Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 23: Cô đúng là một cô gái cực kỳ thu hút




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn sáng, không khiến bầu không khí quá mức mờ ám.

Ở góc chéo của chiếc giường, hai chiếc ghế sofa đơn được ghép lại tạo thành một “chiếc giường” dài khoảng 1m5.

Chu San nằm trên đó phải co chân lại.

Nhưng vốn dĩ khi ngủ cô thích nằm nghiêng co chân nên cũng không ảnh hưởng gì. Thậm chí cô còn thấy xung quanh kín mít như vậy khiến cô có cảm giác rất an toàn.

Chu San nằm trên “giường”, hai bàn tay nhỏ đặt chồng lên nhau trước ngực, ngón trỏ và ngón cái xoay vòng.

Không ngủ được, dù sao trong phòng cũng còn một người đàn ông.

Cô mở mắt ra, chiếc bình phong mang nét cổ điển tinh tế đập vào tầm nhìn. Hình ảnh những mỹ nữ trên đó đã bị cô cố ý dùng áo choàng tắm che đi.

Bởi vì Lăng Tiêu đến nên bức tranh đó bỗng trở nên “không phù hợp.”

Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong đường ống của nhà vệ sinh.

Chu San mím môi, khẽ cất giọng: “Lăng Tiêu, anh có ngáy không?”

“…”

Sau vài giây yên lặng, cô lại nói: “Hôm nay anh ít nói quá.”

Lăng Tiêu lên tiếng: “Cũng đúng.”

Giọng điệu của anh đã trở lại như bình thường.

Chu San cuối cùng cũng yên tâm, xoay người định ngủ.

Lăng Tiêu đột nhiên nói, giọng nhẹ nhàng: “Vậy thì trò chuyện đi.”

“?”

“Nghe nói em đến khách sạn suối nước nóng này là để hẹn gặp một người đàn ông.”

“…”

“Nghe nói người đó là thần tượng của em.”

“…”

“Nghe nói…”

“Lăng Tiêu.” Chu San cắt ngang: “Anh là luật sư, sao lại dùng từ ‘nghe nói’? Tin đồn nên chấm dứt ở những người thông minh.”

Lăng Tiêu kéo dài âm thanh: “Ồ.”

Khi Chu San nghĩ rằng anh sẽ yên lặng thì giọng nói của Lăng Tiêu lại vang lên.

“Vậy nên, chuyện người đó là thần tượng của em là tin đồn, hay chuyện em hẹn gặp đàn ông là tin đồn?”

“Em…”

Chu San ngập ngừng, bởi vì cô nhận ra hình như Lăng Tiêu đang ghen.

Có phải là ghen không?

Không nghe thấy Chu San trả lời, Lăng Tiêu lại cất giọng: “Hửm?”

Hỏi đến tận cùng như vậy quả nhiên là đang ghen.

Chu San thở dài. Cô không muốn nói dối nhưng cô thực sự đến đây để tìm một người đàn ông, chỉ là không phải theo cách mà anh nghĩ.

Cân nhắc một lúc cuối cùng cô nói: “Em đến đây để gặp một người đàn ông đã kết hôn để hỏi vài chuyện, hoàn toàn không phải như anh nghĩ.”

“Anh nghĩ thế nào?”

Lăng Tiêu vì đang nằm nên giọng nói từ lồng ngực vang ra một cách trầm ấm, sâu lắng, mang theo sự nam tính mãnh liệt.

Cùng với ngữ điệu có chút bông đùa trong đó.

Trong hoàn cảnh này giọng anh như gãi nhẹ vào tai cô.

Chu San cảm giác mặt mình nóng lên.

Cô sờ lên má, không ngừng tự trấn an bản thân rằng hành động này là đúng.

Nếu không lỡ như anh lái xe xuống núi giữa đêm mà gặp chuyện gì thì cô sẽ ân hận cả đời.

Chu San xoay người: “Em ngủ đây.”

Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa. Một lúc sau, điện thoại của anh rung lên.

Anh cầm lên xem, là tin nhắn WeChat từ Lý Thượng.

Lý Thượng: “Bắt được người chưa?”

Lý Thượng: “Đánh nhau chưa?”

Trước sự tò mò của Lý Thượng, Lăng Tiêu chẳng buồn trả lời, trực tiếp đáp lại một câu.

Lăng Tiêu: “Rảnh rỗi vậy, có cần tôi chia cho vài vụ kiện không?”

Lý Thượng: “Tôi không rảnh đâu, tôi ngoan ngoãn tăng ca hôm nay. Tôi đang đợi cô ấy, tiện thể quan tâm đến cuộc sống cô đơn ban đêm của anh thôi.”

Lăng Tiêu vừa nhìn thấy hai chữ “ngoan ngoãn,” lông mày anh khẽ nhíu lại. Đến khi thấy từ “cô đơn,” anh dứt khoát đặt điện thoại xuống.

Không lâu sau, điện thoại lại rung hai lần.

Anh cầm lên xem.

Lý Thượng: “Có cần luật sư không?”

Lý Thượng: “Giảm giá cho anh 10% luôn!”

Lăng Tiêu cười khẽ không tiếng, theo phản xạ liếc mắt về phía Chu San.

Vì bị thành ghế sofa che khuất, anh chỉ thấy được một chút tóc của cô. Nhưng anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô cuộn tròn trong chiếc mền lông vũ như một cục nhỏ.

Lăng Tiêu trả lời: “Cần cậu à?”

Cùng lúc đó, Chu San cũng đang trùm mền để che ánh sáng yếu từ điện thoại, trò chuyện trên WeChat.

Chu San: “Sao anh ấy lại kiêu ngạo thế, khó dỗ đến vậy chứ? Vừa nãy tôi thấy anh ấy lên xe, tôi suýt ôm lấy chân anh ấy.”

Màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Lăng Việt, dù không bật chế độ rung.

Lăng Việt: “Rồi sao?”

Chu San: “Rồi anh ấy chỉ lên xe lấy áo nhưng vẫn về phòng với tôi nhưng mặt thì cứ lạnh như tiền. Tôi bảo anh ấy ở chung phòng với tôi, đáng lẽ anh ấy phải vui mới đúng chứ?”

Lăng Việt: “Có thể là áp lực tâm lý lớn đấy, dù sao cậu cũng là con gái mà.”

Áp lực tâm lý?

Chu San âm thầm gật đầu, có vẻ hiểu ra.

Dù sao trong mắt Lăng Tiêu, cô đúng là một cô gái cực kỳ thu hút.

Lăng Việt: “Cậu làm đúng rồi, anh ấy là kiểu người bẩm sinh kiêu ngạo, chẳng có cách nào cứu chữa đâu! Anh ấy như thế, ở chung phòng với cậu thật là tủi thân cho cậu.”

Chu San: “Tôi đúng là khổ quá đi. Tự nhiên thấy mình như người dễ bị tổn thương ấy”.

Lăng Việt: “Cậu chỉ dễ tổn thương trước anh ấy thôi. Nhưng anh ấy là nhóm người dễ tổn thương được công nhận trong môi trường tự nhiên.”

Chu San áp điện thoại lên ngực, ngón tay gõ gõ nhẹ.

Lời của Lăng Việt nghĩ kỹ cũng có lý.

Rốt cuộc đây là mối họa mà cô vô tình gây ra.

Cô lại cầm điện thoại lên, màn hình chat toàn là tin nhắn của Lăng Việt.

Lăng Việt: “Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa. Tôi biết cậu khổ mà. Dạo này tôi bận vụ án ở tòa, chờ xong việc tôi sẽ về khuyên anh ấy.”

Chu San bỗng thấy xúc động.

Chu San: “Vậy cậu nhanh lên nhé. Tôi sợ chưa đến lúc anh ấy sụp đổ, tôi đã sụp trước rồi.”

Lăng Việt: “Biết rồi, cậu cứ bình tĩnh.”

Sau đó cả hai cùng gửi cho nhau một sticker động viên và kết thúc cuộc trò chuyện.

Đêm nay Chu San ngủ không ngon giấc, không phải vì giường không thoải mái mà vì cô quên mang theo “Gấu hung dữ” cộng với việc trong lòng còn lo lắng chuyện gì đó.

Mơ màng cô nghe thấy tiếng Lăng Tiêu dậy, tiếng tắm rửa, rồi tiếng ra ngoài.

Sau khi căn phòng yên tĩnh trở lại Chu San mới ngồi dậy.

Cô túm lấy mái tóc rối rồi cũng dậy đánh răng rửa mặt.

Chỉ mặc một chiếc áo hoodie, thật sự lạnh nên Chu San vẫn quấn áo choàng của khách sạn ra ngoài.

Trang phục này của cô có vẻ hơi kỳ lạ khiến các khách du lịch trong khách sạn nhìn lại.

Chu San cúi đầu chạy nhanh đến quầy lễ tân, nơi đã có một cô nhân viên mới trực.

Chờ những khách đã làm thủ tục trả phòng rời đi, Chu San tiến lại lịch sự hỏi: “Xin hỏi, ông chủ Triệu đã về chưa?”

Cô nhân viên lễ tân nhìn Chu San: “Xin hỏi, cô tìm ông ấy có việc gì?”

“Tôi là đồng nghiệp cũ của ông ấy, đến chào hỏi thôi.”

“Vậy cô đợi một chút, tôi sẽ gọi điện cho ông chủ.”

Chu San gật đầu, che áo choàng đứng đợi bên cạnh.

Cô nhân viên lễ tân đột nhiên cầm điện thoại lên hỏi Chu San: “Ông chủ hỏi cô là đồng nghiệp cũ của công ty nào?”

“Ở đài truyền hình Ngọc Hòa.”

Chu San không biết nói như vậy Triệu Vũ có gặp cô không.

Nếu ông ấy không muốn gặp thì cô sẽ từ từ liên lạc qua WeChat.

May mắn thay, cô nhân viên lễ tân gác máy và nói ông chủ Triệu đang kiểm tra chất lượng nước ở khu suối nước nóng, Chu San có thể đến tìm ông ấy trực tiếp.

Chu San cảm ơn rồi đi đến khu suối nước nóng.

Vừa bước vào cả người cô lập tức cảm thấy ấm áp.

Vì thời gian còn sớm nên khu suối nước nóng chưa mở cửa, Chu San liếc nhìn thấy Triệu Vũ.

So với trong ký ức ông ấy đã mập hơn một chút nhưng Chu San rất chắc chắn người phỏng vấn ba cô ngày xưa chính là người này.

Chu San cảm thấy rất phấn khích, như thể trời không phụ lòng người.

Cô chạy tới chào: “Ông chủ Triệu, chào ông.”

Triệu Vũ đang đổ nước vào chai nhỏ rồi bỏ vào hộp.

Ông ấy đứng dậy, chìa tay ra một cách thân thiện: “Cô là phóng viên của đài truyền hình Ngọc Hòa sao? Của chương trình nào vậy? Sao lại biết tôi ở đây?”

Chu San bắt tay ông và trả lời câu hỏi của ông ấy.

“Tôi hiện tại làm việc ở chuyên mục ‘Đường dây nóng xã hội’, vì đến đây chơi nên có đồng nghiệp giới thiệu ông.”

“À, vậy sao? Không ngờ khách sạn nhỏ của tôi mà lại nổi tiếng đến vậy.”

Triệu Vũ cúi người nhấc hộp nhỏ lên giới thiệu: “Nước suối của chúng tôi là nước suối thiên nhiên, có các nguyên tố vi lượng có lợi cho cơ thể, nhiệt độ nước hơn 30 độ C, có thể giúp giảm cân, chữa bệnh viêm khớp, thần kinh.”

Chu San “…”

Triệu Vũ tiếp tục đi về phía bên kia: “Đây là khu suối nước nóng cao, nhiệt độ trên 40 độ C, có tác dụng tốt cho bệnh tim mạch, cải thiện thể chất, tăng sức đề kháng và phòng ngừa bệnh tật.”

“…”

“Không phải tôi nói suông đâu, các chuyên gia đều nói vậy.” Triệu Vũ lại nhấc hộp lên: “Chúng tôi kiểm soát vệ sinh rất nghiêm ngặt, tất cả đều được kiểm tra hàng ngày.”

Chu San dù có ngốc đến đâu cũng hiểu ý của ông ấy.

Cô mím môi, nói: “Ông chủ Triệu, tôi không phải đến để phỏng vấn.”

“Vậy cô đến làm gì?”

Chu San đã nghĩ kỹ rồi, cô không thể dò hỏi từ phía sau vì không có lý do hợp lý thì chỉ làm người ta đề phòng thêm nên cô quyết định tìm một lý do để hỏi thẳng.

Chu San mỉm cười: “Thực ra là, đài truyền hình gần đây định mở một chương trình mới, mọi người đều đang suy nghĩ ý tưởng, tôi nhớ đến chương trình pháp lý mà tôi thường xem lúc nhỏ, chính là chương trình của ông chủ Triệu trước đây, tôi đã tìm tài liệu liên quan, phát hiện có một vụ án về giáo sư đại học quấy rối nữ sinh không được giải quyết, nên muốn hỏi…”

Triệu Vũ chưa nghe xong đã quay người bỏ đi.

Chu San rõ ràng cảm nhận được ông ấy không vui, thậm chí có thể nói là đang tránh né.

Cô vội đuổi theo, hơi gấp gáp: “Ông chủ Triệu, sao lại không phát sóng vụ đó? Là vì giáo sư đó tự sát nên không bị truy tố hay là ý của đài?”

Triệu Vũ quay lại, nhìn chằm chằm vào Chu San: “Cô nói dối!”

“Cái, cái gì?”

“Đừng có giả vờ nữa, tôi vừa nghe cô nói là biết cô đang nói dối, đừng hỏi nữa, tôi sẽ không nói cho cô biết.”

Nói xong Triệu Vũ bước nhanh ra cửa.

Chu San đã mơ hồ cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản nên cô càng không thể từ bỏ.

Cô cắn răng: “Ông chủ Triệu, ông không sợ tôi nói với bà chủ sao?”

Câu nói này quả nhiên có hiệu quả. Triệu Vũ chủ động dừng bước.

Đây là lần đầu tiên Chu San làm chuyện như vậy, cô cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô bước tới, từ tốn nói: “Tối qua ông chủ Triệu đi gặp phụ nữ khác phải không?”

Tối qua Chu San đã xem tờ quảng cáo, tất nhiên nghĩ rằng ông chủ và bà chủ khách sạn tình sâu nghĩa nặng. Nhưng vừa rồi khi cô đến gần Triệu Vũ đã ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người ông ta, còn có một sợi tóc dài màu nhuộm dính trên tay áo khi ông ta giơ chiếc hộp nhỏ ra trước mặt cô.

Chu San nhớ lại tối qua khi hỏi lễ tân về ông chủ, cô lễ tân đã nhìn cô một cách đề phòng, còn nói bà chủ đang ở đây.

Vì vậy chuyện ngoại tình này, chỉ có đàn ông mới nghĩ mình che giấu hoàn hảo. Nào ngờ mọi người đều thấy rõ.

“Cô đang đe dọa tôi?” Giọng Triệu Vũ nặng nề.

Chu San nuốt nước bọt: “Không phải, tôi chỉ muốn biết chuyện năm xưa.”

Thấy ông ta do dự, Chu San lại nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ với ai là ông nói cho tôi biết. Hơn nữa tôi cũng không can thiệp vào chuyện gia đình của ông.”

Triệu Vũ quan sát Chu San một lần nữa: “Cô theo tôi.”

Chu San đi theo Triệu Vũ vào một phòng có ánh nắng. Triệu Vũ mời cô ngồi xuống, rồi mới nói: “Vị giáo sư đó họ Chu, thật ra ngoài lời tự thú của nữ sinh đó thì hoàn toàn không có bằng chứng. Lúc đó tôi đi phỏng vấn cũng vì dư luận đang sôi sục, thái độ ông ấy cũng khá tốt nhưng đột nhiên lại nhảy lầu tự tử, tôi thấy chuyện tự tử này không đáng tin lắm.”

Chu San đã nổi da gà, giọng nói cũng hơi run: “Còn gì nữa?”

“Còn chuyện tôi bị đài truyền hình sa thải vì chuyện này.” Giọng Triệu Vũ nặng nề hơn: “Bản ghi phỏng vấn này tôi rõ ràng đã nộp nhưng không cánh mà bay khiến chương trình phải ‘trống’, tôi bị quy trách nhiệm và sa thải.”

Triệu Vũ đột nhiên cười cười: “Có lẽ tôi đắc tội với ai đó trong đài.”

Đắc tội?

Nhưng liên quan đến việc ba cô tự tử, không giống chỉ đơn giản là đắc tội.

Giống như ông ta mới là người bị liên lụy, còn mục tiêu thực sự là ba cô.

Chu San không giấu được vẻ sốt ruột: “Ông có thể nói cho tôi biết thông tin anh biết về nữ sinh đó không?”

“Tại sao cô lại quan tâm đến chuyện này vậy?”

Biết không giấu được nữa, Chu San nói thẳng: “Tôi họ Chu.”

Triệu Vũ nhướng mắt, đột nhiên nhận ra: “Vậy có phải tôi đã gặp cô rồi, lúc đó cô mới học cấp hai phải không?”

Chu San gật đầu.

Triệu Vũ thở dài: “Tôi nhớ cô ấy tên là Hàn Băng Băng, người Lâm Long, khá xinh đẹp, khóe mắt có nốt ruồi son, ngoài ra thì không biết gì nữa.”

Có vẻ như còn phải tìm “nhân vật chính” này mới được. Chuyến đi này cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch.

Ví dụ, cuộc phỏng vấn không phải bị nhóm chương trình từ bỏ mà là tài liệu phỏng vấn biến mất.

Điều này cho thấy trong đài còn có người liên quan đến chuyện này. Dù sự việc vẫn còn mờ mịt nhưng đã cho Chu San thấy một tia sáng trong việc gỡ rối từng chút một.

Chu San định hỏi thêm vài câu bỗng ổ khóa cửa xoay động. Cửa bị đẩy mở, một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi xông vào, cô ta liếc nhìn Chu San, trừng mắt nhìn Triệu Vũ và hét lớn: “Tốt lắm, Triệu Vũ, anh dám đưa con hồ ly tinh về đây, anh muốn tôi chết phải không?”

“Anh không có…” Triệu Vũ lúng túng, đẩy Chu San một cái: “Cô đi trước đi.”

Chu San…

“Đi đâu?” Bà chủ bắt đầu xắn tay áo, tư thế sẵn sàng đánh nhau: “Để xem tôi xé xác con hồ ly tinh này thế nào!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.