Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 18: Nó thích con chứ sao




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Việc đưa tin về Dương Mậu Học kéo dài suốt một tháng.

Dương Mậu Học nhận được huy chương từ thành phố.

Giám đốc đài truyền hình Ngọc Hòa còn khen ngợi tổ chương trình của Khúc Liên Kiệt trong cuộc họp đầu tuần.

Khúc Liên Kiệt rất vui, quyết định tổ chức tiệc tối.

Chu San cũng được tính là nhân tố quan trọng nên Khúc Liên Kiệt đứng trước cả nhóm hỏi:

“San San, tối nay cô muốn ăn gì?”

Chu San nhìn các tiền bối, cười nói:

“Cái gì đắt ạ.”

Khúc Liên Kiệt thở dài, vẻ mặt đầy bất lực:

“Tưởng người mới sẽ biết khách sáo cơ.”

Câu nói khiến mọi người cười vang.

Chu San lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lăng Tiêu: “Tối nay em có tiệc cùng phòng ban.”

Gần hết giờ làm việc Chu San mới nhìn thấy tin nhắn chưa đọc.

Lăng Tiêu: “Em đang ở đâu?”

Chu San nhíu mày, trả lời:

“Ở đài truyền hình, đang làm việc, còn có thể ở đâu nữa?”

Rất nhanh, cô hiểu ra, Lăng Tiêu hỏi cô tiệc tối sẽ tổ chức ở đâu.

Chu San: “Em vẫn chưa biết.”

Gần 6 giờ Khúc Liên Kiệt gửi địa chỉ nhà hàng vào nhóm làm việc.

Là một nhà hàng buffet hải sản thực sự khá đắt đỏ.

Tối đó Chu San ngồi cùng Ngô Tĩnh, cô cảm thấy cô ấy rất hưng phấn, uống khá nhiều rượu.

Đến khi Ngô Tĩnh cảm thấy khó chịu và đi vào nhà vệ sinh Chu San mới nhận ra có điều không ổn.

Ngô Tĩnh nôn mửa dữ dội, đột nhiên ôm lấy Chu San khóc nức nở.

Ngô Tĩnh: “Bạn trai chị ngoại tình rồi.”

Chu San ngẩn người, an ủi chị ấy:

“Chị Tĩnh, loại đàn ông tồi đó không đáng đâu.”

Ngô Tĩnh: Anh ta và cô kia là thanh mai trúc mã, chị còn gặp cô ta mấy lần, mỗi lần đều coi như em gái. Ai ngờ bọn họ vẫn luôn thầm thích nhau. Chị đúng là lốp dự phòng!

Ngô Tĩnh hít mũi, nói tiếp:

“Thằng khốn đó còn chạy đến trước mặt chị khóc, muốn chị tác thành cho bọn họ.”

Chu San á khẩu, chỉ biết ôm lấy Ngô Tĩnh.

Ngô Tĩnh đẩy Chu San ra, loạng choạng một bước rồi đứng vững, tức giận nói:

“Em nói xem, rõ ràng chị là chính thất, tại sao vì bọn họ là thanh mai trúc mã lại biến thành chị không tha thứ, không buông tay thì là không biết lý lẽ hả?”

“Chị không phải không biết lý lẽ, là anh ta không rõ lòng mình còn đến làm phiền chị.”

Ngô Tĩnh mắt đỏ hoe, không để Chu San dìu, nghẹn ngào nói:

“Anh ta bảo ngày xưa không dám nói, sợ nói ra sẽ không làm bạn với cô thanh mai kia nữa. Giờ cô ta nói đã hiểu rõ lòng mình, không coi anh ta là anh trai. Vì thế anh ta đành phải chia tay chị.”

Chu San hưởng ứng: “Đồ cặn bã!”

Ngô Tĩnh đột nhiên ôm chặt lấy Chu San.

“Lời nói thì cảm động trời đất, nhưng thích thầm người khác thì đừng có động vào tôi làm gì?”

“Tôi chẳng lẽ là kẻ thế thân sao?”

“Lấy tôi ra để chứng minh tình yêu của bọn họ sâu đậm chân thành à?”

“Đúng là điên!”

Ngô Tĩnh mắng mãi, rồi dần mất sức.

Chu San vội đỡ lấy cô ấy, hỏi:

“Chị Tĩnh, chị ở đâu? Em đưa chị về nhé?”

“Không cần đâu, chị có thể tự về, dù sao chị cũng chỉ có một mình”

Dù sao chị cũng chỉ có một mình.

Câu nói đó khiến Chu San cảm thấy nhói lòng.

Ngô Tĩnh từng kể rằng cô ấy là người ở tỉnh khác, vì bạn trai nên mới chuyển đến đây.

Ngô Tĩnh làm việc ở đài truyền hình đã mấy năm, ngược dòng thời gian thì cô ấy với bạn trai… không, là bạn trai cũ, cũng đã yêu nhau được mấy năm rồi.

Vậy mà cuối cùng vẫn bị chen ngang sao?

Cảm giác khó tả, như có nỗi đau mà không nói được thành lời.

Chu San xoa nhẹ sau đầu Ngô Tĩnh:

“Để em đưa chị về.”

Ngô Tĩnh nấc lên một tiếng, gượng người dậy, khóe miệng bất giác nở một nụ cười mờ nhạt.

Cô ấy dùng hai tay bóp nhẹ má Chu San, cười nói:

“Sao em lại đáng yêu thế này nhỉ?”

Chu San: “…”

Ngô Tĩnh: “Trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu quá trời.”

Chu San bĩu môi, câu này thật sự không cần thiết!

Đột nhiên một đoạn nhạc không lời vang lên, điện thoại của Chu San đổ chuông.

Cô đỡ Ngô Tĩnh trên vai, bắt máy, nói thẳng:

“Lăng Tiêu, anh có thể đến đón em không?”

Nói xong, cô cảm thấy mình hơi quá thẳng thừng, liền giải thích:

“Đồng nghiệp của em uống say, em muốn đưa chị ấy về nhà. Nếu anh bận, em cũng có thể gọi xe.”

Từ đầu dây bên kia, Lăng Tiêu gọn gàng hỏi:

“Ở đâu?”

Chu San báo địa chỉ nhà hàng sau đó dìu Ngô Tĩnh trở lại bên trong.

Sau khi giải thích với Khúc Liên Kiệt, Lăng Tiêu gọi lại cho cô.

Chu San dìu Ngô Tĩnh ra ngoài, từ xa đã thấy xe của Lăng Tiêu.

Cô muốn vẫy tay, nhưng không rảnh tay để làm.

Thế là cô hét lớn:

“Lăng Tiêu——”

Lăng Tiêu quay đầu nhìn thấy họ, anh không chần chừ, lập tức xuống xe đi tới.

Ngô Tĩnh hình như cũng bị tiếng hét của Chu San đánh thức, lẩm bẩm hỏi:

“Gọi ai thế?”

“Anh hàng xóm của em.”

“Ồ.” Ngô Tĩnh khẽ gật đầu như có như không.

Lúc này Lăng Tiêu đã bước đến, vừa định nói gì đó.

Ngô Tĩnh ngẩng đầu: “Ồ~” một tiếng, ánh mắt mơ màng nhìn Lăng Tiêu vài giây.

Đột nhiên quay đầu nhìn Chu San:

“Anh hàng xóm của em đâu có xấu, sao em không xem anh ấy là đàn ông?”

Chu San: “!!!”

Ngô Tĩnh hoàn toàn mơ màng, chẳng biết mình đang nói gì, quay lại khoác vai Lăng Tiêu:

“Hay là giới thiệu anh hàng xóm này cho chị đi.”

Nói xong, cô nhanh chóng rút tay lại, còn vỗ vỗ vẻ chê bai:

“Không được, không được, hàng xóm cũng là thanh mai trúc mã, theo kịch bản thì hai người phải tình sâu ý đậm.”

Đây là gì nữa chứ?

Chu San không dám nhìn Lăng Tiêu, vẫn chìm trong cảm giác bối rối vì bị chính chủ nghe thấy lời xấu mình từng nói.

Thật ra cô không cần nhìn cũng biết gương mặt của Lăng Tiêu giờ đây khó coi đến mức nào.

Vốn dĩ anh không phải là người có tính tình tốt.

Chu San mím môi, biện giải một cách yếu ớt:

“Chị ấy uống say rồi.”

Tất cả chỉ là lời nói trong cơn say thôi.

Anh đừng tin nhé.

Lăng Tiêu có chút nể mặt cô, không nói gì, giúp cô đưa Ngô Tĩnh lên xe. Lúc đóng cửa sau anh dừng lại một chút.

Trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt anh đen sâu mang theo áp lực mạnh mẽ.

Chu San cảm thấy tim mình run rẩy, hỏi:

“Sao thế?”

“Rượu vào lời thật.”

Nói xong: “Rầm” một tiếng, anh đóng cửa xe lại.

Chu San hơi bất lực, sau khi báo địa chỉ cho Lăng Tiêu cô mới chợt nhận ra mình cần giải thích để “chữa cháy.”

Cô để đầu Ngô Tĩnh tựa vào vai mình, vừa giải thích:

“Chúng ta chẳng phải đã hứa không làm phiền nhau sao? Em chỉ vì không muốn nói rõ quan hệ của chúng ta, sợ ảnh hưởng đến anh nên mới bảo anh là anh hàng xóm. Còn chuyện chị ấy nghĩ anh xấu trai là do chị ấy tưởng tượng, không phải em nói.”

Vì chột dạ nên giọng cô càng nói càng nhỏ.

Lăng Tiêu lạnh lùng:

“Nói tiếp đi.”

Chu San: “…”

Cô cảm thấy ngay cả sau gáy anh cũng đang toát ra vẻ giận dữ. Chu San tiếp tục nói:

“Em còn chưa hỏi tội anh, sao anh lại nói với cảnh sát Tống rằng chúng ta là vợ chồng? Như thế làm ảnh hưởng đến em đấy.”

Bên trong xe lặng im vài giây, Lăng Tiêu từ từ dừng xe trước đèn đỏ, rồi quay đầu lại, gương mặt góc cạnh đầy khí chất:

“Em quên vì sao anh đến sở cảnh sát à?”

Được rồi, là vì cô.

Chính cô đã nói mình có chồng nên Lăng Tiêu mới đến sở cảnh sát sau đó gặp cảnh sát Tống.

Vì vậy nếu nói ai gây phiền phức, thì chính là cô.

“Còn nữa, anh ảnh hưởng gì đến em?” Lăng Tiêu gõ từng ngón tay lên vô lăng: “Chỉ vì chuyện này, em đi khắp nơi nói anh không phải đàn ông?”

Cô chỉ nói một lần, làm gì có chuyện đi khắp nơi nói?

Chu San hạ giọng:

“Anh nói vậy chẳng phải suy đoán vô căn cứ sao?”

Lăng Tiêu nhíu chặt mày. Anh đặc biệt ghét bốn chữ “suy đoán vô căn cứ” vì các kiểm sát viên thường dùng câu này để nói anh.

Thế nên anh đáp lại với giọng đầy cảm xúc:

“Vô căn cứ?”

Chu San nuốt nước bọt:

“Có lẽ không hoàn toàn là vô căn cứ, nhưng chỉ hơi mang tính tưởng tượng mở rộng một chút thôi.”

Lăng Tiêu không trả lời, chỉ khẽ cười lạnh một tiếng.

Điệu cười mang đầy ý tứ của việc tính sổ sau này.

Rất nhanh họ đến chỗ ở của Ngô Tĩnh.

Cô ấy đã tỉnh táo lại đôi chút, còn có thể cảm ơn Chu San và Lăng Tiêu.

Trên đường về Chu San nhắm mắt giả vờ ngủ.

Khi xe vào đến khu chung cư, vừa dừng lại Chu San đã ôm túi nhảy xuống xe, tỏ ra vô cùng nhiệt tình:

“Để em đi bấm thang máy.”

Khi Lăng Tiêu đến thang máy cũng vừa mở.

Chu San cười tươi như hoa:

“Em phục vụ chu đáo chứ?”

“Ừ.” Lăng Tiêu đáp nhẹ nhàng, bước vào và lười biếng tựa vào vách thang máy.

Chu San quay người lại nhìn đèn chỉ tầng nhảy số.

Cô nghĩ, cửa thang máy vừa mở mình sẽ chạy thẳng vào phòng để tránh khỏi “địa ngục trần gian.”

Nhanh thôi, nhanh thôi, đã đến tầng năm rồi.

“Vậy nên…”

Giọng nói trầm và đầy áp lực của Lăng Tiêu bất ngờ vang lên từ phía sau.

Chu San lập tức căng thẳng, nhíu mày cắn môi.

Quả nhiên câu tiếp theo của anh là chất vấn:

“Tại sao em lại nói anh không phải đàn ông…”

Anh chưa kịp nói hết Chu San đã đưa điện thoại lên tai làm như đang nghe gọi:

“À, dì ạ, cháu đây, cháu đang ở cùng Lăng Tiêu đây.”

Nói xong, cô quay lại nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt áy náy, chỉ vào điện thoại và khẽ nói:

“Mẹ anh gọi.”

Lăng Tiêu nhướng mày, phẩy tay ra hiệu.

Chu San thở phào, tiếp tục trò chuyện vào điện thoại:

“Vâng, dạo này con ổn lắm, dì đừng lo cho con.”

Cô liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, bắt đầu tâng bốc anh:

“Lăng Tiêu đối xử với con cũng rất tốt, ngày nào cũng đưa con đi làm, hôm nay phòng con liên hoan anh ấy còn đến đón.”

“Vâng, anh ấy rất quan tâm con, chăm sóc tỉ mỉ từng chút một.”

“Dì đừng giận anh ấy, anh ấy đối xử với con rất tốt, chưa từng mắng con. Dù con làm sai hay nói sai anh ấy cũng không chấp nhặt gì.”

“Dạ, dạ.”

Khi thấy cửa thang máy mở ra Chu San nhanh chóng bước ra, vừa nói chuyện điện thoại vừa mở cửa.

Cùng với tiếng bíp của khóa mật mã, Chu San đẩy cửa bước vào đứng bên cạnh tủ giày để thay giày.

Cô nhanh chóng đá giày ra, động tác gấp gáp.

Lúc này cô đang tranh thủ từng giây từng phút, nếu tiếp tục kéo dài cô cũng chẳng biết nên nói gì nữa.

Chưa kịp xỏ dép, từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ trung niên.

“San San!”

Chu San chỉ cảm thấy trong đầu như có một quả bom nổ tung.

Không hề phóng đại, cô bỗng thấy chân mình mềm nhũn.

Ngay cả tay cũng không còn sức.

Vì vậy chiếc điện thoại rơi khỏi tay cô.

Lăng Tiêu nhanh chóng đỡ lấy, úp ngược chiếc điện thoại đã tắt màn hình lên tủ giày, sau đó từ từ cúi xuống thay giày bên cạnh cô.

Chu San đứng đờ ra, cho đến khi bị mẹ Lăng ôm vai và xoay người lại:

“Để dì xem, mấy năm không gặp rồi.”

Mẹ Lăng rất nhiệt tình.

Bà nắm lấy tay cô xoay hai vòng, ngắm nghía.

Lúc quay người, Chu San nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Lăng Tiêu.

Không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn không phải là nụ cười thân thiện.

Mẹ Lăng thở dài đầy mãn nguyện:

“Bình thường nhìn ảnh con gửi thấy cằm nhọn hoắt làm dì đau lòng lắm.”

Bà vỗ nhẹ lên má Chu San:

“Nhìn thế này, Lăng Tiêu quả thật không bạc đãi con.”

Chu San: “…”

Cô lúc này chẳng khác nào một con rối bị mẹ Lăng kéo vào sofa:

“Dì vốn định gọi điện cho con nhưng lại muốn tạo bất ngờ nên mới bảo Lăng Tiêu đi đón con.”

“Ha ha ha ha ha…” Chu San cười gượng đến mức cứng đờ.

Đột nhiên, một bóng người che khuất ánh sáng.

Chu San ngẩng đầu chạm phải ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, cô không tự chủ được nuốt nước bọt.

Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch, anh cúi người nhặt chiếc điện thoại Chu San để quên, ‘bộp’ một tiếng đặt vào lòng bàn tay cô.

Giọng anh đầy ẩn ý:

“Mẹ, đáng lẽ mẹ nên gọi cho cô ấy.”

Mẹ Lăng:

“Mẹ muốn tạo bất ngờ mà?”

Nói xong bà nắm lấy tay Chu San:

“Con nhìn xem, con bé bất ngờ đến mức không nói được lời nào rồi.”

Chu San gật đầu nhưng trong lòng đang rơi nước mắt.

Chỉ có cô mới hiểu Lăng Tiêu đang ngầm nói gì.

Nghĩ đến chuyện cô giả vờ gọi điện trước đó, còn tâng bốc anh nữa.

Trong mắt anh chắc cô chẳng khác nào một kẻ ngốc!

Aaaaa!

Càng nghĩ càng tức.

Có thể nổ tung ngay tại chỗ được không?

Lăng Tiêu bước vào phòng, mẹ Lăng không biết từ đâu lấy ra một chuỗi vòng đá đeo vào tay Chu San.

“Đây là những viên đá nhỏ nhóm bọn dì nhặt được trong chuyến khảo sát sau đó mài thành chuỗi vòng. Có vẻ hơi mang phong cách dân tộc đúng không?”

Chuỗi vòng mát lạnh áp sát vào da khiến Chu San nhớ đến lúc mẹ Lăng từng hỏi cô trên WeChat rằng cô thích kiểu nào.

Lúc đó cô còn tưởng là mua.

Không ngờ lại là tự làm.

Chu San cảm thấy cay sống mũi, ôm chặt lấy mẹ Lăng:

“Dì ơi, con nhớ dì lắm, thật sự rất nhớ dì.”

“Về là tốt rồi.” Mẹ Lăng cũng nghẹn ngào, nhẹ nhàng vỗ lưng Chu San:

“Đi một lần mà mấy năm trời, cũng tại dì không hiểu ý Lăng Tiêu.”

Chu San từ từ rời khỏi vòng tay mẹ Lăng, cúi người lấy khăn giấy lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi:

“Ý gì ạ?”

Mẹ Lăng:

“Nó thích con chứ sao.”

Bùm—

Nếu lúc nãy là một quả bom, thì bây giờ như một quả bom nguyên tử.

Nổ tung khiến máu trong người Chu San như chảy ngược.

Mẹ Lăng vừa ngắm nghía chuỗi vòng trên tay Chu San vừa nói:

“Năm đó nó phản đối việc bọn dì nhận nuôi con, dì còn giận nó một trận lớn.”

“Khi con mười tám tuổi, còn nhỏ như thế, tương lai còn dài, nó lại dám tự ý quyết định đi đăng ký kết hôn với con. Khi biết chuyện dì còn muốn đuổi nó ra khỏi nhà.”

“Nó mới giải thích rằng năm đó nó đã thích con nên không muốn bọn dì nhận nuôi con.”

“Mặc dù thấy nó làm vậy là không đúng nhưng dì ích kỷ nghĩ, nếu con là con dâu dì chẳng phải cũng gần như con gái sao?”

“Quá tuyệt vời.”

“Chỉ là làm khó con vài năm sống một mình ở nước ngoài.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.