Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 30: Em không cứu được chị đâu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lăng Tiêu thay thuốc cho Chu San xong mới cầm hộp thuốc lên xem.

Chu San ngồi thu người trên ghế sofa, hai chân co lại, ánh mắt lúc thì hướng về hộp thuốc lúc lại nhìn Lăng Tiêu như thể muốn tìm kiếm một câu trả lời chắc chắn từ anh.

Cô không kìm được sự nôn nóng, rướn người lại gần:

“Sao rồi?”

“Em nghi ngờ chị ta và Vương Huệ Lệ là cùng một trường hợp?” Lăng Tiêu khẽ nhướn mắt lên hỏi.

Chu San không tự tin, mím nhẹ môi rồi quay đi:

“Có phải anh nghĩ em đang đoán mò không?”

Lăng Tiêu nhìn cô trong hai giây sau đó ánh mắt lại rơi xuống hộp thuốc, lật qua lật lại xem xét:

“Quan sát của em luôn rất nhạy bén.”

Đây là đang ngầm thừa nhận suy đoán của cô sao?

Chu San khẽ chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn lại rướn tới gần:

“Vậy anh nghĩ thế nào? Anh cũng đã gặp Dương Mậu Học rồi, anh ấy thực sự rất tốt.”

“Ừ.”

Câu “Ừ” này lại giống như đang đồng tình về nhân cách của Dương Mậu Học.

Chu San cảm thấy bực bội, thái độ mập mờ của Lăng Tiêu thật sự rất khó chịu.

Cô giật lấy hộp thuốc, tức giận định quay về phòng.

Đi được vài bước giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu vang lên:

“Quay lại.”

Chu San ngừng lại hai giây rồi ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống.

Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng, lấy điện thoại ra gọi, còn không quên trêu:

“Tật của em là biết ít nhưng nghĩ nhiều.”

Chu San “hừ” một tiếng, quay lưng lại, gương mặt nhỏ nhắn hờn dỗi nhìn sang hướng khác.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lăng Tiêu bật loa ngoài, đặt điện thoại giữa ghế sofa.

Anh mở lời:

“Bác sĩ Hứa, bây giờ anh rảnh không? Tôi có vấn đề muốn hỏi.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông trẻ:

“Rảnh chứ. Là vụ án à?”

Chu San dù đang quay lưng nhưng đã âm thầm dịch người lại gần nghiêng tai lắng nghe.

Nhìn bóng lưng cô, Lăng Tiêu khẽ cười:

“Không phải vụ án, chỉ là muốn hỏi một loại thuốc kháng viêm tên ‘Cephalexin’, liệu có dùng được trong trường hợp viêm họng hay viêm mũi do cảm cúm không?”

Chu San cụp mắt xuống. Cô vốn chưa từng nghĩ đến khả năng đó.

Quả nhiên, kinh nghiệm vẫn là thứ đáng giá.

Cô nhoẻn miệng cười, quay người lại, cúi đầu gần sát điện thoại hơn.

Bác sĩ Hứa trả lời:

“Cảm cúm phần lớn do virus gây ra, thường sử dụng acetaminophen để giảm viêm. Thuốc kháng viêm cho ngoại thương là để ngăn ngừa nhiễm trùng, thường chọn các loại kháng sinh nhóm β-lactam.”

Chu San ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu tìm kiếm sự giải thích.

Lăng Tiêu thở dài:

“Bác sĩ Hứa, làm ơn đừng  khoa học hóa quá.”

Bác sĩ Hứa cười ngại ngùng:

“‘Cephalexin’ thuộc nhóm kháng sinh β-lactam. Dù viêm họng hay viêm mũi do cảm cúm cũng sẽ không dùng đến loại này. Nhưng nếu là nhiễm trùng hệ hô hấp không do cảm cúm thì cũng có khả năng. Dù sao vẫn cần kiểm tra lâm sàng mới biết được.”

“Cảm ơn.”

“Không phải chứ luật sư Lăng, muộn thế này mà chỉ nói cảm ơn thôi à?” Bác sĩ Hứa cười vui vẻ: “Khi nào rảnh cùng nhau đi bar thư giãn đi?”

“Tôi không đến mấy chỗ đó.” Lăng Tiêu hơi mất kiên nhẫn. Trước khi đầu dây bên kia kịp đáp lại anh đã thẳng tay ngắt máy.

Anh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn Chu San.

Chu San nhíu mày, cắn môi, xoa cằm:

“Vậy…”

Dừng lại vài giây, ánh mắt cô sáng lên, nhìn về phía Lăng Tiêu:

“Anh nghĩ sao?”

Lăng Tiêu cụp mắt, ngả người ra sau, giọng bình thản:

“Anh nhìn bằng chứng.”

“?”

“Hiện tại,” Lăng Tiêu ngước mắt lên: “rõ ràng bằng chứng không đủ.”

Chu San không thể không thừa nhận điều đó.

Lăng Tiêu đứng dậy:

“Nấu cơm thôi, hôm nay em rửa chén.”

Chu San ngẩng đầu, làm bộ nghe lời. Cô đưa tay phải lên má, ngoan ngoãn làm ký hiệu “ok”!

Thứ 2 đi làm, Chu San vì bị thương nên được đồng nghiệp quan tâm, trên bàn làm việc chất đầy đồ ăn vặt.

Trước đây khi còn học đại học Chu San luôn sống khép mình nên không thân thiết với bạn cùng lớp.

Sau khi đi làm, ban đầu cô nghĩ rằng mình phải hòa nhập với tập thể, vì thế cố gắng phối hợp với mọi người.

Nhưng qua thời gian cô nhận ra mọi thứ tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Không ai tò mò quá mức về quá khứ hay đời tư của cô vì họ là người trưởng thành, luôn giữ được khoảng cách vừa đủ gọi là “phép lịch sự”.

Thế nhưng mọi người vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ và thể hiện sự tử tế.

Chu San vừa ăn chiếc bánh nhỏ mà đồng nghiệp đưa vừa sắp xếp tất cả tài liệu phỏng vấn liên quan đến Dương Mậu Học. Cô dự định sẽ dành thời gian xem xét kỹ lưỡng.

Thực ra cô muốn phá tan những nghi hoặc trong lòng mình.

Đến thứ 3, Từ Văn Văn cần đến bệnh viện để làm phóng sự tiếp theo về Vương Huệ Lệ. Chu San tiện thể đi thay băng vết thương trên trán nên cùng đi với cô ấy.

Vụ của Vương Huệ Lệ đã thu hút sự quan tâm của xã hội, cảnh sát nhanh chóng vào cuộc và chồng cô ấy đã bị bắt.

Hắn ta thừa nhận mọi hành vi sai trái của mình.

Hắn nói trong buổi phỏng vấn rằng hắn không cảm thấy những việc mình làm là phạm pháp.

Bản chất vấn đề là, hắn coi Vương Huệ Lệ là vợ mình, là tài sản của mình nên không được phép chống lại hắn.

Hiện tại tinh thần của Vương Huệ Lệ đã cải thiện. Ba mẹ cô ấy cũng từ quê lên để chăm sóc cô.

Khi Chu San và Từ Văn Văn bước vào phòng bệnh, Vương Huệ Lệ đang ăn hoa quả, bên cạnh có một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là mẹ cô.

Vừa nhìn thấy Chu San, Vương Huệ Lệ vội vàng xin lỗi vì lần trước đã đá cô một cú.

Sau buổi phỏng vấn Vương Huệ Lệ nắm lấy tay Chu San chân thành cảm ơn:

“Thật sự cảm ơn cô. Nếu không có cô ôm chặt lấy tôi vào giây phút cuối cùng, ba mẹ tôi bây giờ không biết sẽ đau lòng đến mức nào. Tôi cũng không thể đợi đến ngày tên ác quỷ đó bị trừng phạt. Bây giờ tôi thực sự hiểu ý cô nói, thế giới vẫn còn rất đẹp.”

Nghe vậy, mắt Chu San cay xè, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Giờ đây, cô mới thực sự cảm nhận được rằng mình đã cứu một mạng người.

Sau khi phỏng vấn xong Từ Văn Văn trở về đài truyền hình trước.

Chu San thay băng xong, lấy điện thoại ra và bắt đầu viết nháp trên ứng dụng ghi chú:

Bạo lực gia đình không chỉ đơn thuần là hành vi bạo lực thể chất, mà còn bao gồm việc hạn chế tự do, mắng chửi, đe dọa cũng như xâm hại tinh thần. Kẻ mạnh mẽ dũng cảm sẽ giận dữ và đối mặt với kẻ mạnh hơn; kẻ hèn nhát giận dữ lại đi đối đầu với kẻ yếu hơn. Kẻ bạo hành là kẻ hèn nhát. Các cô gái, đừng bao giờ trở thành người yếu đuối. Xã hội đang tiến bộ, pháp luật ngày càng hoàn thiện, tất cả những điều đó là nhờ luôn có những người âm thầm bảo vệ bạn ở những góc khuất mà bạn không nhìn thấy. Chỉ trong chốc lát, Chu San đã viết gần 1.000 chữ, trong lòng cô chất chứa nhiều cảm xúc khó tả.

Sau đó để đảm bảo bài viết không quá dài cô lại xóa đi một phần.

Có lẽ vì tận mắt chứng kiến ánh mắt đầy tuyệt vọng của Vương Huệ Lệ dần được lấp đầy bởi ánh sáng hi vọng, Chu San quyết định đến khu chung cư của Dương Mậu Học một lần nữa.

Hôm nay là ngày làm việc nên Dương Mậu Học có lẽ không ở nhà.

Chu San không lên tầng mà ngồi ở cổng lớn trò chuyện với bác bảo vệ.

Bác bảo vệ rất hay nói chuyện, cứ nói hết những gì ông biết.

Ông kể rằng Phương Tâm Nặc đến đây ngay sau khi tốt nghiệp đại học, giọng nói mang đậm âm điệu phương Bắc, rất khác biệt so với những người trong khu, đặc biệt là với bà lão Ngọc.

Ông chưa bao giờ gặp gia đình của Phương Tâm Nặc cũng không nghe ai nói về họ.

Hai năm đầu khi Phương Tâm Nặc đến đây, cô ấy đi làm sau đó có một thời gian xảy ra vấn đề với Dương Mậu Học, nhưng không lâu sau hai người lại thân thiết như xưa.

Nghe đến đây Chu San bỏ vỏ hạt dưa xuống và hỏi: “Vậy lúc đó họ gặp vấn đề về tình cảm à?”

“Chúng tôi làm sao biết được? Đó là chuyện riêng của họ.” Bác bảo vệ lắc đầu: “Nhưng vợ chồng nào mà không cãi nhau? Đánh nhau trên giường rồi lại hòa thuận thôi.”

Chu San đáp: “Cũng đúng.”

Bác bảo vệ lại tiếp tục nói linh tinh, Chu San không thấy có thông tin gì hữu ích, liền vỗ tay và nói sẽ lên tìm Phương Tâm Nặc chơi.

Chu San đứng ở cửa, gõ cửa một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói của Phương Tâm Nặc.

Giọng cô ấy nhẹ và yếu, rất dịu dàng hỏi: “Ai đấy?”

“Là em, San San.”

Bên trong im lặng một lúc rồi Phương Tâm Nặc mở cửa, mỉm cười nhẹ nhàng: “Mậu Học không nói hôm nay em sẽ đến.”

“Lần trước em đến không phải chị đang bị bệnh sao? Hôm nay qua đây xem chị một chút.” Chu San đứng ở cửa, nhìn vào trong và hỏi: “Em có thể vào không?”

Phương Tâm Nặc cúi mắt, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Trong nhà vẫn yên tĩnh và gọn gàng không có chút lộn xộn nào.

Ngay cả những cuốn sách trên bàn cũng xếp ngay ngắn như khối đậu phụ.

Chu San chỉ vào vết thương trên trán: “Chị Tâm Nặc, chị biết vết thương này của em từ đâu mà có không?”

“Không biết.” Phương Tâm Nặc mang nước lại, hỏi theo: “Em bị làm sao vậy?”

“Giúp người!”

Chu San ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Phương Tâm Nặc không hiểu nhưng vẫn ngồi xuống.

Chu San thấy cô ấy có chút phòng bị, nỗi nghi ngờ trong lòng càng lớn.

Cô lấy điện thoại ra, mở tin tức về Vương Huệ Lệ.

Tin tức dài mười hai phút kể lại toàn bộ câu chuyện của Vương Huệ Lệ.

Chu San thì không nhìn vào điện thoại mà luôn chú ý đến khuôn mặt của Phương Tâm Nặc.

Cô ấy nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng Chu San để ý thấy khi nghe Vương Huệ Lệ tố cáo trên sân thượng, mí mắt của Phương Tâm Nặc hơi run, tay cô ấy cũng khẽ co lại, không tự nhiên.

Tất cả những biểu hiện và động tác nhỏ của cô ấy đều rất mờ nhạt, nếu không phải Chu San cố tình chú ý thì sẽ chẳng ai nhận ra.

Chu San đột nhiên có một suy nghĩ rất khó chịu, đó là Phương Tâm Nặc có lẽ đã chịu đựng nhiều đau khổ hơn cả Vương Huệ Lệ và những đau đớn ấy kéo dài hơn.

Vì vậy cô ấy mới có thể kiểm soát cảm xúc tốt như vậy.

Tin tức kết thúc, Chu San bình tĩnh lên tiếng: “Người đàn ông đó giờ đã bị bắt rồi, tiếp theo chỉ cần làm thủ tục và chờ phán quyết, hắn ta sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng, Vương Huệ Lệ đã được giải thoát.”

Phương Tâm Nặc vẫn cúi đầu.

Chu San nghiến răng: “Là em đã giúp cô ấy.”

Chu San nghĩ mình chỉ thiếu một câu nói là “Chỉ cần chị mở miệng, em sẽ giúp chị” nhưng cô đã chờ gần một phút Phương Tâm Nặc vẫn không nói gì.

Dù cô ấy không nói gì nhưng cũng không phủ nhận, trong lòng Chu San đã có câu trả lời.

Cô đau lòng vô cùng, nắm chặt tay Phương Tâm Nặc: “Chị cứ mãi chịu đựng như vậy, chỉ khiến hắn ta càng trở nên tồi tệ hơn với chị thôi.”

“…”

“Không phải sao?” Chu San nhẹ nhàng lắc tay Phương Tâm Nặc: “Chị không đau sao?”

Một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay của Chu San.

Phương Tâm Nặc khẽ nói, giọng yếu ớt: “Chị đau, nhưng chị không thể làm gì.”

Chu San nắm chặt tay cô ấy hơn: “Chị cứ nói đi, em sẽ nghĩ cách, em sẽ giúp chị.”

Phương Tâm Nặc nén giọng: “Nhà chị trọng nam khinh nữ, từ nhỏ chị đã không được ba mẹ yêu thương. Lúc đó chị đến với anh ta một phần là vì yêu anh ta, một phần là vì nếu không đi theo anh ta thì ba mẹ chị sẽ ép chị lấy người khác, nói là lấy chồng nhưng thực ra là bán cho người ta, mà khoản tiền đó gọi là sính lễ.”

Chu San cảm thấy thương xót Phương Tâm Nặc hơn nữa.

Phương Tâm Nặc tiếp tục nói: “Lúc chị đến đây chị đã cắt đứt liên lạc với ba mẹ nên chị chẳng có nơi nào để đi.”

Chu San luôn nghĩ rằng “dù thế nào sẽ luôn có một nơi cho cô ấy”, vì vậy cô cảm thấy suy nghĩ của Phương Tâm Nặc thật nhút nhát, nhưng hiện tại cô không thể dùng những lời này để kích thích Phương Tâm Nặc.

Phương Tâm Nặc lại nói: “Mới đầu tụi chị rất hạnh phúc nhưng sau đó anh ta hình như hiểu nhầm chị có quan hệ mờ ám với đồng nghiệp nên không cho chị đi làm. Sau đó anh ta bắt đầu kiểm soát tự do của chị.”

Chu San nói: “Điều này là sai, là vi phạm pháp luật, anh ta không có quyền làm như vậy.”

“Chị cũng đã phản kháng nhưng chị không thể chạy trốn. Chị không có tiền cũng không có nơi nào để đi, bị anh ta bắt lại, anh ta…”

“Đánh chị à? Sao chị không báo cảnh sát?”

“Anh ta không đánh chị.” Phương Tâm Nặc ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ: “Anh ta… anh ta…”

“Cái gì?” Chu San cảm thấy mơ hồ.

Phương Tâm Nặc khó nói thành lời, cô nghiêng người lại gần tai Chu San thì thầm một điều gì đó.

Chu San lập tức đỏ mặt như một con tôm luộc.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Vậy là chị ngại không báo cảnh sát à?”

“Em có thể đảm bảo rằng nếu chị báo cảnh sát thì anh ta sẽ bị kết án không? Nếu không chị sẽ chết.”

“Cái gì?”

“Những lúc chị làm anh ta tức giận anh ta chỉ hành hạ chị về mặt đó thôi nhưng nếu chị nói ly hôn hoặc báo cảnh sát…”

“Sẽ như thế nào?”

“Đó là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, chị đã đề nghị ly hôn, anh ta dùng mền cuốn chị lại ném chị vào bồn tắm, chị thật sự suýt nữa chết đuối, cảm giác bị ngạt thở thật đáng sợ, chị thật sự sợ hãi vì vậy chị chỉ có thể nghe theo anh ta.” Phương Tâm Nặc ánh mắt u ám: “Chị ngoan ngoãn thì anh ta sẽ không hành hạ chị.”

Chu San không nói gì.

“Chị đã xem rất nhiều tin tức tương tự, những người phụ nữ bị đánh đến nhập viện cũng chẳng có ai bị kết án huống chi là tình trạng của chị.”

“Luật pháp đang dần hoàn thiện, chị phải tin vào pháp luật, tin vào…”

“Em có thể đảm bảo 100% chị có thể kiện anh ta không?” Phương Tâm Nặc cắt lời Chu San, nhìn vào mắt cô: “Nếu có thể ly hôn, sao chị không ly hôn với anh ta? Anh ta không đồng ý thì chị kiện cũng vô ích.”

Chu San không thể đảm bảo.

“Và anh ta là người tốt trong mắt mọi người, ai cũng sẽ tin lời anh ta.” Phương Tâm Nặc ngẩng đầu lên, khóe miệng có chút mỉa mai: “Người tốt mà em từng đưa tin, em quên rồi à?”

Chu San cắn chặt môi không nên lời.

“Em không cứu được chị đâu.” Phương Tâm Nặc cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Sự giúp đỡ của em là bảo chị dũng cảm, dùng miệng giúp chị nhưng cuối cùng chị phải chịu đựng. Em cứ cho chị là nhát gan đi, chị không dám thử phản kháng nữa.”

Chu San: “Chị Tâm Nặc…”

“Chị có thể thấy sự chân thành của em. Bao nhiêu năm qua chị đều một mình nên mới muốn nói với em, chị hy vọng chị đừng làm gì cả có lẽ chị còn có thể sống một cuộc sống bình yên.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.