Lật Trình Tịnh tan sở, vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp quay người đã bị một người phía sau chặn lại.
"Y tá Lật." Một thiếu niên mặc áo phông hợp thời trang tiến đến, vui vẻ chào hỏi cô, "Còn nhớ tôi không?"
Lật Trình Tịnh nhận ra đây là bệnh nhân mấy ngày trước đến cấp cứu vì bắp chân bị tấm sắt cào xước, theo bản năng nhìn xuống bắp chân, quả nhiên có một vết sẹo đỏ nhạt.
"Tôi còn nhớ cậu." Lật Trình Tịnh ngước mắt nói: "Vết thương đã lành chưa?"
"Tôi làm theo mọi lời căn dặn của cô, vết thương hồi phục rất nhanh." Thiếu niên nhìn Lật Trình Tịnh, nụ cười dần dần có chút ngượng ngùng, má trái hiện lên một lúm đồng tiền, "Chị rất tận tâm, cám ơn chị."
"Không sao, đây là nhiệm vụ của tôi." Lật Trình Tịnh nói.
"Bây giờ chị tan sở rồi à?" Cậu thiếu niên nhìn từng người một đi ra khỏi bệnh viện, vội hỏi: "Chắc chị còn chưa ăn cơm tối, hay tôi mời chị một bữa để tỏ lòng biết ơn được không?"
Lật Trình Tịnh lễ phép nói: "Không sao, tôi cũng chỉ băng bó vết thương cho cậu, không cần mời cơm đâu."
Cô nhớ lần trước cậu ta đã gửi cho cô một bó hoa, sở dĩ cô nhận là vì cậu ta mua hai bó, một cho cô và một cho bác sĩ điều trị.
"Vậy tôi có thể làm bạn với chị được không?"
Lật Trình Tịnh nhìn vào đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên là đang rất chờ mong của cậu, lập tức hiểu ý, trực tiếp nói: "Cậu biết tôi đã kết hôn chưa?"
"Thật sao?" Thiếu niên vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới, "Chị đã kết hôn? Nhưng nhìn chị còn trẻ như vậy, tôi tưởng chị chỉ mới có bạn trai là cùng."
"Tôi hai mươi chín tuổi rồi." Lật Trình Tịnh thẳng thắn nói, "Tôi lớn hơn cậu chín tuổi, chênh lệch thế hệ không nhỏ, đoán chừng chúng ta không có chung sở thích, làm bạn bè cũng có phần khiên cưỡng."
Đây là lời từ chối tương đối thẳng thắn.
"Ra là như vậy." Thiếu niên bị cự tuyệt, cũng không ngượng ngùng, ngược lại đôi mắt chỉ thêm vài phần thất vọng, "Đáng tiếc, chị xinh đẹp dịu dàng như vậy, là mẫu phụ nữ tôi rất thích. Hiếm lắm mới gặp được người có tình cảm nên tôi muốn thử..."
"Thử cái gì?"
Lật Trình Tịnh đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Ngu Dịch đang đứng sau lưng mình.
Ngu Dịch bước tới, đặt tay lên vai vợ, nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt hỏi: "Còn muốn thử cái gì nữa?"
"Tôi..." Thiếu niên nhìn Ngu Dịch, lại nhìn Lật Trình Tịnh, sau đó giơ ngón tay chỉ nhẹ vào Ngu Dịch, tò mò hỏi: "Là chồng chị sao?"
"Tôi là chồng của cô ấy." Ngu Dịch giải thích thân phận của mình, giọng điệu vô cảm, ánh mắt có chút lười biếng, "Tôi đến đón cô ấy đi ăn tối, không ngờ lại đụng phải chuyện này."
Lật Trình Tịnh liếc Ngu Dịch, nhắc nhở anh đừng quá khích.
Vẻ mặt của cậu thiếu niên trở nên xấu hổ.
"Bạn nhỏ, đi theo đuổi những cô gái trạc tuổi cậu đi." Ngu Dịch thẳng thắn nói, "Chuyện này không đùa được đâu."
"Xin lỗi, do tôi quá vội vàng không tìm hiểu kỹ." Thiếu niên vội vàng giải thích, "Sau này sẽ không quấy rầy chị nữa."
Sau khi thiếu niên vội vàng rời đi, Lật Trình Tịnh nhướng mắt nhìn Ngu Dịch thật kỹ, phát hiện da anh có chút rám nắng, ngũ quan sắc như dao, gương mặt sắc sảo dưới ánh chiều tà, có chút rung động lòng người.
Trong lòng cô dâng lên một luồng nhiệt, không khỏi trách anh: "Anh về còn không báo cho em một tiếng."
"Bằng không sao có thể tình cờ đụng phải thiếu niên ngây thơ kia." Ngu Dịch có chút không vui, nghiêm túc nhìn sắc mặt vợ, đưa tay vén lọn tóc dính trên má cô, "Mấy ngày anh đi vắng, cậu thanh niên kia ngày nào cũng đến tìm em à?"
"Không, chỉ có hôm nay." Lật Trình Tịnh nói thật, "Em cũng nói rõ với cậu ấy, em đã kết hôn, không thích hợp làm bạn bè."
"Ừ" Ngu Dịch cong khóe miệng, trong mắt phản chiếu ánh hoàng hôn dịu dàng, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn một chút, "Sau này nhớ phải nói trước cho mọi người biết em đã kết hôn nghe chưa."
Lật Trình Tịnh lườm anh, trong lòng cảm thấy anh nghiêm túc quá mức, nhưng cuối cùng cũng vì anh quan tâm cô, cô cũng phải ân cần, nên mới nói: "Em biết rồi."
"Ngoan" Ngu Dịch vươn tay ôm vợ vào lòng, hôn tóc cô thật sâu, "Nhớ muốn chết."
Lật Trình Tịnh mấy ngày nay cũng bị nỗi nhớ nhung dày vò, giờ phút này cũng không quan tâm đến việc họ vẫn còn ở trước cửa bệnh viện, liền dựa vào lòng anh, khẽ thì thầm: "Em cũng rất nhớ anh."
"Để anh ôm xem có gầy chút nào không." Ngu Dịch siết chặt vòng tay, bế vợ ngay tại chỗ.
Thực sự cảm thấy như đã xuống vài cân.
Lật Trình Tịnh được anh ôm vào lòng, cúi đầu nhìn anh, mái tóc dài của cô trong nháy mắt xõa xuống một bên mặt anh, khoảng cách rất gần, cô nhất thời nở nụ cười dịu dàng.
Ngu Dịch là người hẹp hòi về mặt tình cảm, trên đường về gặng hỏi Lật Trình Tịnh từ nhỏ đã nhận được bao nhiêu lời tỏ tình.
Lật Trình Tịnh kể: "Hồi còn nhỏ thì có hơn chục lần, lúc lớn thì gần như không còn".
"Một chục?" Ngu Dịch nghe thấy con số này, cảm thấy đúng như mình dự đoán, nhưng vẫn ghen tị, "Em đều trực tiếp từ chối sao?"
Lật Trình Tịnh cười nói: "Đúng vậy, đều bị em cự tuyệt, bằng không làm sao có thể một mình đến tận bây giờ, sau đó gặp được anh"
"Mấy chục người mà em không thích một ai à?" Ngu Dịch hứng thú hỏi.
"Không." Lật Trình Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thực, nhiều chuyện không phải như vậy sao? Những người chạy tới thổ lộ chưa chắc đã thật lòng, có khi những người mình không ngờ tới mới chân chính là người thật sự có tình cảm."
"Em thật sự từng thích một người?" Ngu Dịch dường như đã nắm được mấu chốt, nắm lấy tay cô, nhìn xuống mắt cô, "Em từng thích ai chưa?"
Âm cuối của anh hơi kéo ra, rõ ràng có chấp niệm.
Lật Trình Tịnh nhớ lại, hình như từ nhỏ đến lớn cô chỉ động tâm với một người duy nhất là Ngu Dịch. Trước năm mười chín tuổi, cô đối với người khác giới cũng có chút tò mò cùng thưởng thức, nhưng để kể đến người làm nhịp tim cô tăng nhanh cũng chỉ có một ngưòi duy nhất.
Nhưng nói ra chỉ khiến anh thêm đắc ý, cô nghĩ lại rồi quyết định bỏ qua...
"Sao không nói chuyện?" Ngu Dịch nhìn vào mắt cô, tựa hồ muốn từ trong mắt cô tìm ra đáp án.
"Đừng hỏi nữa, em không nhớ. Hơn nữa, em cũng chưa từng điều tra quá khứ của anh tỉ mỉ như vậy, em mà hỏi ra có khi còn tức giận hơn anh."
Ngu Dịch dùng đầu ngón tay chai sạn chậm rãi xoa xoa lòng bàn tay cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Em có thể hỏi bất cứ điều gì, anh không ngại phiền, chỉ cần em hỏi thì anh sẽ nói."
"Em không ngây thơ như anh." Lật Trình Tịnh lại cười, nắm lấy tay anh, sau đó lắc mạnh, "Về nhà đi, em đói rồi."
"Đói bụng à? Có thể đi bộ không?" Ngũ Dịch cười đề nghị, "Để anh cõng em về."
"Thôi đi, em không phải trẻ con." Lật Trình Tịnh giục anh, "Mau trở về."
Lúc Lật Trình Tịnh đi rửa tay, Sở Oải Lăng lặng lẽ đến bên cạnh Ngu Dịch đang uống nước, nói vài câu về chiếc hộp, Ngu Dịch nghe xong liền hiểu là ai gửi cho mình, chỉ nói " Được, con hiểu rồi ạ."
Sở Oải Lăng do dự không nói, yên lặng nhìn Ngu Dịch một hồi.
"Cũng không phải chuyện gì quan trọng, ngày mai con sẽ cho trợ lý mang đi." Ngu Dịch nói thêm, "Mẹ đừng lo lắng quá."
Ngu Dịch đã nói như vậy, Sở Oải Lăng cũng không định dài dòng nữa, thầm nghĩ có lẽ mình thật sự lo lắng quá thừa.
Ba người ngồi ăn tối, Ngu Dịch kể rất nhiều chuyện thú vị trong chuyến công tác, Lật Trình Tịnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi một câu, Sở Oải Lăng cũng không ngừng góp chuyện, bữa cơm đơn giản nhưng đầy ắp không khí gia đình.
Sau bữa tối, Sở Oải Lăng vội vàng thu dọn hành lý, từ biệt con gái và con rể.
Dù Lật Trình Tịnh nói thế nào thì Sở Oải Lăng cũng quyết định quay về ngay hôm nay.
"Cũng không xa lắm, đi bộ về nhà không đến nửa tiếng, đi xe buýt cũng chỉ hai ba trạm, vừa ăn no nên mẹ đi dạo một chút cho dễ tiêu hóa. Yên tâm đi, về tới nhà sẽ gọi cho con."
Lật Trình Tịnh không biết mẹ đang nghĩ gì mà phải vội vã về nhà như vậy, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Sau khi Sở Oải Lăng rời đi, Ngu Dịch đi tới bên cạnh Lật Trình Tịnh, ghé vào tai cô thì thầm: "Mẹ thật sự rất tinh ý, đoán chừng mấy ngày nay anh quá vất vả nên muốn cho chúng ta một cơ hội."
Lật Trình Tịnh: "..."
Cô liếc nhìn Ngu Dịch, nhìn thấy ẩn ý trong mắt anh, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Dù sao cũng là vợ chồng mới cưới, xa cách nhiều ngày như vậy nhất định rất nhớ đối phương, đừng nói Ngu Dịch, bây giờ chính Lật Trình Tịnh còn muốn rúc vào trong lòng anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng sức mạnh của anh.
Ngu Dịch dùng tay nâng cằm cô lên, khéo léo hôn cô, khi ngón tay chậm rãi mở cúc áo ở cổ cô, anh mới buông môi cô ra, hỏi: "Em nói rất nhớ anh, vậy bây giờ em có thể chứng minh cho anh thấy được không."
Một hàng cúc áo nhanh chóng bị anh cởi ra, Ngu Dịch nhìn cảnh đẹp trước mắt, không kiềm chế nữa, khẽ híp mắt, dùng lòng bàn tay nóng bỏng đỡ lấy eo cô, chôn vùi gương mặt vùng đất dịu dàng mà anh nhớ nhung cả tuần nay, chậm rãi nhấm nháp sự mềm mại.
Lật Trình Tịnh cúi đầu nhìn anh, toàn thân run rẩy, như băng gặp lửa, đột nhiên mềm nhũn...
Chờ Ngu Dịch miễn cưỡng ngẩng mặt lên, anh nở một nụ cười quyến rũ với cô, giống như phát hiện ra bí mật nào đó, nhỏ giọng nói: "Kỳ quái, em đã gần ba mươi tuổi rồi, sao cảm giác..."
Nói đến đây, anh chỉ cười mà không nói thêm lời nào, đôi mắt sáng ngời, để lại cho cô sự mơ màng.
Lật Trình Tịnh: "..."
Cô biết anh muốn nói gì, vội đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh.
Sợ làm cô mệt mỏi, anh liền bế cô đi bộ về phòng ngủ.
...
Thật lâu sau, Ngu Dịch thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần, vuốt ve mái tóc dài của vợ, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên vai cô.
Lật Trình Tịnh rất mệt, nhưng trong lòng tràn đầy mật ngọt, nằm trong vòng tay anh, hít hà hơi thở của anh.
"Em có gì muốn hỏi anh không?" Ngu Dịch hỏi cô.
"Làm sao?"
Ngu Dịch nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, kìm nén dục vọng muốn yêu thương cô lần nữa, đặt tay lên bụng cô, uể oải nói: "Đồ trong hộp kia đúng là trước đây anh cho người khác, bây giờ đối phương trả lại."
"Ồ, cái hộp đó." Lật Trình Tịnh nhớ tới thứ mình đã quên mất, "Em để ở ban công, anh tính xử lý như thế nào?"
"Sao cũng được, hay là để Kha Diệc bán trên mạng, lấy tiền đó làm từ thiện." Ngu Dịch hỏi vợ: "Em thấy thế nào?"
"Ừ, anh quyết định đi." Giọng Lật Trình Tịnh nhẹ như gió thoảng.
"Em đừng nóng giận." Ngu Dịch nhìn mặt cô, "Anh thật sự không ngờ tới chuyện này."
Lật Trình Tịnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Em đoán người trả lại quà chắc trong lòng còn nhớ đến anh, chuyện này không khó hiểu. Bất cứ ai ở cạnh anh một thời gian đều thấy được anh không phải một tên ăn chơi phóng túng."
Ngu Dịch nghe vợ nói như vậy, trong lòng liền ấm áp, không nhịn được lại hôn lên vai cô.
"Anh tự lo đi." Lật Trình Tịnh trấn an nói, "Em không hỏi nữa đâu."
Ngu Dịch nghiêng người, đem khối ngọc bội mềm mại ấm áp trong ngực áp vào dưới thân, nhìn thẳng vào mắt cô: "Sao em lại tốt như vậy? Nếu là anh, anh sẽ rất tức giận, có thể sẽ đánh nhau với em."
"Có gì phải tức giận" Lật Trình Tịnh nhìn vào mắt anh, "Em rất ghét phải tranh giành tình cảm, chỉ cần cùng anh sống qua ngày là tốt rồi."
"Chỉ cần bây giờ anh là của em, không phải sao?"
Ngu Dịch cười cười, thuận thế đặt tay lên lưng cô, kéo cô sát vào người: "Bây giờ anh không phải của em thì là của ai, em là người rõ nhất mà."
Lật Trình Tịnh đôi mắt ôn nhu, giống như ngọn gió ấm áp lướt qua ngọn cây, cô dùng ngón tay chọc chọc sống mũi của anh, cười rạng rỡ.
"Em cũng là của anh." Ngu Dịch vùi đầu vào vai cô, trịnh trọng nói: "Là của vợ anh."
Cánh tay của Lật Trình Tịnh chậm rãi leo lên lưng anh, cơ bắp trên lưng anh được cô dùng đầu ngón tay miêu tả, trùng điệp như núi, khiến cô ngưỡng mộ cũng khiến cô an tâm.
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lại đến lúc nói chuyện ngôn tình của Ngu Dịch: Tịnh Tịnh, em là của anh.