Rung Động Đầu Đời

Chương 37: Dễ thương




Trước đám cưới vài ngày, Thất Lục và tôi hôm nay cùng hẹn nhau đi siêu thị, nhưng lần này không phải là đi mua đồ cho đám cưới mà là đi hẹn hò. Thế nên tôi quyết định sẽ ăn mặc sành điệu và dễ thương hơn bình thường một chút để " thằng chồng vô tích sự" ngắm ý mà!

Sau khi lướt mạng đến nỗi hỏng cả bộ máy tính mới mua giá rẻ thì tôi đã đặt mua được một bộ váy thủy thủ màu trắng sọc xanh rất dễ thương với điểm nhấn là những chú hươu được may khéo léo ở trên cổ áo khiến ai cũng cảm thấy thích mê ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó.

Gần đến giờ hẹn, tôi không quên sửa sang lại cho bản thân cầm vội lấy cái lược màu đen mà tôi yêu thích chải đi chải lại mái tóc màu nâu xoăn cột thành hai bím tóc với chiếc mũ nồi đội ngược trên đầu. Cởi nhanh bộ đồ ngủ ra, tôi nhanh chóng mặc ngay bộ thủy thủ mới mua mà tự ngắm nhìn mình trong gương rồi lại tủm tỉm cười chắc rằng khi Thất Lục nhìn thấy tôi dễ thương như thế này hắn sẽ phải há hốc miệng.

Tôi chạy nhanh đến bãi đỗ xe của siêu thị; đó là nơi hai đứa tôi hẹn nhau từ trước. Hắn mặc một chiếc áo vét màu trắng với chiếc quần bò lửng tuy rất đơn giản nhưng phải khiến hàng nghìn cô gái phải đổ...nhưng trừ tôi ra. Nói thật thì tôi có bị hớp hồn vài giây nhưng đã quen với tính cách biến thái của hắn nên tôi dễ dàng không bị anh ta mê hoặc, ngược lại còn thấy hắn là một tên biến thái.

-Đi hẹn hò mà sao mặc đồ đơn điệu thế! Tôi bễu cợt

-....

-A? Sao anh không nói gì cả vậy! Nói đến đây tôi quay phắt lại nhìn xem hắn bị sao

Khi quay đầu lại thì tôi thấy Thất Lục đã đỏ tía mặt mày. Nhìn thấy tôi đang nhìn hắn, hắn vội dùng tay che mặt lại ngại ngùng nói thầm chỉ đủ mình tôi nghe,tuy câu nói ấy chỉ vỏn vẹn có bốn từ thôi mà khiến lòng tôi như đập rộn ràng.

-Dễ thương chết mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.