(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San lập tức xin nghỉ, bắt một chiếc taxi, mua vài món đồ trước rồi mới đến nhà của Phương Tâm Nặc.
Cô đợi ở dưới lầu, đợi đến khi nhìn thấy bóng dáng Dương Mậu Học thì giả vờ như tình cờ đi ngang qua, tiến lên diễn một cảnh “gặp gỡ tình cờ.”
Dương Mậu Học vẫn nhiệt tình chào hỏi cô và còn mời cô lên ăn cơm.
Chu San giả vờ từ chối vài câu rồi cùng anh ta đi lên.
Khi Phương Tâm Nặc mở cửa thấy Chu San đi sau Dương Mậu Học thì cô ngớ người một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười “San San, sao em lại đến đây?”
Dương Mậu Học bước vào trước, lên tiếng trước “San San đang làm phỏng vấn gần đây, anh gặp em ấy nên bảo em ấy lên ăn cơm.”
Chu San mỉm cười “Xin lỗi chị Tâm Nặc, làm phiền chị rồi.”
Sau vài câu khách sáo, Dương Mậu Học như mọi khi, chủ động vào bếp lo việc nấu ăn.
Chu San tìm một lý do không quan trọng “Chị Tâm Nặc, lần trước em thấy chị làm tranh kim cương đúng không? Em có thể xem lại được không?”
Phương Tâm Nặc không nói gì.
Dương Mậu Học thò đầu từ trong bếp ra, vừa buộc lại tạp dề vừa nói “Tâm Nặc, em cho San San xem đi.”
Nói xong, anh ta tự hào khen ngợi Phương Tâm Nặc “Vợ anh khéo tay lắm.”
Phương Tâm Nặc lúc này mới dẫn Chu San vào phòng.
Nếu không biết về hoàn cảnh của Phương Tâm Nặc, Chu San sẽ không bao giờ liên tưởng đến sự tối tăm của Dương Mậu Học.
Cửa phòng không dám đóng, hai người dường như đang thảo luận nghiêm túc về tranh kim cương.
Chu San thỉnh thoảng ngạc nhiên khen ngợi vài câu.
“Chị Tâm Nặc, chị quá giỏi rồi.”
“Cái này cũng đẹp quá, phải làm bao lâu vậy?”
“Chị có thể dạy em không?”
“Ôi, tiếc là em công việc quá bận, không có thời gian.”
“…”
Mãi cho đến khi tiếng hút mùi trong bếp hòa lẫn với tiếng xào nấu, Chu San mới nắm tay Phương Tâm Nặc, nhẹ giọng nói “Chị đừng sợ, anh ta chắc chắn sẽ không nghi ngờ rằng là chị liên lạc với em.”
Phương Tâm Nặc run rẩy không kiểm soát được tay mình, từ lúc Chu San xuất hiện cô đã hơi hoảng hốt.
Dù là cô chủ động liên lạc với Chu San, dù cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chu San phải nhắc nhở cô “Chị Tâm Nặc, lúc nãy chị ít nói quá, chị phải nói như bình thường mới được.”
Phương Tâm Nặc lắp bắp nói: “Chị… chị tìm thấy số điện thoại của em trong điện thoại của anh ta, đã học thuộc rồi.” Cô ấy có chút lúng túng: “Chị biết chỉ có em mới tin chị, chị không ngờ em lại đến nhanh như vậy…”
“Anh ta có lại làm tổn thương chị không?”
“Không, gần đây anh ấy không làm vậy.” Phương Tâm Nặc lắc đầu: “Chị không biết tại sao từ lần trước khi em nói sẽ tin chị và sẵn sàng giúp đỡ chị, chị đã không thể ngủ cả đêm.”
Đúng vậy, rất nhiều người trong bóng tối chọn im lặng vì họ không nhìn thấy bàn tay cứu giúp họ.
Nếu có một chút hy vọng sao lại cam chịu mãi trong bóng tối chứ?
Chu San chỉ có thể cảm thấy đau lòng, liên tục xoa nhẹ những ngón tay cứng ngắc của cô, cố gắng truyền cho cô một chút sức mạnh.
Phương Tâm Nặc nói: “Chị muốn thử lại lần nữa, vì vậy, em giúp chị được không?”
“Được, em sẽ giúp chị.” Chu San cảnh giác nhìn quanh cửa: “Chị muốn em giúp như thế nào? Dẫn chị đi hay là sao?”
“Chị không thể trực tiếp rời đi, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy chị. Chị muốn ly hôn với anh ta, vạch trần bộ mặt thật của anh ta để không có cô gái nào trở thành nạn nhân tiếp theo.”
Chu San rất bất ngờ khi Phương Tâm Nặc có thể nói ra những lời này.
Bởi vì cô biết Phương Tâm Nặc vốn rất nhút nhát và yếu đuối, chính vì thế sự dũng cảm đột ngột của cô khiến người khác phải ngỡ ngàng.
Phương Tâm Nặc mím môi: “Nhưng chị không biết phải làm thế nào. Em có thể chỉ chị phải làm sao không?”
Trước khi đến Chu San đã dự tính, đó là lý do cô đã đi mua một số đồ.
Cô lấy ra một chiếc camera mini từ trong túi và đặt vào tay Phương Tâm Nặc: “Chị gắn nó lên tranh kim cương, sẽ không bị phát hiện đâu.”
“Thật sự sẽ có tác dụng sao?”
“Chị Tâm Nặc, em đã hỏi bạn em rồi. Chúng ta phải có bằng chứng, một khi có bằng chứng, chúng ta có thể đi báo cảnh sát, yêu cầu họ cấp lệnh cấm bạo lực gia đình, xin lệnh bảo vệ an toàn cá nhân.”
Chu San nắm chặt tay Phương Tâm Nặc: “Khi báo án rồi, em sẽ cố gắng đưa tin về anh ta. Anh ta có danh tiếng rất lớn nhưng chúng ta có thể tận dụng điều đó. Lúc đó toàn dân sẽ giám sát, anh ta sẽ không dám gây khó dễ cho chị nữa.”
“Nhưng, nhưng chị muốn kiện anh ta, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đứng về phía anh ta, khi đó dư luận sẽ không thiên về chị, liệu có thể…”
Chu San hiểu rõ sự đáng sợ của dư luận.
Nhưng giờ cô mới nhận ra sự hiểu biết của mình là quá hạn hẹp.
Trong thời đại thông tin phát triển, tự do ngôn luận, thật không ngờ trong tâm trí rất nhiều người dân lại nghĩ rằng xét xử của công chúng sẽ ảnh hưởng đến xét xử của tòa án.
Đây là sự bi ai của xã hội hay sự bi ai của thời đại?
Có lẽ chính vì vậy, chúng ta cần những luật sư hiểu luật, lấy sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm chuẩn mực, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của thân chủ.
Bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật!
Chu San giọng điệu nghiêm túc: “Chị yên tâm. Bạn em là một luật sư cực kỳ giỏi, chỉ cần có bằng chứng, anh ấy chắc chắn sẽ không để Dương Mậu Học thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
“Thật sao?”
“Thật đấy.” Chu San khích lệ cô: “Chị Tâm Nặc, em sẽ cố gắng hết sức để giúp chị, nhưng có rất nhiều việc phải do chị tự làm, chị hiểu không?”
“…”
“Và, chị nhớ nhé, an toàn phải là ưu tiên hàng đầu, đừng làm gì kích động anh ta khiến anh ta gây tổn thương cho chị. Chúng ta không vội vàng, nhất định phải chú trọng đến an toàn!” Chu San dặn dò: “Chị có thể dẫn anh ta nói về những hành động bạo lực anh ta đã thực hiện đối với chị, hoặc ghi lại những hành vi hạn chế tự do, lăng mạ chị, những thứ này đều là bằng chứng.”
“…”
Thấy Phương Tâm Nặc im lặng cúi đầu không nói gì, Chu San khẽ lắc tay cô, nhấn mạnh: “Chị Tâm Nặc! An toàn! Tất cả đều phải dựa trên an toàn!”
“Chị… chị sẽ nhớ.” Phương Tâm Nặc ngước mắt nhìn Chu San: “Nếu chị không thể liên lạc với em thì sao?”
“Chút nữa, em sẽ tìm lý do để nói là gần đây phải thường xuyên đến nhà chị.”
Ngay khi Chu San dứt lời cô nhìn thấy một bóng dáng đứng ở cửa.
Dương Mậu Học vốn đã cao lớn, đứng đó chắn hết hơn nửa khung cửa.
Dù ngoài kia tiếng máy hút mùi và nồi đang sôi vẫn còn vang lên.
Chu San cảm thấy sống lưng lạnh toát, đặc biệt là khi ánh mắt Dương Mậu Học dừng lại trên tay họ đang nắm chặt.
Cô nháy mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh Dương, có chuyện gì vậy?”
Dương Mậu Học đứng ở cửa cười và hỏi: “Em có ăn cá kho không?”
“Có chứ, em thích ăn cá lắm.” Chu San lắc lắc tay Phương Tâm Nặc, như đang làm nũng: “Chị Tâm Nặc, vậy em hỏi thẳng anh Dương nhé?”
Chưa đợi Phương Tâm Nặc trả lời, Dương Mậu Học đã không kìm được tò mò: “Hỏi anh chuyện gì?”
Chu San đứng dậy, tự nhiên bước về phía Dương Mậu Học: “Anh Dương, dạo này em đang phỏng vấn ở gần đây? Thời tiết nóng quá, em có thể đến nhà anh nghỉ trưa được không? Vừa nãy chị Tâm Nặc nói phải hỏi ý anh đã.”
Dương Mậu Học nhìn Phương Tâm Nặc rồi lại nhìn Chu San: “Các đồng nghiệp khác của em có đến không?”
“Không ạ.” Chu San xua tay, cố kìm nén sự bối rối trong lòng: “Lần phỏng vấn này chỉ có em và anh Huy thôi, anh ấy là đàn ông, nghỉ ngơi đại ở đâu cũng được, còn em thì không được như vậy.”
“Anh hiểu, hiểu mà!” Dương Mậu Học gật đầu nói rất thân thiện: “Em cứ đến đi.”
“Cảm ơn anh Dương.” Chu San quay lại nhìn Phương Tâm Nặc, hơi cúi người: “Vậy phiền chị Tâm Nặc rồi.”
Phương Tâm Nặc đáp: “Không phiền đâu.”
Chu San quay người đi về phía bếp: “Anh Dương, để em phụ anh nhé, em biết làm cá kho mà.”
Dương Mậu Học lại liếc nhìn Phương Tâm Nặc một cái rồi mới đi theo Chu San. Anh khách sáo nói: “Em đi ngồi đi, sao có thể để khách vào bếp chứ?”
“Em đâu thể cứ đến nhà anh ăn không mà không làm gì đúng không? Hôm nay để em thể hiện tài năng cho anh xem. Em sẽ làm khoai tây nghiền cho anh chị.”
Chu San đảo mắt nhìn quanh bếp rồi nói. Nói xong, cô tự động cầm dao gọt vỏ, ngồi xổm bên thùng rác và bắt đầu gọt khoai tây một cách thuần thục.
Vì cô là con gái nên Dương Mậu Học cũng không tiện kéo cô ra. Cuối cùng, anh ta đành để mặc cô.
Trong thời gian ở trong bếp Chu San liên tục tìm chủ đề để trò chuyện với Dương Mậu Học.
Cô nghĩ vào thời điểm này, nếu Phương Tâm Nặc thông minh thì chị ấy nên tranh thủ lắp camera.
Ăn xong Chu San nói phải về nhà.
Sau đó cô không dám nói chuyện nhiều với Phương Tâm Nặc nữa, ngoại trừ vài câu chuyện phiếm không quan trọng. Cô hiểu rõ, không thể để lộ bất cứ dấu hiệu nào nếu không cô sẽ làm hại Phương Tâm Nặc.
Chu San ra khỏi khu dân cư, ngồi thẫn thờ trên ghế chờ xe buýt, tay run không kiểm soát được.
Sau khi làm những việc này xong cô mới bắt đầu thấy sợ.
Phương Tâm Nặc nói chỉ có cô tin cô ấy, chỉ có cô sẵn lòng giúp cô ấy. Cô là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ấy.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Phương Tâm Nặc nhìn mình đầy kỳ vọng. Vì vậy lần này cô cũng phải can đảm mới được.
Chu San tự an ủi mình trong lòng, sợ hãi chỉ là một cảm giác, tất cả cảm giác đều có thể kiểm soát được, có thể tự làm chủ được. Vì vậy, cố gắng kìm nén là được rồi.
Trên đường về nhà Chu San lại suy nghĩ về mọi chuyện một lần nữa.
Cô cảm thấy sức mình quá nhỏ bé, cũng không có kinh nghiệm đối phó với những chuyện này, sợ sẽ có sơ suất.
Nhưng cô cũng không dám kể chuyện này với người khác. Chưa nói đến việc người khác có tin Phương Tâm Nặc hay không, vạn nhất chuyện này bị lộ ra ngoài, không biết Phương Tâm Nặc sẽ ra sao.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Chu San ngoài Lăng Tiêu ra không xuất hiện bất kỳ ai khác.
Cô mở WeChat trên điện thoại, Lăng Tiêu đã nhắn từ chiều là phải làm thêm giờ.
Chu San về đến nhà pha một ly cà phê, cô muốn đợi Lăng Tiêu tan ca.
Trong lòng cô càng nghĩ càng bồn chồn, luôn muốn tìm một điểm tựa.
Hay nói cách khác là người ủng hộ hoặc là sự an ủi.
Cô cảm thấy Lăng Tiêu chính là sự tồn tại mang lại cảm giác an toàn như vậy. Cô chưa bao giờ nghi ngờ về năng lực của anh.
Chu San đợi người đến chán, bèn tải tài liệu dì nhỏ gửi vào máy tính bảng bắt đầu đọc kỹ. Trong tài liệu phân tích chi tiết về mười loại rối loạn nhân cách và sáu loại tâm lý bệnh hoạn v.v…
Nhưng Chu San cảm thấy những điều này không hoàn toàn phù hợp với Dương Mậu Học.
Đối với Phương Tâm Nặc, có thể dùng từ ám ảnh, cực đoan, thậm chí biến thái để miêu tả anh ta. Nhưng với người ngoài lại nhiệt tình thân thiện, vui vẻ giúp đỡ người khác, thậm chí có thể nói là một “phật sống” không màng sống chết.
Chu San đang đọc, đột nhiên lấy điện thoại ra mở bản ghi chép phỏng vấn Dương Mậu Học:
Khi học tiểu học, Dương Mậu Học thấy bạn học bị bắt nạt, không chọn cách làm ngơ mà xông vào đánh nhau với cả nhóm người bằng tay không. Trên đường đi làm về, Dương Mậu Học gặp một phụ nữ bị cướp túi xách, dù đối phương có dao vẫn lao vào vật lộn. Hàng xóm tầng trên của Dương Mậu Học bị đòi nợ lãi cao, anh ta không quản nguy hiểm đối đầu với xã hội đen. Những việc tốt Dương Mậu Học làm đều có một điểm chung. Đó chính là bạo lực.
Chu San lại nhớ đến lần đầu gặp Dương Mậu Học, anh ta đối mặt với một gã đàn ông sàm sỡ cô gái, ra đòn rất ác.
Vì đánh người quá nặng, suýt nữa còn dính kiện tụng. Nhưng lúc đó tất cả mọi người, kể cả Chu San đều cảm thấy nắm đấm của anh ta thật hả giận.
Bây giờ nghĩ lại từ góc độ khác, anh ta không quen biết cô gái bị sàm sỡ, cũng không rõ gã đàn ông kia có phải là kẻ thường xuyên làm vậy không, bình thường mà nói, anh ta không cần thiết phải đánh người ta như vậy.
Giống như đang giải tỏa ham muốn bạo lực hơn.
Chu San có manh mối, lại xem lại một lượt bài phỏng vấn Dương Mậu Học, trong những việc tốt đó, chỉ cần có đề cập đến đối phương trong bản tin, cuối cùng đều có người bị thương, mà còn bị thương rất nặng.
Điều này càng chứng thực suy đoán của Chu San. Dương Mậu Học có ham muốn bạo lực đen tối, anh ta chỉ khéo léo che giấu nó dưới chiếc mặt nạ của người tốt việc tốt.
Vậy khi anh ta phát hiện Phương Tâm Nặc là mối đe dọa với mình, liệu anh ta có làm gì với cô ấy không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");