(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lễ tiễn biệt của Thư Kỳ Văn được tổ chức vào một buổi trưa cuối tháng 5, trong ánh nắng rực rỡ.
Hôm đó, Chu San mặc một chiếc váy xanh trà sữa làm từ vải cotton với viền hoa nhỏ cùng tông ở cổ áo.
Dù không thích mặc váy nhưng trong thiệp mời dự lễ tiễn biệt có ghi: “Hãy mặc chiếc váy đẹp nhất của bạn.”
Chu San không chọn chiếc váy đẹp nhất mà chọn chiếc đơn giản nhất.
Tuy nhiên cô vẫn cảm thấy không thoải mái vì những đường hoa nhỏ ở cổ áo.
Khi đến nơi cô mới nhận ra mình đã lo lắng thừa.
Trên bãi cỏ, có những cô gái mặc váy hoa sáng màu, thậm chí váy hai dây, không hề bị giới hạn về kiểu dáng hay màu sắc.
Không ai mang gương mặt buồn bã; tất cả đều mỉm cười trò chuyện giống như một buổi gặp gỡ bạn bè.
Lăng Tiêu dẫn Chu San đến chào hỏi gia đình Thư Kỳ Văn, gặp ba mẹ và em gái cô ấy.
Mẹ của Thư Kỳ Văn trông rất trẻ, trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy lụa màu rượu đỏ.
Bà không tỏ ra đau lòng mà cười nói mời mọi người tự nhiên, dường như không muốn ai bận tâm đến mình.
Âm nhạc tại lễ tiễn biệt mang không khí mùa hè nhẹ nhàng, và hoa được chọn là hoa hướng dương.
Lăng Tiêu giải thích rằng hoa hướng dương là biểu tượng của trường đại học họ, mang ý nghĩa “sống dưới ánh nắng và luôn hướng về phía mặt trời.”
Chu San không quen biết Thư Kỳ Văn lâu, cũng không có nhiều kỷ niệm nhưng cô ấy vẫn khiến Chu San bị thu hút.
Đến lúc này, Chu San lại càng hiểu hơn về cô ấy – một người thật sự tuyệt vời.
Nghĩ vậy, Chu San không khỏi cảm thấy buồn vì một cô gái trẻ như vậy đã rời xa thế giới.
Cảm thấy bản thân không ổn, cô lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh.
Chưa vào cô đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào vọng ra từ bên trong. Nhìn vào, cô thấy đó là mẹ của Thư Kỳ Văn.
Chu San không bước vào mà đứng xa hơn một chút.
Một lúc sau, tiếng khóc ngừng lại, mẹ của Thư Kỳ Văn bước ra, có thể thấy rõ bà đã dặm lại lớp trang điểm.
Bà rất yêu con gái mình.
Chu San quay lưng, không dám chào hỏi, sợ rằng cảm xúc của mình sẽ làm ảnh hưởng đến bà.
Quay lại khu vực lễ, Chu San nhìn thấy Lăng Tiêu đang đứng cùng một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc trắng.
Đứng gần hơn, cô nghe thấy Lăng Tiêu gọi người đó là “Giáo sư Nghiêm” một cách rất tôn kính.
Giọng của giáo sư Nghiêm trầm ấm, như chứa đựng chiều sâu của thời gian: “Lăng Tiêu, ý nghĩa của cuộc sống không nằm ở độ dài, mà ở độ rộng.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Vâng.”
Giáo sư Nghiêm nói tiếp: “Về điểm này Kỳ Văn làm tốt hơn cậu.”
Lăng Tiêu lại gật đầu.
Giáo sư Nghiêm nhìn Lăng Tiêu: “Cậu có thực sự hiểu rõ bản thân mình không, chỉ có cậu mới biết.”
Lăng Tiêu vẫn gật đầu.
Trên đường về nhà hôm đó trời bỗng trở nên âm u rồi đổ mưa lớn.
Vào tháng 5, thời tiết như vậy không có gì lạ.
Nhưng vừa tham dự một buổi lễ tiễn biệt đầy ý nghĩa, vừa nói lời tạm biệt với một cô gái rực rỡ như vậy, thời tiết thay đổi đột ngột khiến Chu San cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Về đến nhà Chu San vào phòng tắm ngâm mình trong bồn.
Cô bật chế độ thư giãn thần kinh rồi nghịch điện thoại.
Sau khi lướt hết tin tức cô mở ứng dụng WeChat.
Một cách vô thức, cô nhấp vào trang cá nhân của Thư Kỳ Văn. Trạng thái mới nhất vẫn là dòng trạng thái từ nửa năm trước với hình ảnh trắng trơn và dòng chữ: “Thèm ăn lẩu quá.”
Chu San nhớ lại buổi chiều hôm đó, khi cô bị đình chỉ công việc, ngồi trên xe buýt và “ăn lẩu online” cùng Thư Kỳ Văn.
Quay lại trang trò chuyện, cô kéo lên để xem những tin nhắn trước đây:
Thư Kỳ Văn: “Ăn lẩu với em vui quá!“
Thư Kỳ Văn: “Vậy bữa em nợ chị coi như trả xong nhé!“
Chu San: “Đây là giả mà, đợi chị về em mời chị đi ăn lẩu thật, em biết một quán lâu đời, ngon lắm.“
Cô ấy còn nợ một bữa lẩu, vẫn chưa đưa cô ấy đến ăn ở quán lẩu gia truyền kia.
Kéo lên nữa, là những lời an ủi của Thư Kỳ Văn dành cho Chu San:
“Thư Kỳ Văn: “Bé đáng yêu à à, luật pháp có thể phán xét tội phạm, cũng có thể là vũ khí bảo vệ người khác đấy!“
Chu San không thể ngăn mình nghĩ rằng, lúc đó Thư Kỳ Văn chắc hẳn đang chiến đấu với căn bệnh ung thư, và chắc chắn rất đau đớn.
Thế nhưng giữa nỗi đau ấy, vào một buổi chiều mà Chu San lạc lối, Thư Kỳ Văn đã giúp cô tìm ra con đường đúng đắn.
Kéo lên nữa…
“Thư Kỳ Văn: Tiếc quá.”
Đó là vào dịp Quốc khánh năm ngoái, khi Lăng Việt trở về Ngọc Hòa.
Lúc ấy, Thư Kỳ Văn có lẽ sắp phải ra nước ngoài điều trị, cô ấy hẹn Chu San đi ăn trước khi đi nhưng Chu San đã từ chối vì Lăng Việt vừa trở về.
Khi đó Chu San nghĩ rằng vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Nhưng chính điều đó giờ đây lại khiến cô hối tiếc và đau lòng vô cùng.
Nước mắt Chu San trào ra, không thể kiềm lại được.
Lăng Tiêu đợi mãi không thấy Chu San ra, bèn vào phòng tắm và thấy cô ngồi trong bồn khóc đến mức cả người đỏ lên.
Anh nhíu mày, lấy khăn tắm quấn cô lại rồi bế ra ngoài.
Chu San từng nghe một câu nói: “Cái chết không phải là điểm kết thúc mà là sự quên lãng.
Thư Kỳ Văn sẽ không bị quên lãng.
Cô không chỉ giúp Chu San tạm thời tìm được hướng đi trong một buổi chiều khó khăn mà còn bảo vệ quyền lợi của rất nhiều người với niềm tin vào công bằng và chính nghĩa.
Lòng tin rằng công lý vượt lên trên cả sự sống của Thư Kỳ Văn đã từng khiến Lăng Tiêu cảm động. Và lúc này, Lăng Tiêu cuối cùng cũng hiểu ra, phá tan màn sương mù trước mắt.
Khi Chu San trở lại SJ để làm thủ tục tốt nghiệp, Lăng Tiêu nhẹ véo má cô và hỏi:
“Bé ngoan, có muốn lấy một ông chồng kiểm sát viên không?”
Chu San ngơ ngác mất vài giây, rồi ôm chặt anh ở sân bay:
“Cố lên, kiểm sát viên tương lai của em!”
Lần đó Chu San về SJ, dì cô không có nhà.
Ngày tốt nghiệp, cô đơn giản làm xong thủ tục, chụp vài tấm ảnh rồi rời khỏi hội trường.
Khi đi ra khỏi khuôn viên trường, cô gọi cho Lăng Tiêu.
Giọng Chu San ngọt ngào và ấm áp:
“Anh đang làm gì thế?”
“Bận.”
Nghe câu trả lời ngắn gọn của Lăng Tiêu, Chu San bỗng muốn làm nũng:
“Chồng ơi, mọi người tốt nghiệp đều có phụ huynh, còn em thì không.”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Giọng anh có vẻ hờ hững.
“!!!” Chu San tức giận hừ nhẹ:
“Anh phiền quá đi!”
Lăng Tiêu bật cười:
“Vậy giờ anh bay qua đây, kịp không?”
Chu San phụng phịu:
“Không kịp.”
“Chẳng phải em nói chồng em là anh hùng sao?”
“Nhưng anh hùng cũng không thể vượt qua khoảng cách địa lý…” Chu San bất chợt khựng lại, cảm giác có gì đó không đúng.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng gọi từ rất gần:
“San San——”
Chu San quay đầu lại, giữa đám đông, cô ngay lập tức nhận ra Lăng Tiêu đang đứng dưới tượng đài của quảng trường trường, tự tin và điển trai vẫy tay với cô.
Chu San thực sự bất ngờ và rất vui.
Trước mặt bao người, cô không xấu hổ, lao đến nhảy lên người Lăng Tiêu, giống như một chú koala.
Lăng Tiêu ôm lấy đùi cô, quay hai vòng, làm rơi cả mũ cử nhân trên đầu cô. Chu San đấm vào vai anh để trách.
Lăng Tiêu kéo theo một vali nhỏ, nói rằng vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến đây, nhưng vẫn chậm một bước, không kịp vào hội trường tốt nghiệp.
Anh kéo dài giọng nói:
“San San, tiếc thật đấy.”
Nhưng Chu San rúc vào lòng anh, như không nghe thấy gì, chỉ mải mê chỉnh sửa mấy bức ảnh vừa chụp trên điện thoại.
Lăng Tiêu không nhịn được, vòng tay ôm eo cô, nhéo nhẹ một cái: “Sao đây? Mới có một tuần không gặp mà anh giống như người vô hình rồi à?”
Chu San cười tít mắt: “Em không thấy tiếc.”
“Hử?”
“Em rất vui.”
Lăng Tiêu cũng bật cười theo.
Sau khi về đến nhà, đặt hành lý xuống, Chu San nhận được cuộc gọi video từ dì nhắc cô ra cửa hàng lấy váy.
Cúp điện thoại, Lăng Tiêu hỏi:
“Váy gì vậy?”
“Đầm dạ tiệc tốt nghiệp tối nay.”
Lăng Tiêu hơi cau mày.
Chu San ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua cổ anh, giải thích:
“Đây là truyền thống của trường, buổi tiệc mừng tốt nghiệp.”
Lăng Tiêu “ừm” một tiếng, thở dài:
“Vậy là anh phải ở nhà cô đơn một mình rồi?”
“Em về nhanh thôi. Bạn bè em đều tốt nghiệp từ năm ngoái, em cũng không quen ai nhiều, chỉ định nói chuyện với thầy cô rồi rời đi.”
Lăng Tiêu gật đầu hài lòng:
“Vậy thì còn được.”
Buổi chiều, Lăng Tiêu đi cùng Chu San đến lấy váy.
Dì cô đã đặt sẵn ba bộ váy, cuối cùng cô chọn chiếc thứ hai.
Chiếc váy màu hồng da, với hai dây mảnh trên vai, nối với phần thân trên được cắt hình trái tim, viền đính đá lấp lánh. Thiết kế ôm sát từ phần ngực xuống rốn, khoe trọn vòng eo nhỏ nhắn. Lưng váy khoét hở toàn bộ, dây vai được nối xuống phần eo được thắt chặt. Chân váy xòe nhẹ, mang đến nét đáng yêu pha chút gợi cảm.
Chu San chọn chiếc váy này vì Lăng Tiêu nhìn chăm chú không chớp mắt. Khi cô hỏi ý kiến, anh chỉ nói một câu:
“Em gầy đi rồi.”
Điều này khiến Chu San vô cùng vui sướng, đúng là cô đã gầy đi.
Do ăn uống không quen khi trở lại SJ và thường xuyên di chuyển, cô giảm được bốn đến năm kg trong một tuần, cuối cùng cân nặng đã xuống dưới 50 kg.
Sau khi chọn váy xong, cô tiếp tục làm tóc và trang điểm.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nhìn thấy cô như vậy, anh nhìn không rời mắt suốt một lúc lâu.
Chiều tối, Lăng Tiêu đưa Chu San đến trường rồi ở ngoài chờ cô.
Chu San đúng như đã nói, chỉ ở lại một lát rồi ra ngay vì sợ Lăng Tiêu đợi lâu.
Anh quấn khăn quàng quanh cô, chủ yếu che phần lưng hở, rồi lười biếng hỏi:
“Ăn gì đây?”
Chu San lắc đầu, tỏ vẻ kén ăn:
“Không đói, chẳng món nào ngon cả.”
“Do kén ăn nên mới gầy à?”
“Ừm.” Vừa nói, cô vừa đặt tay lên eo, liếc mắt nhìn Lăng Tiêu:
“Có rõ ràng lắm không?”
Lăng Tiêu nhìn cô, cảm giác như nếu dám nói không rõ ràng thì sẽ bị “từ mặt” ngay tại chỗ.
Anh gật đầu, nhấn mạnh từng từ:
“Rõ ràng lắm.”
Cuối cùng, Lăng Tiêu đề nghị ra bãi biển sau nhà dì Chu San để ăn tối.
Khu bãi biển ấy nối liền nhà dì Chu San, trường cấp ba, và trường đại học của cô. Nơi này nổi tiếng là phố văn hóa trường học, cô đã quá quen thuộc.
Khi màn đêm buông xuống, trăng sáng rực, phủ ánh bạc khắp nơi. Con đường nhỏ bên cạnh bãi biển được bao quanh bởi những gian hàng gỗ nhỏ xinh, trang trí bằng những chiếc đèn sao lấp lánh. Các mặt hàng đều là đồ thủ công.
Đi bộ tại đây, bạn có thể nghe tiếng sóng vỗ nhè nhẹ và cảm nhận làn gió biển thoang thoảng.
Chu San nắm tay Lăng Tiêu, tựa như một hướng dẫn viên:
“Nơi này lúc nào cũng nhộn nhịp. Những quầy hàng này không phải ai muốn bày cũng được đâu. Người bán phải mang sản phẩm của mình đến trường xin phép, nếu được duyệt mới được mở quầy.”
Cô tiện tay cầm một món đồ nhỏ, giơ lên bên má:
“Nhìn xem, dễ thương không?”
Lăng Tiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, gật đầu:
“Dễ thương.”
Chu San bĩu môi, đặt món đồ xuống, kéo chặt khăn quàng rồi bước tiếp:
“Không đứng đắn.”
Câu nói này khiến Lăng Tiêu bật cười, anh bước nhanh theo sau:
“Anh thì không đứng đắn chỗ nào?” Anh đâu có làm gì cả.
Chu San không thèm để ý, tiếp tục đi.
Lăng Tiêu nắm tay cô, cô chỉ khẽ giật tay ra, nhưng lại làm bộ không cam lòng mà vẫn để anh nắm.
Đi thêm vài phút, từ phía bên phải vang lên tiếng nhạc.
Lăng Tiêu hỏi:
“Bên đó là gì vậy?”
“Người ta hát đấy, có thể yêu cầu bài hát.”
“Đi xem thử đi.”
Chu San không ngờ Lăng Tiêu cũng hứng thú với điều này. Vừa đi cô vừa giải thích:
“Đó đều là các bạn sinh viên hát, yêu cầu bài hát thì phải trả tiền, coi như vừa học vừa làm.”
Một chàng trai mặc quần jeans sáng màu và áo thun trắng đang cầm guitar đứng trước micro.
Chu San khẽ lắc đầu theo giai điệu mở đầu.
Khi phần nhạc dạo kết thúc, giọng hát trong trẻo và dễ nghe của chàng trai vang lên.
Chu San hơi ngẩn người, rồi bất giác rút tay khỏi tay Lăng Tiêu:
“Là bài hát tiếng Trung, chắc là người Trung Quốc.”
Lăng Tiêu gật đầu, nhận xét:
“Cũng được.”
Chu San lén bĩu môi, làm như anh hát hay lắm ấy. Cô biết rõ anh hát lệch tông đến mức nào.
Cô tập trung lắng nghe bài hát.
“Hey! Người phụ nữ ở phía đối diện kia
Giờ này đêm đã khuya rồi
Ly cà phê liệu còn hơi ấm?
Nhớ lại chuyện chúng ta ngày trước
Đã từng dạo bước đến hoàng hôn
Nhưng cuối cùng lại thành người xa lạ
Anh chưa từng nghĩ rằng
Linh hồn lang bạt này
Lại vô tình làm tổn thương em
Nếu như chúng ta còn có thể
Anh sẽ lao vào con đường cưng chiều em hết mực
Chúng ta yêu rồi, thì còn sợ gì nữa
Cứ yêu đi, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại
Vẽ nên cầu vồng sau cơn mưa
Nắm tay nhau đi một đoạn đường
Để tình yêu trào dâng mãnh liệt
Em mãi mãi là người anh yêu thương nhất
Chúng ta yêu rồi, thì còn sợ gì nữa
Cứ yêu đi, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại
Tất cả đều là trách nhiệm của anh
Ngẩng đầu lên khóc một trận
Lau khô nước mắt, đừng hoang mang
Vì em, anh nguyện bất chấp tất cả.”
Khi bài hát được nửa chừng, Chu San cũng hòa theo đám đông vỗ tay tán thưởng.
Đột nhiên, một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt, mang theo bó hoa, nến và bảng đèn nhấp nháy.
Trên bảng đèn viết dòng chữ: “Anh yêu em.”
Lời tỏ tình sao?
Cảnh tượng được sắp xếp nhanh chóng, một chàng trai nắm tay một cô gái bước vào trung tâm.
Chu San không nhịn được, phấn khích vỗ vào cánh tay Lăng Tiêu:
“Thật là lãng mạn—”
Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, hơi cau mày:
“Thích à?”
Chu San vô thức gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào cặp đôi lãng mạn kia.
Lăng Tiêu đưa tay giữ lấy cằm Chu San, xoay mặt cô lại nhìn mình:
“Chuyện này dễ thôi mà. Anh cũng có thể làm một cái cho em.”
Chu San chu môi, trêu chọc anh:
“Vậy giờ làm cho em luôn đi.”
Lăng Tiêu thả lỏng tay, hơi cúi người ghé sát lại gần Chu San.
Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười đầy tự tin, giọng nói trầm ấm:
“Được thôi.”
Khoảnh khắc ấy, Chu San nghe thấy tiếng chuông gió trong trẻo vang lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");