bảo vệ tốt tài sản của mình.”
Chu San định ngủ tiếp thì bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Những dãy núi hiểm trở như được bàn tay thiên nhiên khéo léo chạm khắc, chỉ cần ngắm nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người thư thái.
Thiên nhiên thực sự có thể mở rộng tâm hồn con người.
Sau khi hoàn thành các hoạt động tại vài thị trấn mang đậm bản sắc dân tộc, điểm đến cuối cùng của họ là một ngôi làng hẻo lánh.
Nơi đó chưa có đường xe chạy, cả nhóm phải mang theo hành lý và đi bộ lên.
Cao Hạnh Hạnh có thể lực không tốt, đi một đoạn lại thở hổn hển, ngồi xuống vệ đường nghỉ ngơi.
Chu San và một chàng trai khác tên Tả Trấn đi cùng cô ấy.
Tả Trấn làm ở văn phòng xóa đói giảm nghèo, cũng tầm ngoài hai mươi tuổi. Tình bạn của ba người nảy sinh từ lần cả nhóm kéo nhau ra ăn đồ nướng vào nửa đêm vài ngày trước.
Cao Hạnh Hạnh ngồi trên một tảng đá nhẵn, lấy tay quạt quạt: “Công việc của chị thường xuyên phải đi công tác, chị luôn coi đó như đi du lịch. Nhưng lần này thì không được, mệt muốn chết luôn.”
Mới 26 tuổi mà cô ấy nói chuyện như thể đã 62 tuổi vậy.
Chu San đã quen với cách nói chuyện của cô ấy rồi.
Tả Trấn chống hông đứng bên cạnh, nhắc nhở:
“Hạnh Hạnh, đừng ngồi lâu quá, không khí ở núi mát mẻ, nghỉ thế này dễ bị cảm lạnh đấy.”
Chu San cảm thấy Tả Trấn nói rất đúng, liền gật đầu đồng tình.
Cao Hạnh Hạnh lúc này mới đứng dậy, tiếp tục bước đi:
“Haiz, thật ngại quá, các cậu còn chờ tôi. Nếu không, tôi chắc chắn bị sói hổ báo tha mất. Đợi về Ngọc Hòa, tôi nhất định mời các cậu ăn cơm.”
Ba người tụt lại phía sau, đến được ngôi làng thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Sau bữa tối đơn giản, trưởng thôn sắp xếp cho các nam thanh niên ở tại ủy ban thôn, còn Chu San và Cao Hạnh Hạnh được bố trí ở nhà của một hộ dân.
Trưởng thôn cầm đèn pin dẫn đường phía trước.
Ông nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm:
“Nhà bà Dung chỉ có bà ấy và hai đứa cháu gái. Con trai và con dâu bà ấy mấy năm trước ra ngoài làm công gặp tai nạn giao thông rồi không về nữa. Bà Dung là người đáng thương. Nhà cũ của bà ấy không ở được nữa, năm ngoái ủy ban thôn trích tiền xây cho họ một căn nhà cấp bốn mới. Tuy không thể so với nhà thành phố nhưng các cô cần gì cứ bảo tôi.”
Ban ngày vừa mưa, giờ đường lại trơn trượt nên Chu San suýt ngã, may mà Cao Hạnh Hạnh kịp kéo cô lại.
Trưởng thôn quay đầu, chiếu đèn pin xuống đất, soi rõ vũng bùn:
“Đường chính vốn được đổ bê tông nhưng những đường khác thì chưa, lâu dần thành ra thế này. Bây giờ lại đang mùa mưa. Đợi sang năm khi những con đường khác được đổ bê tông xong sẽ tốt hơn nhiều. Các cô đi phía trước, tôi soi đường cho.”
“Vâng, cảm ơn bác.”
“Phải là chúng tôi cảm ơn các cô mới đúng. Bây giờ được thế này là điều trước kia chúng tôi không dám mơ tới.”
Trưởng thôn kể rằng mấy năm gần đây, điều kiện trong làng đã dần được cải thiện.
Chu San không ngờ rằng hiện nay vẫn còn những ngôi làng lạc hậu như vậy. Đây đã là tình trạng cải thiện rồi chứ vài năm trước thì không dám tưởng tượng.
Cô quyết định sáng mai sẽ dậy sớm, chụp thêm nhiều hình về phong tục tập quán nơi đây, truyền tải chúng ra ngoài. Nếu có thể nhận được sự hỗ trợ lớn, chuyến đi này sẽ không uổng phí.
Chẳng mấy chốc họ đã đến nhà bà Dung.
Trước căn nhà cấp bốn nhỏ, có ba người đang đứng – bà Dung và hai đứa cháu gái của bà.
Bà Dung thấp bé, lưng còng, trên đầu là chiếc khăn đặc trưng của dân tộc nơi đây, lời bà nói Chu San không hiểu được.
Hai cô bé, một khoảng hơn mười tuổi tên là Doanh Doanh, một chưa đến mười tuổi tên là Tinh Tinh, nói tiếng phổ thông rất chuẩn.
Sau khi chào tạm biệt trưởng thôn, Chu San và Cao Hạnh Hạnh được Doanh Doanh dẫn vào trong nhà.
Phòng họ ở không được trang trí gì, nền và tường đều là xi măng, chưa trát vôi.
Đèn điện là loại dây trần, công tắc là một sợi dây đỏ để kéo.
Cả căn phòng chỉ có một chiếc bàn vuông chân cao mang đậm dấu vết của thời gian, và một chiếc giường gỗ không rộng lắm.
Sau khi rửa mặt qua loa, Chu San lấy máy ảnh ra xem lại những bức hình chụp ban ngày – vài bức ảnh hoạt động, vài bức phong cảnh, thỉnh thoảng Cao Hạnh Hạnh cũng vô tình lọt vào khung hình.
Chu San lại đưa máy ảnh về phía Cao Hạnh Hạnh:
“Chị Hạnh Hạnh, chị thật sự rất đẹp. Dù vô tình lọt vào ảnh, ngay cả bóng hình mờ cũng đẹp.”
Cao Hạnh Hạnh nheo mắt đầy quyến rũ:
“Em là chuyên gia nịnh bợ à? Nịnh bợ mà nói mãi một câu nghe mãi cũng nhàm.”
Quan hệ giữa hai người đã tốt lên, nên lời nói cũng tự nhiên hơn.
Chu San đắc ý lắc đầu:
“Không phải nịnh bợ đâu. Chị là cô gái xinh đẹp nhất mà em từng gặp.”
“Em cũng xinh mà, giống quả măng cụt.”
“Măng cụt?”
“Trắng trắng, ngọt ngọt.”
Chu San cười:
“Em cứ tưởng chị định bảo em mập.”
Cao Hạnh Hạnh bật cười, chọc nhẹ vào hông Chu San trêu ghẹo:
“Em đâu có mập, em thế này ôm thích mà.”
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
Là Lăng Tiêu gọi đến.
Chu San nhíu mày, không muốn nghe lắm.
Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu nhắc:
“Điện thoại em kêu kìa.”
Chu San bĩu môi, cuối cùng cũng bấm nghe và bật loa ngoài:
“Có chuyện gì không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");