Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 43: Tra nữ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần đây tinh thần của Chu San không được tốt mặc dù cô vừa được khen ngợi trong cuộc họp.

Vị trí của Ngô Tĩnh nằm ngay cạnh Chu San, cô ấy quan sát tất cả nhưng không nói gì.

Ngô Tĩnh đang lướt trang web chính thức thì bỗng nhiên nhíu mày, hỏi:

“San San, sao vẫn còn nhiều người ủng hộ Dương Mậu Học thế này?”

“…”

“San San?”

“…”

“San!” Ngô Tĩnh quay đầu lại, thấy Chu San chống cằm, ánh mắt vô hồn như đang phiêu lạc ở đâu đó. Cô cầm bút bi trên bàn làm việc nhẹ nhàng chọc vào cánh tay Chu San:

“Tỉnh lại đi!”

Chu San hé môi, lắc đầu nguầy nguậy:

“Gì? Gì cơ?”

Ngô Tĩnh suýt bật cười vì dáng vẻ ngớ ngẩn của Chu San, cô ném cây bút bi lên bàn, khoanh tay trước ngực, vắt chân lên:

“Em thất tình rồi à?”

“Thất tình cái gì, còn chẳng có tình để thất!” Chu San ngồi thẳng dậy, dáng vẻ đầy tự tin.

“Nhìn em thế này giống y hệt chị lúc thất tình, cứ tưởng em cũng vậy.”

“Không có.”

Bị hỏi như vậy, Chu San càng thêm bực mình.

Lăng Tiêu đã nửa tháng không về nhà.

Rõ ràng cô mới trở về nước chưa đầy năm tháng nhưng dạo gần đây luôn cảm thấy thiếu vắng Lăng Tiêu bên cạnh, cảm giác ấy khiến cô không quen, đặc biệt là mỗi khi tan làm về nhà hoặc lúc thức dậy vào buổi sáng, cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt.

Thói quen thực sự là một thứ đáng sợ.

Điều này khiến Chu San lo lắng về một vấn đề khác: nếu cô và Lăng Tiêu thổ lộ hết lòng mình, có phải tình cảnh sẽ giống như bây giờ không?

Cô thực sự cảm thấy phiền.

Chu San cắn môi, hai tay vịn vào ghế làm việc, chân nhỏ kéo ghế lại gần Ngô Tĩnh:

“Chị Tĩnh, em muốn hỏi chị một chuyện.”

“Nói đi.”

“Là… có một người thầm thích em.” Giọng Chu San hạ thấp đến mức gần như không nghe thấy, nhưng vừa nói xong tai cô đã đỏ bừng.

Ngô Tĩnh lập tức hứng thú, ghé sát lại:

“Có người đang theo đuổi em à?”

“…”

“Rồi sao? Rồi sao? Em có thích không?”

“Tất nhiên là không thích!” Chu San từ chối ngay, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nhìn khuôn mặt hóng chuyện của Ngô Tĩnh, giọng cô trở nên trầm xuống:

“Nhưng người đó rất quan trọng, là người không thể thiếu trong cuộc sống của em. Em không muốn làm người ta buồn, càng không muốn trở thành người xa lạ với họ.”

“Không thể thiếu?”

“Ừm.”

“Em gái ơi, đây không phải là yêu thì là gì?”

Mặt Chu San đỏ bừng:

“Không phải! Là người thân! Là gia đình!”

Ngô Tĩnh nghiêng đầu, nhún vai:

“Không hiểu!”

Chu San cúi đầu, thở dài yếu ớt:

“Em sợ nếu nói rõ ràng, người ta sẽ không tốt với em nữa. Người đó kiêu ngạo lắm, chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt, có khi thật sự không thèm để ý đến em nữa.”

Nhìn bộ dạng này của Chu San, Ngô Tĩnh vỗ vai cô:

“Chị nói thẳng nhé, dù lời này không dễ nghe. Không chấp nhận, cũng không từ chối, chính là hành vi của tra nữ.

Tra nữ???

Tra nữ!!!

Chu San bỗng cảm thấy như có tiếng sấm nổ trên đầu, rồi cơn mưa xối xả làm cô tỉnh táo.

Hóa ra cô lại trở thành tra nữ!

Ngô Tĩnh:

“Quan điểm của chị là, con gái trẻ đẹp thì nên chơi đùa với tình yêu. Nhưng cái ‘chơi’ này không phải là ‘đùa giỡn’, mà là tận hưởng tình yêu, hiểu không?”

Chu San cảm thấy có lý nhưng vẫn không hiểu.

Cô lắc đầu.

Ngô Tĩnh lại vỗ vai Chu San:

“Ý chị là, nếu thích thì thử, đừng sợ đông sợ tây. Nếu không thích thì từ chối, chia tay. Đừng để áp lực tâm lý, như vậy tốt cho cả mình lẫn người khác.”

“…”

“Chứ em cứ dây dưa người ta thế này không tốt đâu!”

“Không phải dây dưa.” Giọng Chu San yếu ớt: “Chỉ là không biết phải nói thế nào.”

Ngô Tĩnh nhìn Chu San một lúc rồi vung tay chém mạnh hai nhát trong không trung:

“Nhanh gọn dứt khoát, khỏi phải nghĩ đông nghĩ tây!”

Chu San đang cân nhắc lời của Ngô Tĩnh thì từ xa vang lên tiếng vỗ tay.

Đó là Khúc Liên Kiệt, anh ta ra hiệu cho mọi người nhìn sang, có vẻ như có điều muốn nói.

Khúc Liên Kiệt:

“Đây là thành viên mới của nhóm chúng ta, mọi người vỗ tay chào mừng nào.”

Chu San cũng vỗ tay theo, chú ý đến một chàng trai có gương mặt thanh tú đứng bên cạnh Khúc Liên Kiệt.

Khúc Liên Kiệt gật đầu với chàng trai:

“Tự giới thiệu đi.”

Chàng trai mỉm cười, tỏ ra rất tự nhiên và phóng khoáng:

“Chào các tiền bối, em tên là Cố Tinh Trì. Tên này được đặt vì mẹ em thần tượng Châu Tinh Trì. Em là sinh viên mới tốt nghiệp còn rất nhiều điều chưa biết, mong các tiền bối chỉ bảo.”

Nói xong cậu lịch sự cúi người chào, mọi người lại một lần nữa vỗ tay.

Ánh mắt của Khúc Liên Kiệt quét qua văn phòng, anh chỉ vào bàn làm việc trống cạnh Chu San: “Cậu ngồi ở đó đi.”

Cố Tinh Trì: “Vâng.”

Cố Tinh Trì cũng giống Chu San hồi mới vào làm, còn rất nhiều điều chưa biết. Ngồi cạnh nhau, Chu San không tránh khỏi việc trò chuyện thêm với cậu, từ đó hai người dần trở nên thân thiết.

Công việc mà Khúc Liên Kiệt giao cho Cố Tinh Trì không nhiều nên lúc rảnh rỗi cậu thường lấy một quyển sách ra đọc.

Chu San liếc qua: “Cậu đang đọc gì thế?”

Cố Tinh Trì giơ bìa sách lên: “Cuốn ‘Một lần thông suốt’.”

Chu San nhìn kỹ, chớp mắt: “Cậu định thi lấy chứng chỉ phóng viên à?”

“Ừ.”

Chu San vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị: “Cố lên nhé, chúc cậu thi đỗ.”

Trước đây Khúc Liên Kiệt từng nói với cô rằng, chỉ cần cô lấy được bằng tốt nghiệp cô cũng có thể thi lấy chứng chỉ phóng viên và được chuyển chính thức. Nhưng giờ đây hy vọng lấy được bằng tốt nghiệp trong năm nay của cô là rất mong manh.

Cô lại nghĩ đến lúc báo tin này cho dì mình, cứ tưởng dì sẽ trách mắng vài câu. Ai ngờ dì cô đắp mặt nạ thờ ơ nói:

“Có gì to tát đâu? Bằng tốt nghiệp chẳng qua chỉ là một tờ giấy.”

Câu nói này đúng là không sai.

Nhưng tờ giấy đó cũng có giá trị cao, rất hữu ích.

Cô vì vụ án của Dương Mậu Học mà không trở về trường, bỏ lỡ thời gian tốt nghiệp và phải hoãn lại đến năm sau.

Thế nhưng, kiểm sát viên Thư Kỳ Văn cũng không tìm cô để bàn chuyện, điều này càng khiến cô buồn bực.

Cô cảm thấy như mình đã lãng phí một năm chỉ để lấy tờ giấy đó.

Nếu biết trước như vậy cô đã trở về SJ làm thủ tục tốt nghiệp, khỏi phải chịu cảnh chen chúc xe buýt mỗi ngày dưới cái nóng hơn 30 độ của mùa hè.

Nghĩ đến việc chen chúc xe buýt Chu San lại nhớ đến Lăng Tiêu, người đã không về nhà.

Bây giờ cô thực sự trở thành một tra nữ.

Nhưng cảm xúc này không làm phiền Chu San lâu bởi cô phải tham gia đưa tin về sự kiện ba môn phối hợp thường niên của Ngọc Hòa khiến cô bận rộn hơn nửa tháng.

Sau khi sự kiện ba môn phối hợp kết thúc Chu San trở về nhà, phát hiện căn nhà vẫn trống vắng.

Tâm trạng của cô lúc này đã khó mà diễn tả.

Chu San tranh thủ thời gian đến bệnh viện thăm Phương Tâm Nặc.

Cô ấy đã được chuyển sang phòng bệnh thường, tình trạng tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng hào, thậm chí trông có phần đầy đặn hơn.

Phương Tâm Nặc nói rằng cô ấy không định ở lại Ngọc Hòa cũng không định trở về nhà mà muốn đến một thành phố xa lạ để bắt đầu lại từ đầu.

Chu San cảm thấy đó là một điều tốt, chí ít ý định bắt đầu lại là một bước đầu tiên rất tuyệt vời.

Chu San: “Vậy khi nào có chỗ ở mới thì báo em nhé.”

Phương Tâm Nặc mỉm cười: “Chưa nhanh vậy đâu, chị phải chờ vụ kiện kết thúc đã.”

Vụ kiện này là chỉ việc ly hôn giữa cô ấy và Dương Mậu Học, còn luật sư của cô ấy là Lăng Tiêu.

Chu San mím môi, ho nhẹ: “Vụ kiện của chị thế nào rồi? Luật sư của chị có trách nhiệm không?”

“Hả?” Phương Tâm Nặc nhất thời không hiểu tại sao Chu San lại hỏi như vậy.

Chu San không nói gì, ánh mắt lơ đãng nhìn lên không trung.

Phương Tâm Nặc nhướn mày:

“Em và luật sư Lăng có chuyện gì thế?”

“Không có chuyện gì mà.”

“Cậu ấy lần trước đến bệnh viện còn hỏi chị dạo này em làm gì đấy.”

“…”

“Hai người các em, hỏi qua hỏi lại, thú vị thật đấy.”

Bị chọc ghẹo mặt Chu San đỏ ửng, vội đứng dậy:

“Chị Tâm Nặc, em về trước đây, lần sau sẽ lại đến thăm chị.”

“Được, đi cẩn thận nhé.”

Chu San gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.

Cô bước đi trong trạng thái mơ màng, đầu óc nghĩ về việc Phương Tâm Nặc nói rằng Lăng Tiêu đã hỏi thăm tình hình của cô.

“San San——”

Tiếng gọi bất ngờ kéo Chu San ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô quay lại, thấy Mục Vũ mặc áo blouse trắng đang chạy đến. Cô mỉm cười chào:

“Anh Mục Vũ, trùng hợp quá!”

“Đúng là trùng hợp!” Mục Vũ kéo khẩu trang xuống, lấy điện thoại ra:

“Lần trước chưa kịp thêm liên lạc, giờ thì thêm nhé.”

Chu San đứng ngây ra, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh đôi mắt sắc bén của Lăng Tiêu.

Cô đã đoán trước rằng anh sẽ tức giận.

Mục Vũ mở giao diện WeChat, thấy cô không phản ứng, bèn trêu:

“Sao thế? Điện thoại lại hỏng à?”

Chu San cười gượng hai tiếng rồi lấy điện thoại ra kết bạn với Mục Vũ.

Mục Vũ xoay người, vẫy điện thoại trong tay:

“Anh có việc rồi, giữ liên lạc nhé.”

“Vâng.”

Chu San cảm thấy hơi áy náy, dù gì cô đã hứa sẽ đứng về phía Lăng Tiêu.

Nhưng rồi cô nghĩ, thêm một người bạn chắc cũng không phải là phản bội.

Vừa nghĩ ngợi cô vừa đi đến tòa nhà Vũ Sâm.

Đứng trên quảng trường trước tòa nhà, cô ngẩng đầu, nheo mắt lại.

Ánh hoàng hôn buổi chiều chuyển sang màu cam đỏ chiếu lên những tấm kính của tòa nhà, phản chiếu ánh sáng bảy sắc cầu vồng, mang đến cảm giác lãng mạn.

Đã gần tám giờ tối, chỉ còn lác đác vài người tăng ca bước ra khỏi tòa nhà.

Chu San do dự không lâu rồi bước vào.

Khi đứng trong thang máy trống trải, ngón tay cô bấm số “42.” Cảm giác thang máy đi lên nhanh chóng khiến nhịp tim cô cũng tăng theo.

Cô đột nhiên không biết lát nữa gặp Lăng Tiêu thì phải nói gì.

Trong lòng như một mớ bòng bong.

Nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi. Tiếng “đing——” vang lên, cửa thang máy mở ra, Chu San nhìn thấy dòng chữ đơn giản trước mắt:

——Văn phòng luật sư Lăng Độ.

Chu San đứng trước cửa kính nhìn vào bên trong. Cô chỉ thấy góc tường, chẳng thấy gì khác.

Cô nhấn chuông, trong lòng hoảng loạn cầu mong Lăng Tiêu không có ở đó thì tốt.

Cô bỗng không hiểu nổi tâm trạng mình. Rõ ràng đến để tìm người nhưng lại mong người đó không có mặt.

Rất nhanh, có một cô gái ra mở cửa.

Chu San không quen cô ấy.

Cô gái nhìn Chu San hai lần, vẻ nghi hoặc hỏi:

“Cô tìm luật sư Lăng hay…?”

Chu San cũng không biết sao cô ấy lại đoán được mình đến tìm Lăng Tiêu. Cô mỉm cười lịch sự:

“Tôi tìm Lăng Tiêu.”

Cô gái hơi nhíu mày:

“Luật sư Lăng đi công tác nước ngoài rồi.”

Chu San tròn mắt, giọng cao hơn hẳn:

“Nước ngoài?”

Cô gái gật đầu.

Chu San gãi đầu, cười ngượng:

“Anh ấy không nói gì với tôi. Cảm ơn nhé, tôi đi trước.”

Nói xong Chu San cảm ơn rồi quay người rời đi.

Trong lòng cô trào dâng một cảm giác khó tả, bước vào thang máy, cô rút điện thoại ra, kéo đến ảnh đại diện của Lăng Tiêu và nhanh chóng gõ vài chữ.

Chu San: “Anh đi nước ngoài rồi à? Sao không nói gì với em?”

Lăng Tiêu không trả lời tin nhắn, mãi đến khi Chu San sắp đi ngủ.

Sáng hôm sau điện thoại reo báo thức, theo thói quen cô nhìn vào WeChat. Quả nhiên có tin nhắn chưa đọc.

Cô lập tức tỉnh táo, còn nhanh hơn cả chuông báo thức.

Lăng Tiêu: “Em cho anh một lý do cần phải nói với em đi! Còn nữa, sao em biết anh đi nước ngoài?”

Chu San ném điện thoại sang một bên, úp mặt xuống gối, rồi dùng trán đập mạnh vào gấu bông trên giường.

Cô tự hiểu hai câu này. Câu đầu tiên như đang đòi danh phận, câu thứ hai là “Em quan tâm anh à?”

Cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Lăng Tiêu đã biết rằng cô phát hiện anh thích mình.

Nên cố ý đang ám chỉ cô!

Chu San lại nhớ đến lời của Ngô Tĩnh.

—— Không chấp nhận, cũng không từ chối, chính là hành vi của tra nữ.

Cơ thể cô cứng đờ, gương mặt nhỏ đỏ ửng, ngẩng lên khẽ lẩm bẩm:

“Lăng Tiêu không về nhà chẳng lẽ không phải vì Mục Vũ, cũng không còn vì lý do nào khác…”

Dừng lại một chút.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô xị xuống, giọng như muốn khóc nhưng đầy vẻ giả tạo:

“Chẳng lẽ là vì anh ấy cũng nghĩ mình là đồ tra nữ? Là mình đang đùa cợt anh ấy?”

Chu San không trả lời tin nhắn, chủ yếu là không biết phải đáp thế nào.

Sau khi rửa mặt xong cô xuống lầu đứng bên đường chờ Cố Tinh Trì.

Không lâu sau, Cố Tinh Trì đã ngồi trên xe đặt qua ứng dụng và đến nơi.

Đây là điều khiến tâm trạng Chu San gần đây duy nhất cảm thấy khá hơn một chút: Cố Tinh Trì sống ở khu bên cạnh, cả hai có thể đi chung xe, không cần chen chúc xe buýt.

Thông thường, cả hai đều chơi điện thoại trên xe nhưng hôm nay Chu San không chơi, cô ủ rũ dựa vào cửa xe nhìn xa xăm.

Cố Tinh Trì liếc nhìn cô vài lần:

“Cậu sao thế? Có phải bị bệnh, không thoải mái không?”

“Ừ, bệnh nặng không thuốc chữa.”

Cố Tinh Trì bóc mẽ:

“Không giống lắm.”

Chu San liếc cậu một cái, kéo khóe miệng cười:

“Đùa thôi.”

Trang chat giữa Chu San và Lăng Tiêu vẫn dừng lại ở hai câu hỏi kia của anh.

Ban đầu Chu San còn cảm thấy nếu không trả lời thì giống như mình đang lẩn tránh, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Nhưng rồi hai ngày trôi qua cô không thể cứ giả vờ không thấy. Cuối cùng cô quyết định mặc kệ, không quan tâm nữa.

Thời gian nhanh chóng trôi đến tháng 8.

Mục Vũ nhắn tin mời Chu San đi ăn tối.

Chu San vốn định từ chối, chủ yếu vì cô cảm thấy mệt mỏi không có tâm trạng để đối mặt với những buổi gặp gỡ.

Nhưng Mục Vũ nói anh sắp sang nước Y để học nâng cao, và chuyện năm xưa luôn là một vướng mắc trong lòng anh. Lần này gặp lại Chu San và Lăng Tiêu, anh muốn giải quyết dứt điểm.

Chu San bắt được từ khóa “chuyện năm xưa.”

Thế là cô đồng ý.

Thời gian được hẹn là tối thứ 6, địa điểm là nhà hàng âm nhạc “Enjoy “ của Mục Vũ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.