Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 33: Người vô tâm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Âm thanh bên ngoài rất ồn ào, ngoài giọng nói chói tai của một phụ nữ Chu San còn cảm nhận được có người vỗ lên nắp capo xe hai lần khiến thân xe khẽ rung.

Mắt cô vẫn bị che kín, đầu óc rối bời nhưng thính giác dần trở nên nhạy bén hơn.

Cô nghe thấy giọng nữ kia, nói rất nhanh và mạnh mẽ, chất vấn:

“Luật sư Lăng, xin hỏi tại sao anh lại bào chữa cho Nhậm Hưng Diên?”

“Luật sư Lăng, xin trả lời câu hỏi của tôi.”

“Luật sư Lăng, bây giờ trên mạng toàn những lời chỉ trích anh, anh có suy nghĩ gì?”

“Anh lảng tránh câu hỏi vì cảm thấy xấu hổ phải không?”

Chu San dù chỉ là một phóng viên thử việc của một chuyên mục nhỏ tại đài truyền hình thành phố cũng có thể nhận ra người phụ nữ này không chuyên nghiệp chút nào.

Cô ta không giống một phóng viên chính thống mà giống như người của một studio cá nhân chuyên tạo sóng gió bằng cách thổi phồng câu chuyện.

Thậm chí cô ta giống một người làm nội dung trên các nền tảng video ngắn, quay những cảnh gây chú ý để câu view.

Chu San nghĩ rằng Lăng Tiêu sẽ không thèm quan tâm đến cô ta nhưng không ngờ anh lại mở miệng.

Giọng anh lạnh lùng:

“Ở đất nước chúng ta, bất kỳ công dân nào cũng có quyền được yêu cầu trợ giúp pháp lý. Tôi chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của mình.”

Nữ phóng viên truy vấn:

“Vậy nếu anh ta không phải là đại công tử của tập đoàn Ấn Nhật, anh có chọn bào chữa cho anh ta không?”

Lăng Tiêu:

“Giả thiết của cô không có cơ sở.”

Nữ phóng viên:

“Xin hỏi Luật sư Lăng, phí luật sư của vụ kiện này là bao nhiêu?”

Giọng Lăng Tiêu đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn:

“Không thể tiết lộ.”

Nói xong, anh bấm còi hai lần.

Nữ phóng viên không chịu buông tha:

“Xin hỏi, anh ta thực sự vô tội sao? Xin hỏi, anh giúp một kẻ cưỡng hiếp thoát tội, lương tâm anh không cắn rứt sao? Anh không sợ sự nghiệp bị hủy hoại, bị xã hội ruồng bỏ sao?”

“Tôi nhắc lại lần nữa: Việc bào chữa của tôi dựa trên sự thật và tuân thủ pháp luật nhằm bảo vệ quyền lợi hợp pháp của thân chủ.” Giọng Lăng Tiêu trầm thấp, đầy nguy hiểm. “Còn nữa, chú ý lời lẽ của cô. Chỉ cần bốn chữ ‘giúp anh ta thoát tội’ là đủ để cô phải đối mặt với một vụ kiện rồi.”

Lời của Lăng Tiêu không khiến nữ phóng viên sợ hãi, chỉ làm cô ta tạm im lặng trong giây lát rồi lại tiếp tục đưa ra những câu hỏi sắc bén.

Lăng Tiêu dường như không còn ý định đáp lại cô ta nữa, chỉ bấm còi hai lần nữa.

Nữ phóng viên liếc vào ghế phụ bên trong xe. Mặc dù bị áo khoác che kín, nhưng nhìn phần chân cũng có thể nhận ra là một người phụ nữ. Giọng cô ta càng lớn hơn:

“Cô gái ngồi bên cạnh, cô cũng là một phụ nữ, xin hỏi cô không cảm thấy đồng cảm với nỗi đau của Trác Duyệt sao? Cô che mặt vì thấy xấu hổ sao? Có phải cô cũng không đồng tình với vị luật sư bào chữa cho một kẻ cưỡng hiếp này không? Cô…”

Chu San dĩ nhiên biết những câu hỏi đó đang nhắm vào mình.

Cô đưa tay nhỏ ra định kéo chiếc áo vest trên đầu xuống.

Đột nhiên tay cô bị giữ chặt.

Bàn tay cô hoàn toàn bị bao phủ trong lòng bàn tay nóng hổi của Lăng Tiêu, không thể động đậy.

Lực tay anh rất mạnh khiến các ngón tay của cô có chút đau.

“Bíp bíp bíp——”

Tiếng còi xe liên tục cắt ngang lời nữ phóng viên.

Khi tiếng còi im bặt, giọng nói lạnh như băng của Lăng Tiêu vang lên:

“Nếu bất kỳ ai có nghi ngờ hay chứng cứ gì về Nhậm Hưng Diên, hãy đến cơ quan công an tố cáo. Nếu bất kỳ ai có bất mãn hay thắc mắc gì với tôi, hãy đến hiệp hội luật sư để khiếu nại.”

Nữ phóng viên:

“Tôi…”

Lăng Tiêu lạnh lùng cắt ngang, giọng điệu sắc lạnh:

“Tôi nhắc nhở cô, hành vi chặn xe trái phép và trèo lên phương tiện giao thông theo Điều 23 của Luật Quản lý Trật tự An ninh Công cộng nước ta, có thể bị phạt cảnh cáo hoặc phạt tiền không quá 200 tệ. Nếu nghiêm trọng, có thể bị giam giữ từ 5 đến 10 ngày và phạt tiền không quá 500 tệ.”

Nữ phóng viên lắp bắp, cố tỏ ra bình tĩnh:

“Vì… vì công lý, dù bị giam vài ngày hay bị phạt tiền, chúng tôi… chúng tôi cũng không sợ!”

Im lặng kéo dài vài giây, Lăng Tiêu cười nhạt.

Tiếng cười của anh trong ngày hè oi bức lại có cảm giác như lạnh thấu xương.

Lăng Tiêu:

“Các người làm vậy với người khác có lẽ chỉ bị như thế. Nhưng nếu là với tôi…”

Anh dừng lại có chủ đích, không khí xung quanh dường như hạ xuống vài độ. Giọng nói tiếp theo như đòn đánh từ góc độ chuyên môn:

“Các người chặn xe của tôi, gây rối ở nơi công cộng, làm tắc nghẽn giao thông phía sau, nghiêm trọng ảnh hưởng đến trật tự nơi công cộng, đồng thời đe dọa tôi và quấy rối cô gái bên cạnh tôi. Do đó, tôi sẽ dựa theo Điều 293 của Bộ luật Hình sự nước ta, khởi tố các người với tội danh gây rối trật tự công cộng.”

Giọng anh chậm lại, không khí như đông cứng, mọi người như nín thở chờ đợi câu sau.

Lăng Tiêu giơ tay trái, nhẹ nhàng chỉ ra ngoài cửa sổ xe:

“Một, hai, ba, bốn… bốn người, phải không?”

???

Mọi chuyện đều cần sự tích lũy, ví như lúc này, bầu không khí được từng tầng từng lớp đẩy lên.

Dù đầu bị che kín nhưng Chu San cũng cảm nhận được áp lực rõ rệt.

Cô cũng như mọi người có mặt đều im lặng, như bị kéo vào một vòng tròn áp bức đầy sức mạnh mà Lăng Tiêu tạo ra.

Giọng Lăng Tiêu nhẹ như phổ biến kiến thức pháp luật:

“Vừa đúng đủ số lượng. Hóa ra là tội tụ tập gây rối trật tự công cộng đấy.”

Khả năng nắm bắt tâm lý người khác của anh, với kinh nghiệm đối mặt vô số vụ án lớn nhỏ và tiếp xúc nhiều loại tội phạm như đã đạt đến mức cao nhất.

Anh cười khẩy:

“Không phải ít nhất là 5 năm sao?”

“…”

Lăng Tiêu thu lại ý cười, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói sắc như dao:

“Tôi làm việc đến nơi đến chốn một chút, 10 năm cũng không phải là không thể.”

Ngoài cửa xe có tiếng lẩm bẩm vài câu.

Nữ phóng viên luống cuống:

“Luật sư Lăng, chúng tôi không có ý đó, là… là Trác Duyệt bảo chúng tôi đến. Chúng tôi…”

Lăng Tiêu không muốn nghe thêm, chỉ lạnh lùng nói:

“Tránh ra!!”

Chu San cảm nhận được những người bên ngoài chắc hẳn đã bị uy hiếp, vì chiếc xe lại bắt đầu di chuyển, từ từ tăng tốc đều đặn.

Khi Lăng Tiêu rút tay lại Chu San mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô không nhúc nhích, vẫn bị bao phủ trong bóng tối.

Lúc này đầu óc cô mới dần sắp xếp lại được suy nghĩ.

Tuần trước, vụ án của Nhậm Hưng Diên đã bước vào phiên tòa thứ ba, anh ta được tuyên bố vô tội ngay tại tòa. Chuyên mục “Đường dây nóng xã hội” còn phát sóng tập thứ ba về vụ án cưỡng hiếp này.

Họ đã phỏng vấn Nhậm Hưng Diên, phỏng vấn cả Trác Duyệt, và còn phỏng vấn các chuyên gia trong ngành tư pháp để phân tích vụ án từ góc độ chuyên môn.

Mặc dù đã có phán quyết nhưng Nhậm Hưng Diên và Trác Duyệt vẫn giữ lập trường trái ngược trong các buổi phỏng vấn.

Cộng đồng mạng trong phần bình luận còn chia thành hai phe tranh cãi dữ dội.

Trong vài tháng làm việc Chu San đã chứng kiến không ít sự kiện nóng hổi trên mạng, chúng đến nhanh và đi cũng nhanh.

Cô nghĩ rằng vụ này chắc cũng như vậy. Không ngờ Trác Duyệt vẫn chưa từ bỏ, thậm chí còn tìm đến những người tự xưng là “phóng viên” không chuyên nghiệp để chặn người và cố tình khuếch đại dư luận.

Một lúc lâu sau xe từ từ dừng lại.

Chu San bất giác căng thẳng, bàn tay nhỏ nhắn cào cào chiếc áo vest đang trùm trên đầu mình. Vải áo không mềm mại như quần áo của cô mà dày và cứng cáp hơn.

Lăng Tiêu đưa tay gạt chiếc áo vest ra, động tác không hề nhẹ nhàng.

Tóc Chu San bị kéo rối, chiếc băng đô trên đầu cô trượt xuống trán, tóc tai lòa xòa che kín mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, ánh mắt nhìn lên bầu trời có chút ngơ ngác.

Dường như cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần sau mọi chuyện vừa xảy ra.

Lăng Tiêu nghĩ rằng cô bị dọa sợ, dù sao thì tính cô vốn nhát gan.

Anh nhìn chiếc băng đô lệch xuống trán cô, đưa tay định chỉnh lại. Nhưng khi tay anh còn chưa kịp chạm tới, Chu San đã nghiêng người né sát vào cửa xe.

Cô tránh né.

Chu San lên tiếng:

“Em… em tự làm được.”

Cô đưa tay gỡ chiếc băng đô xuống, không đeo lại nữa sau đó vuốt vuốt tóc vài cái.

Đèn đỏ bắt đầu đếm ngược, Lăng Tiêu thu tay về, ánh mắt cũng rời khỏi cô.

Một lúc lâu sau Chu San đưa tay chỉ:

“Siêu thị ở bên kia, không mua đồ ăn à?”

“Bên này cũng có một siêu thị.”

“À.”

Không khí trong xe lại trở nên im ắng.

Sự gượng gạo lúc này khác với lúc đầu. Ban đầu là Chu San ngại ngùng, xấu hổ, nhưng giờ đây cô không biết phải làm thế nào để an ủi Lăng Tiêu.

Xe chạy khá lâu mới dừng lại.

Chu San không hiểu vì sao phải đi vòng xa đến một siêu thị nhỏ thế này, trông quy mô chẳng lớn chút nào.

Trước cửa không có xe đẩy hàng, chỉ có những giỏ nhựa chồng lên nhau, quai cầm còn hơi cứng và sắc.

Thấy Lăng Tiêu có vẻ không vui, Chu San chủ động chạy tới xách một chiếc giỏ.

Cô tự mình chọn vài món rau, hai túi đồ ăn vặt rồi mới ra quầy thanh toán.

Lăng Tiêu vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ đi sau cô không nói một lời.

Về đến nhà Chu San xắn tay áo bắt đầu nấu nướng.

Cô nấu cơm rồi chuẩn bị nguyên liệu.

Món cô định làm là cơm cà ri gà, món tủ của cô.

Bốn mươi phút sau mọi thứ đã được bày biện xong xuôi. Chu San đi gõ cửa phòng Lăng Tiêu.

Anh mở cửa, đã thay đồ ở nhà, có vẻ vừa tắm xong, mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí.

Chu San xoa xoa lòng bàn tay, nở một nụ cười: “Ăn cơm thôi.”

Hai người ngồi đối diện nhau lặng lẽ ăn phần của mình.

Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thìa vô tình chạm vào đĩa sứ.

Chu San nhìn Lăng Tiêu mấy lần. Đến khi sắp ăn xong cô mới lấy điện thoại ra, giọng có chút ngập ngừng:

“Gần đây em có viết một bài phóng sự về ngành luật sư. Anh có thể xem giúp em một chút được không?”

Lăng Tiêu không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Chu San tranh thủ lúc chờ nồi cà ri cạn nước khi nãy đã tra cứu tài liệu và ghi chép rất nhiều vào điện thoại.

Cô bắt đầu đọc:

“Luật sư không phải là một nghề dễ tạo sự đồng cảm. Họ không giống giáo viên, truyền đạt tri thức và giải đáp thắc mắc. Họ cũng không giống bác sĩ, chữa bệnh cứu người. Lại càng không giống các nhà khoa học, thúc đẩy sự phát triển của xã hội. Nghề luật sư giống như bản chất của pháp luật: lạnh lùng và nghiêm khắc.”

Lăng Tiêu thoáng dừng tay, ánh mắt ngẩng lên nhìn Chu San.

Chu San không để ý, vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại tiếp tục đọc:

“Người bị tình nghi phạm tội khi chưa bị kết án thì họ chỉ là nghi phạm. Không ai có quyền kết tội họ trước. Trong số những nghi phạm này có thể phần lớn thực sự phạm tội nhưng chỉ cần có một người bị oan thì đó chính là ý nghĩa sự tồn tại của luật sư. Hãy thử nghĩ, nếu một người bị oan mà không biết luật pháp cũng không thể thuê luật sư thì đó chính là sự thiếu hụt quyền lợi.”

“…”

“Mọi người thường lầm tưởng rằng luật sư có thể ‘vượt qua trời đất’. Thực tế không phải vậy. Luật sư cũng dựa trên bằng chứng và quy định của pháp luật để bào chữa cho thân chủ. Quan tòa mới là người phán xét đúng sai, luật sư chỉ là người đại diện bảo vệ lợi ích hợp pháp.” Chu San liếm môi, tiếp tục:

“Pháp luật là giới hạn cuối cùng của đạo đức. Luật sư tồn tại không phải để bảo vệ công lý mà để bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật.”

Đây là nội dung mà Chu San đã chỉnh sửa và cô đọng lại dựa trên những tài liệu đã tra cứu. Cô không chắc liệu những lời này có thể an ủi được Lăng Tiêu hay không.

Đọc xong cô ngước mắt nhìn anh, mím môi hỏi nhỏ:

“Anh thấy em viết thế nào?”

Lăng Tiêu chỉ nhìn cô sau đó chậm rãi đặt chiếc thìa trong tay xuống.

Lông mày anh khẽ nhíu lại:

“Em viết bài này cho chương trình nào?”

“Hả?” Chu San chớp đôi mắt to, lắp bắp đáp:

“Cái… cái chương trình đó cũng chưa chắc sẽ chọn bài của em, nếu được phát sóng, em… em sẽ báo anh sau.”

Lăng Tiêu nhướn mày, khẽ gật đầu.

Chu San vừa thở phào nhẹ nhõm Lăng Tiêu đã hỏi tiếp:

“Chu San San, lúc ở trên xe, tại sao em không cho anh chạm vào em?”

“Cái… cái gì cơ?”

Lăng Tiêu hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen nhánh lúc này trông lạnh lùng hơn:

“Với lại, anh bảo em đừng kéo áo ra, sao lúc đó em lại muốn làm thế?”

Sao lúc đó lại muốn làm thế?

Vì sự truy hỏi vô lý của nữ phóng viên đó ư?

Tất nhiên không phải.

Lúc đó, cô chỉ đơn thuần muốn đứng ra nói vài lời cho Lăng Tiêu khi anh bị người khác tấn công và sỉ nhục vô lý.

Giống như năm đó anh đã làm như vậy với cô.

Hồi đó ở trường học, khi chuyện của ba Chu San bị lan truyền, cô bị một nhóm người chặn ở sân chơi buông những lời nói cực kỳ khó nghe.

Trong nhóm đó có cả những học sinh lớn tuổi hơn. Lăng Việt khi ấy không thể bảo vệ cô một mình, đành phải đi tìm Lăng Tiêu.

Là Lăng Tiêu đã đến đứng bên cạnh cô, mạnh mẽ che chở cho cô.

Chính vì từng trải qua cô mới hiểu rõ.

Cô cũng biết trong những lúc như vậy có một người đứng về phía mình sẽ mang đến sức mạnh lớn nhường nào.

Chu San nhắc anh:

“Hồi đó anh cũng đứng bên cạnh em như vậy, anh quên rồi à?”

Nói xong, cô còn lẩm bẩm bổ sung:

“Em có ơn tất báo, đâu phải người vô tâm, vô tình.”

Lăng Tiêu chậm rãi cúi mắt xuống, giọng nói mang theo chút nghi hoặc đầy trêu chọc:

“Em không phải người vô tâm?”

Những lời này vào tai Chu San, chẳng khác nào đang ám chỉ cô chính là người vô tâm.

Cô muốn phản bác nhưng vừa nghĩ đến sự lạnh nhạt của mình với anh trong những năm qua, cô lại cảm thấy dường như mình thực sự là người vô tâm.

Nhưng cô cũng không thể chỉ vì hai chữ “có tâm” mà bất chấp lý trí để chấp nhận tình cảm của anh, đúng không?

Cô không thể chấp nhận thế chẳng phải cô chính là người vô tâm sao?

Lăng Tiêu nhìn cô cau mày, cắn môi, biết rằng cô lại đang mải mê suy nghĩ.

Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, khẽ nâng cằm lên:

“Câu hỏi ban nãy em vẫn chưa trả lời.”

Chu San đang thả hồn đi đâu, ánh mắt mơ màng quay lại nhìn anh:

“Hả? Câu gì cơ?”

“Lúc ở trên xe, tại sao không cho anh chạm vào em?”

“???”

Đôi mắt của Chu San chợt sáng lên rồi vành tai bắt đầu đỏ ửng.

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, khẽ ngả người tựa vào lưng ghế, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô.

Anh nhìn cô mím môi, nhìn hàng mi cô chớp liên tục, nhìn ngón tay cô siết lại thành nắm đấm nhỏ.

Anh không vội.

Anh chờ cô lúng túng, chờ cô suy nghĩ, chờ cô trả lời.

Mùi hương cà ri ấm áp tràn ngập xung quanh khiến Chu San bối rối hơn.

Cuối cùng cô cắn răng đẩy mạnh đĩa thức ăn trước mặt mình về phía trước, sau đó bật dậy đứng thẳng người nhìn Lăng Tiêu từ trên cao.

Rồi cô nói lớn đầy hợp lý:

“Hôm nay anh rửa chén!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.