Rung Động Không Thể Kiểm Soát

Chương 103: Sương mù




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu San chạy về phía bóng lưng của Lăng Tiêu. Vì quá vội nên cô thở hổn hển, thổi ra từng làn hơi trắng, đồng thời gió lạnh lùa vào miệng khiến đầu lưỡi tê cứng.

Lăng Tiêu nghe tiếng bước chân, biết là cô.

Anh dừng bước, cố gắng bình ổn cảm xúc nhưng không quay người lại.

Rồi Chu San ôm lấy Lăng Tiêu từ phía sau.

Lăng Tiêu hít một hơi sâu, xoay người ôm lấy Chu San, khẽ nói: “Ra đây làm gì? Mau quay về đi.”

Chu San lắc đầu, cô muốn ở bên anh.

Lăng Tiêu nhìn ánh đèn đường, thở ra một làn hơi trắng, rồi cúi đầu, môi kề sát tai cô: “San San, em có thể giúp anh một việc được không?”

Chu San gật đầu.

Lăng Tiêu nói: “Vừa rồi anh nói hơi nặng lời, em quay về dỗ mẹ giúp anh nhé.”

“Nhưng, anh cũng cần được dỗ nữa mà.”

“Anh bây giờ đã được dỗ rồi, từ nhỏ em đã luôn là người dỗ anh.” Lăng Tiêu đẩy nhẹ người Chu San ra, dùng ngón tay chạm nhẹ lên má cô: “San San, giúp anh được không?”

Chu San nhìn Lăng Tiêu vài giây, rồi gật đầu: “Được.”

Lăng Tiêu nở nụ cười, nói với cô: “Ngoan.”

Khi Chu San quay về, Lăng Việt vừa bước ra từ phòng ngủ chính.

Chu San hỏi: “Dì thế nào rồi?”

“Khóc chứ sao.”

“Để tôi vào xem.”

Chu San đi đến cửa, gõ nhẹ: “Dì ơi, con vào được không?”

Không có ai trả lời.

Chu San gõ thêm lần nữa: “Con vào đây.”

Cô đẩy cửa ra, căn phòng tối om, chỉ có một chiếc đèn ngủ bên giường được bật.

Mẹ Lăng nằm nghiêng trên giường, dùng mền che mặt, hai chân thả xuống mép giường.

Chu San cúi người nhẹ nhàng: “Dì ơi, Lăng Tiêu không trách dì đâu.”

“Dì biết mà.” Giọng của mẹ Lăng vọng ra từ trong mền: “Nó chỉ ấm ức thôi.”

Mắt Chu San đỏ hoe, nhẹ nhàng vỗ vai mẹ Lăng.

Mẹ Lăng kéo mền ra, đôi mắt hơi đỏ: “San San, thật sự chúng ta không làm tròn trách nhiệm của ba mẹ. Dì nghĩ rằng chỉ cần để chúng nó không phải lo về kinh tế, ăn no mặc ấm là đủ, nhưng dì đã bỏ qua cảm xúc của nó.”

Chu San tiếp tục vỗ nhẹ vai bà.

Mẹ Lăng nói: “Việt Việt vừa sinh ra đã ở bên dì nên dì biết nó thích gì, không thích gì. Nhưng Lăng Tiêu thì không. Nó về nhà khi đã gần bốn tuổi, nói rất ít. Thấy dì vừa sinh xong còn yếu, nó biết điều mang nước cho dì, giúp nhặt rau quét nhà. Dì đã xem những việc đó là điều hiển nhiên. Nhưng thực ra nó làm vậy là vì sợ bị dì gửi trả lại quê.”

Nước mắt Chu San lại lăn xuống.

Mẹ Lăng tiếp tục: “Khi cô giáo chủ nhiệm của nó gọi điện nói nó vi phạm kỷ luật, dì nghĩ tính cách của nó kiêu ngạo, không cho phép dì mắng trước mặt người khác. Dì thường xuyên liên hệ cô giáo, nhờ cô đừng trách móc nó quá nhiều để không làm tổn thương lòng tự trọng của nó, mà hãy hướng dẫn thêm. Nó luôn rất xuất sắc nên dì nghĩ mình làm đúng. Nhưng hóa ra dì sai rồi. Dì không nên làm vậy. Dì nên gọi điện hỏi thăm nó, nên quay về thăm nó.”

Chu San ôm lấy mẹ Lăng.

Ba mẹ Lăng vốn là những chuyên gia địa chất thuộc thế hệ đầu tiên. Ngay từ khi còn học đại học họ đã được tuyển chọn vì thành tích xuất sắc để cống hiến cho ngành khoa học của đất nước.

Không nghi ngờ gì, họ là những người thông minh.

Nhưng họ vẫn không làm tròn trách nhiệm làm ba mẹ.

Sau khi mẹ Lăng ngủ, Chu San mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Lăng Việt ngồi trên ghế sofa, hiếm khi không cầm điện thoại mà ngẩn người nhìn trần nhà.

Chu San bước tới: “Lăng Tiêu về chưa?”

Lăng Việt lắc đầu.

Chu San làm nóng túi sưởi rồi quấn khăn dày quanh cổ che kín cả tai và má, chỉ để lộ đôi mắt.

Lăng Việt ngồi thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu đi đâu vậy?”

“Tôi ra đầu ngõ đợi Lăng Tiêu.”

Lăng Việt vỗ nhẹ lên sofa: “Chờ ở đây, chúng ta cùng đợi.”

Chu San lắc đầu: “Tôi muốn Lăng Tiêu sớm nhìn thấy tôi.”

Chu San bước ra khỏi nhà, cổ co lại vì gió lạnh.

Cô đi về phía trước, đến trước cửa tiệm tạp hóa nhỏ, ngồi lên chiếc ghế dài, lạnh đến mức dậm chân liên tục.

Lăng Việt cũng ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Chu San.

Hai người không nói gì, chỉ nhìn lên khoảng không đầy sương mù, thẫn thờ.

Một lúc lâu sau, Lăng Việt hít mũi.

Chu San quay đầu lại: “Cậu khóc à?”

“Lạnh quá thôi.” Nhưng mắt anh đã đỏ hoe.

Một lúc sau, Lăng Việt lên tiếng: “Peppa, từ nhỏ tôi rõ ràng là dựa vào anh ấy, tin tưởng anh ấy, nhưng tại sao lại không thích anh ấy, cả ngày chỉ muốn đánh bại anh ấy?”

Chu San nhìn Lăng Việt một cái.

Có lẽ, vì tình cảm thuở nhỏ quá nông cạn.

Không biết thế nào là thực sự thích.

Không hiểu thế nào là yêu.

Lăng Việt sờ ngực: “Lúc mới sinh, tim tôi có một lỗ hổng, bác sĩ nói phải đợi đến năm tuổi mới có thể phẫu thuật.”

Chu San không biết chuyện này: “Vậy dì là chờ cậu phẫu thuật xong mới rời đi sao?”

“Ừ. Có lẽ vì căn bệnh bẩm sinh này nên mẹ tôi quản lý tôi chặt hơn. Tôi đã từng ghen tỵ vì mẹ không quản anh trai tôi.”

“…”

“Cậu nói xem, anh trai tôi đã chịu đựng nhiều năm như vậy, tại sao không nói gì cả? Cứ để mình uất ức như thế?”

“Anh ấy cũng từng là một đứa trẻ, không biết cách bày tỏ.” Chu San thở ra một hơi dài: “Khi anh ấy nhận ra điều đó, mọi người đã có nhận thức cố định về anh ấy rồi: anh ấy là người hiểu chuyện, biết chăm sóc người khác, tự lập, kiêu hãnh… Thêm vào đó, chú dì thường xuyên không có nhà, anh ấy chẳng thể nào mở lời được.”

Lăng Việt hít mũi: “Đúng là kẻ kiêu ngạo.”

Chu San gật đầu, đau lòng mắng: “Đồ kiêu ngạo đáng ghét.”

Lăng Việt lau nước mắt, đột nhiên kích động: “Ba mẹ không ở nhà, còn có tôi đây mà! Anh ấy đáng lẽ nên nói với tôi chứ!”

“Đúng vậy, còn có tôi nữa!” Chu San chỉ vào mình, giọng lớn hơn: “Tôi cũng có thể quan tâm anh ấy mà!”

Vậy mà anh ấy chỉ giữ trong lòng không nói với ai.

Hai người nhìn nhau, nước mắt đọng trong khóe mắt.

Bằng sự thấu hiểu từ khi còn nhỏ, Lăng Việt và Chu San ôm nhau, khóc nức nở.

Lăng Việt: “Tôi thật sự không chịu được nữa, cố kìm mà không nổi.”

Chu San: “Tôi cũng nhịn lâu rồi!”

Lăng Việt: “Tôi khó chịu!”

Chu San: ” Tôi buồn!”

Lăng Việt: ” Tôi buồn hơn cậu!!”

Chu San: ” Tôi khó chịu hơn cậu!!”

Lăng Việt: “Anh ấy là anh trai tôi!!!”

Chu San: “Anh ấy là chồng tôi!!!”

Lăng Việt: “…”

Chu San: “…”

Lăng Tiêu đứng bên cạnh nhìn hai người mặc áo lông dày cộp, ôm nhau vừa khóc vừa gào, bất đắc dĩ xoa trán.

Rồi anh đột nhiên bật cười.

Bên kia, hai “kẻ mít ướt” vẫn đang vừa khóc vừa ầm ĩ, cuối cùng cũng nhận ra gần đó có người, lập tức im bặt.

Chu San chạy tới, ôm lấy Lăng Tiêu: “Anh về nhà chứ?”

Lăng Tiêu đưa tay nhéo má cô: “Nếu anh không về hai người sẽ khóc tiếp ở đây sao?”

Lăng Việt không biết xấu hổ, phủ nhận: “Em đâu có khóc, em đang an ủi cậu ấy mà.”

Chu San rúc vào lòng Lăng Tiêu, vạch trần: “Cậu ấy khóc rồi.”

Lăng Việt: “Tôi không có!”

Chu San: “Có mà!”

Lăng Việt: “Không có!”

Chu San: “Có!”

Lăng Tiêu thở dài, mỗi người một cú cốc đầu: “Về nhà thôi.”

Ngày hôm sau, trong bữa sáng.

Mẹ Lăng gắp thức ăn cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu ngừng một chút, cũng gắp lại thức ăn cho mẹ.

Mọi chuyện dường như đã trôi qua như thế.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, mẹ Lăng có một cuộc trò chuyện riêng với Lăng Tiêu. Chu San không biết họ đã nói gì. Khi hỏi Lăng Tiêu, anh cũng không chịu nói.

Hỏi nhiều thêm, anh chỉ đáp lại bằng cách hôn cô, hôn đến mức cô thở không nổi.

Vào cuối tháng 2 Chu San quay lại SJ để gia hạn visa làm việc.

Khi cô trở về, Ngọc Hòa đã bước vào mùa xuân.

Trong mùa vạn vật sinh sôi này, Chu San bận đến chết đi sống lại, còn Lăng Tiêu lại rất rảnh rỗi.

Anh đã chuyển nhượng quyền sở hữu văn phòng luật.

Văn phòng luật Lăng Độ hiện giờ do Lý Thượng, luật sư Triệu và ba luật sư khác cùng hợp tác quản lý.

Hiện tại, Lăng Tiêu chỉ nhận một số vụ hỗ trợ pháp lý.

Không nghi ngờ gì, hành động của anh được cư dân mạng hết lời khen ngợi.

Nhưng Chu San biết anh không hề ổn.

Cô thường thấy Lăng Tiêu ngồi trước bàn làm việc, cầm huy hiệu luật sư trong tay, lật đi lật lại, ánh mắt mơ hồ, chẳng có tiêu điểm.

Đó là biểu hiện của sự lạc lõng.

Cô luôn ở bên anh, tin rằng anh sẽ sớm thoát khỏi mê cung trong lòng mình.

Vào tháng 5, Chu San thông qua Cao Hạnh Hạnh liên hệ với Từ Quả, trưởng bộ phận nghiên cứu và phát triển của TX Smart.

Cô sắp xếp một buổi phỏng vấn với bộ phận của họ.

Sáng hôm đó, Chu San đã phải chạy đến hiện trường một bản tin, không kịp ăn trưa đã bắt taxi tới tòa nhà công ty TX.

Dù không phải người phụ trách chính trong buổi phỏng vấn, cô vẫn muốn xuất hiện để chào hỏi cho lịch sự.

Kết quả, người phụ trách thậm chí không cho cô cơ hội, chỉ nói qua về những nơi được phép và không được phép đến, rồi lập tức bận rộn.

Chu San thở dài, chào Ngô Tĩnh rồi chạy vào cầu thang bộ, ngồi đó vừa ăn bánh mì vừa nghỉ ngơi.

Trên tay cô là điện thoại, đang nhắn tin với Cao Hạnh Hạnh.

Cao Hạnh Hạnh: “Phỏng vấn suôn sẻ chứ?”

Chu San (vừa nhai bánh mì vừa gõ): “Rất suôn sẻ, nhưng em vẫn chưa chào hỏi được anh ấy. Anh ấy có vẻ lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với ai.”

Cao Hạnh Hạnh: “Không phải lạnh lùng đâu, chỉ là lớn tuổi rồi, ít nhiệt tình. Nếu em chủ động bắt chuyện anh ấy vẫn sẽ đáp lại.”

Chu San: “Được rồi, lát nữa phỏng vấn xong em sẽ thử chào hỏi.”

Chu San vừa nhấn gửi, chợt nghe thấy tiếng cửa cầu thang bộ “két” một tiếng.

Tiếng bước chân giày da vang lên, kèm theo giọng nam trầm ấm, có chút dỗ dành: “Bảo bối, giấc mơ chỉ là giả thôi, mau ngủ đi.”

Chu San nghiêng đầu nhìn lên, một hơi bị nghẹn lại trong mũi.

Chẳng phải đây là người phụ trách “lạnh lùng” kia sao?

Bảo bối?

Ngủ?

Được rồi, nghe thế này thì đúng là không lạnh lùng chút nào.

Từ Quả dựa vào lan can cầu thang, tay trái cầm điện thoại, tay phải chống lan can: “Ừm… Có phóng viên đến phỏng vấn, bọn Vu Giản đang phấn khởi lắm… Đây là phỏng vấn trước, phải chờ tụi anh chính thức công bố kết quả thì mới phát sóng… Chắc tầm tháng 7 hoặc tháng 8… Anh không xuất hiện trong hình… Em mau ngủ đi, không ngủ thì đi học sẽ không có tinh thần…”

Chu San biết nghe lén điện thoại người khác là không tốt, liền cầm lấy đồ đạc, định đi xuống một tầng nữa để ra ngoài.

Vừa cầm lấy đồ, tiếng sột soạt từ bao bì bánh mì đã ăn hết lập tức vang lên.

Trong cầu thang vắng lặng, âm thanh phát ra nghe càng rõ ràng hơn.

Chu San nhắm mắt lại, sau đó mở ra, ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc và đối diện ngay với ánh mắt sắc sảo của Từ Quả.

Cô gượng gạo kéo khóe miệng, nhất thời không biết nên đi lên hay đi xuống.

Từ Quả nhìn cô, sau đó nói vào điện thoại: “Em ngủ trước đi, tạm biệt.”

Rồi anh cúp máy.

Chu San chớp mắt, liệu có phải cô vừa làm phiền anh gọi điện thoại?

Cô liếm môi, đi lên một bậc, chìa tay ra: “Chào anh Từ, tôi là Chu San, phóng viên của chuyên mục ‘Đường dây nóng xã hội’ đài Ngọc Hòa, người đã liên lạc với anh qua WeChat.”

Từ Quả nhìn tay cô một lúc, sau đó đưa tay ra bắt: “Chào cô.”

Chu San khẽ nhíu mày.

Thật sự quá ngượng ngùng!

Nói gì đó đi chứ?

Nhưng nói gì bây giờ?

À, đúng rồi!

“Bảo bối!”

“Ngủ đi!”

“Không ngủ thì đi học sẽ không có tinh thần!”

Cô mím môi, cười khan hai tiếng: “Anh Từ, anh vừa dỗ trẻ ngủ ạ?”

Từ Quả: “…”

Chu San cười cứng đơ, tại sao anh không trả lời?

Cô nuốt khan một cái: “Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi đi xem tiến độ phỏng vấn!”

Nói xong, cô gật đầu nhẹ rồi chạy nhanh khỏi cầu thang.

Chu San chạy được một đoạn xa, thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại bấm nút gửi ghi âm: “Chị Hạnh, em hình như vừa làm phiền anh ấy dỗ con ngủ, thật ngại quá.”

Cao Hạnh Hạnh: “Con? Con nào cơ?”

Cao Hạnh Hạnh: “Em đừng có bịa chuyện nhé, chị kiện em tội vu khống đó. Vợ anh ấy đang du học cơ mà, lấy đâu ra con?”

Chu San: “Nhưng em nghe anh ấy nói, ‘Bảo bối, ngủ đi, không ngủ thì đi học sẽ không có tinh thần.'”

Lần này, Cao Hạnh Hạnh gửi một tràng dài ‘haha’ rồi gửi tin nhắn thoại: “Lão già này cũng biết cách diễn đạt nhỉ, còn ‘bảo bối’ nữa chứ, cười chết mất thôi.”

Chu San đứng hình.

Đúng nhỉ, Lăng Tiêu cũng hay gọi cô là ‘bé ngoan’, có lúc còn gọi là ‘thỏ con’, mà rõ ràng cô chẳng phải thỏ con.

Chết rồi!

Càng ngượng hơn nữa!

Đột nhiên, điện thoại lại rung, cô nghĩ chắc lại là Cao Hạnh Hạnh đang trêu chọc mình.

Không ngờ, đó là tin nhắn từ Thư Kỳ Văn.

Thư Kỳ Văn

“Người bạn thân yêu của tôi, khi bạn đọc được lá thư này, tôi đã rời khỏi thế giới này rồi. Sau hơn nửa năm chiến đấu với căn bệnh ung thư, tôi thua cuộc. Nhưng tôi đã được giải thoát nên xin bạn đừng buồn đau vì tôi.

Trước tiên, tôi muốn xin lỗi. Tôi định viết cho mỗi người bạn của mình một lá thư, vì có rất nhiều điều tôi muốn nói. Nhưng khi ý định này nảy ra, thời gian tỉnh táo mỗi ngày của tôi không còn nhiều, nên tôi chỉ có thể viết một bức thư chung, mong các bạn thông cảm nhé.

Tôi đã nghĩ về cuộc đời 27 năm của mình. Ngắn thì ngắn thật, nhưng không phải rất rực rỡ sao? Các bạn chắc vẫn nhớ hình ảnh tôi tỏa sáng chứ? Tôi luôn là người tràn đầy sức hút mà! Tôi đã vào được trường đại học mơ ước, trở thành kiểm sát viên mà tôi hằng mong, và thực hiện được ước mơ thời thơ bé. Thật ra, tôi không có gì hối tiếc, nên bạn cũng đừng cảm thấy tiếc cho tôi nhé. À, nhưng vẫn còn một điều tiếc nuối, đó là tôi chưa kịp trải qua một mối tình đúng nghĩa nào. Ở đây, tôi muốn hỏi một câu: Tôi xinh đẹp và xuất sắc như thế, sao lại không ai theo đuổi tôi nhỉ?

Haiz, tôi vẫn phải thừa nhận rằng, tôi rất luyến tiếc thế giới này. Tiếc đồ ăn ngon, tiếc cảnh đẹp, và tiếc bạn nữa.

Nếu có thể, tôi có một nguyện vọng nhỏ, rất nhỏ thôi: Mong bạn đừng quên tôi quá nhanh.

Cuối cùng, khụ khụ.

Tạm biệt, bạn thân của tôi.

Người mãi mãi xinh đẹp, rực rỡ và tràn đầy sức hút – Thư Kỳ Văn.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.