Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 50: Không Được Ai Yêu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Toàn bộ đường đi nước bước của tôi, bác sĩ Diệp xuất hiện không rõ, Hứa Thanh Hà đều biết, Hứa Thanh Hà biết hết tất cả!

Bàn tay vội vàng muốn rút ra, lại bị Hứa Thanh Hà giữ chặt trong tay.

"Làm sao vậy, anh sợ à?"

Tôi cười to, tầm mắt bị hơi nước mơ hồ phủ lấy, một giọt nước mắt rơi xuống muôn dặm nhân gian, để rồi chịu cảnh tan xương nát thịt.

Cậu ta rốt cuộc cũng được như ý nguyện, khiến nỗi sợ về cậu ta trong lòng tôi càng thêm dâng trào.

Tôi nhắm mắt mình lại: "Đến tột cùng thì cậu là ai?"

"Hứa Thanh Hà, Côn Diễn, Côn Du, Côn Trì, anh lại đang xuyên qua em để nhìn xem ai vậy? Lục Trừng Tây, em không phải là bọn họ."

"Cậu là ai?"

"Em và anh rất giống nhau, đều là kẻ điên không được ai yêu. Lục Trừng Tây, yêu em đi, mau dùng tình yêu của anh dìm chết em, mau dùng tình yêu của anh giết chết em. Tình yêu của em không thể cứu được anh, nhưng em nguyện ý chết trong tay anh."

Kẻ lừa đảo!

Tổng cộng người này cho tôi ba lần lựa chọn. Lần đầu tiên, tôi không thể cầm lấy lưỡi dao kia, mà dần mất đi quyết tâm đâm chết cậu ta. Lần thứ hai, tôi chối từ hoa hồng, thay vào đó lại yêu cầu người này một quyển sách. Lần thứ ba, tôi giấu nhẹm kết cục của quyển sách, từ đó vô tình bày ra một hồi sinh sát.

Tôi cho rằng cậu ta cho tôi ba lần lựa chọn.

Nhưng trên thực tế, từ đầu đến đuôi, người này đều tự mình dẫn dắt tôi đến những lựa chọn mà cậu ta muốn.

Ngay cả lần gặp nhau trên biển cũng là một phần trong kế hoạch của người này. Thứ mà cậu ta muốn không phải là tình yêu và sự thứ tha, mà người nọ muốn tôi tin tưởng vào cái chết của tiểu thiếu gia, muốn tôi quen thuộc với những sự lựa chọn mà Hứa Thanh Hà dành cho mình, muốn tôi dần đi đến bước đường cùng thông qua những lựa chọn đó, muốn tôi chìm sâu trong biển chết không lối thoát, muốn tôi phải kinh sợ và phụ thuộc vào cậu ta, muốn tôi hãm sâu vào vòng xoáy tự diệt nghi ngờ nhân sinh, lại không dám nảy sinh bất kỳ ý niệm muốn rời khỏi người này!

Làm gì có chuyện cậu ta nguyện ý chết trong tay tôi? Rõ ràng là cậu ta muốn tôi phải chết!

Chỉ cần người này chết trong tay tôi, cậu ta lập tức có thể giành chính ngôn thuận mà chết đi sống lại trên người tôi, cả đời đều sẽ không buông tha cho tôi!

Tôi mở mắt ra, lệ rơi không ngừng: "Chuyện đến nước này rồi, tôi nên gọi cậu là gì đây, Hứa Thanh Hà? Hay vẫn là tiểu thiếu gia?"

"Anh có thể tự mình chọn lấy."

"Tiểu thiếu gia à, cậu lừa tôi đến khổ quá."

"Còn muốn chạy trốn sao?" Ác quỷ than nhẹ, tiến lại gần mà hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt tôi.

Ổ sói của nhà họ Hứa, sao có thể nuôi dưỡng ra một con cừu non ngây ngô khờ khạo đến vậy?

Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã bị người này lừa rồi.

Hứa gia một tay che trời không cần phải để người nối nghiệp kế tiếp chật vật mở đường máu tìm đường thoát lui, tiểu thiếu gia của họ cũng không phải là kẻ không trông cậy được. Cậu ta không phải là vật hi sinh, mà là kẻ đưa ra quyết sách, thậm chí Hứa Thịnh cũng chỉ là một quân cờ trong tay người này.

Kế hoạch tưởng chừng là hoàn mỹ của tôi ngày đó, trong mắt cậu ta, thật sự chỉ là một trò hề.

Con mồi cởi bỏ lớp da người mà nó luôn ngụy tạo, lần nữa trở về với dáng vẻ ban đầu.

Kẻ chẳng hay chẳng biết điều gì, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi.

Tôi không thấy được tay thợ săn lăm lăm khẩu súng trên tay, tôi chỉ thấy được một con quái vật dữ tợn mở cái miệng đỏ tươi như bồn máu của nó, tựa như muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Nhưng nó lại đứng bất động, chờ đợi tôi đặt từng bước chân vào bên trong, bước chân vào nhân gian hỗn loạn giữa thiện và ác, giữa tội ác và trừng phạt, bước chân vào nhân gian quái quỷ, bước chân vào mười tám tầng địa ngục ngay giữa cõi trần, sóng nhiệt bủa vây, nóng cháy thiêu rụi không ngưng nghỉ.

Nó luôn ở đó, và sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi đó.

Chỉ cần tôi bất tử, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời đi.

"Vì sao lại là tôi?" Vì sao nhất định phải là tôi? Vì sao lại không chịu buông tha cho tôi? Vì cớ gì mà tai họa và khổ đau luôn tìm cách đổ ập xuống đầu tôi?

Tôi nghĩ không ra, tôi tính không được, nhưng dù có tính ra được đáp án, thì sao chứ? Thế nhân nhìn không thấu, tôi cũng không cách nào thấy được!

Biển lửa thao thao không tắt, vạn quỷ lấy tôi làm lương thực, tôi cũng gặm lấy một phần của bọn chúng, dần dần trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, nếu xác thân này không bất tử, làm sao tôi có thể thấu hiểu? Làm sao có thể suy nghĩ cẩn thận thêm được!

Ác quỷ đặt lưỡi dao vào trong tay tôi, hướng tôi há to khoang miệng như một bồn máu: "Em nói rồi, em và anh rất giống nhau, đều là kẻ điên không được ai yêu. Em khát vọng chết trong tay anh, cũng mãnh liệt như các anh khát vọng đạt đến tự do vậy."

"Ha... Ha ha ha... Ha ha..."

Tiếng cười rách nát xuất phát từ nơi thăm thẳm của linh hồn, khó có thể tự mình kiềm chế, cứ như đang muốn bẻ gãy linh hồn tôi, nghiền nát thần thức của tôi, khiến tôi chết đi thêm trăm nghìn lần nữa, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Tiếng cười vặn vẹo bi thống, vạn quỷ đã nhập thành làm một với biển chết.

Rốt cuộc, tôi đã có thể tự mình hiểu thấu.

Tình yêu không phải nguyên tội, mà không được yêu mới chính là nguyên tội.

Vì không được yêu, tôi châm một ngòi lửa, thiêu rụi xác phàm của mình.

Vì không được yêu, nên khung xương mục ruỗng đã chẳng còn động lực để chống đỡ trái tim dần trở nên nguội lạnh.

Vì không được yêu, tôi vứt lại con tim mình trên nền tuyết trắng, mặc kệ đau đớn thương tàn cũng quyết bò dậy trở về nhân gian.

"Hứa Thanh Hà, tôi sai rồi." Tiếng cười không còn nữa, kẻ nói chuyện lại là một bản thể khác của chính mình.

"Sai ở đâu?"

"Tôi sai vì, tôi không nên truy tìm tự do ở một cõi đời không có mắt."

"Không quan trọng, em sẽ yêu anh. Lục Trừng Tây, em sẽ yêu anh, em sẽ hoàn toàn yêu anh, yêu đến vĩnh viễn, tuyệt đối không dối gạt. Em sẽ yêu anh, cho đến khi đoạn cuối của sinh mệnh dừng lại trên tay anh, cho đến ngày rời khỏi thế giới, cả hai ta cùng đi cùng về."

"Hứa Thanh Hà, cậu sai rồi."

"Sai ở đâu?"

"Cậu sai vì, cậu không nên nói yêu tôi ở cõi đời không có mắt. Tôi không thấy được."

"Không quan trọng, em sẽ yêu anh, Lục Trừng Tây, chỉ có mình em nguyện ý yêu anh."

Từ khi nào, tôi cũng đã từng yêu cậu ta.

Tôi từng yêu cậu ta khi điêu tàn trong vũng bùn, tôi từng yêu cậu ta khi rít gào trước thời khắc lâm chung, tôi từng thề yêu cậu ta, tôi cũng từng thật sự yêu người này.

Nhưng tôi yêu nhất, vẫn là dáng vẻ lúc người này chết đi.

Cậu ta lại lần nữa đưa quyền lựa chọn vào tay tôi. Lúc này đây, chẳng những cậu ta muốn tôi chết, mà còn muốn tôi vĩnh viễn yêu lấy cậu ta.

Tôi từng thề vĩnh viễn yêu con người này, nhưng đó là một lời nói dối, là lừa gạt, là một hồi tranh quyền sinh sát.

Nhưng lần này lại khác, lần này là nguyền rủa, là gông xiềng, là chết đi sống lại.

Cậu ta muốn kéo tôi vào cùng nấm mồ tuyệt diệt, cậu ta muốn tôi trở về nhân gian với con tim sứt sẹo, lại chưa một lần hỏi xem tôi có đồng ý hay không.

Tôi nói: "Tôi không cần."

Sau đó cắm thẳng lưỡi dao vào hai hốc mắt vô dụng của mình.

Những giọt nước mắt đỏ tươi hóa thành một tấm vải nhiễm huyết, phủ xuống khắp cả nhân gian.

Tôi lôi hai nhãn cầu của mình ra, đặt vào trong tay của Hứa Thanh Hà: "Còn lại đều cho cậu, tôi từ bỏ."

Không phải là thứ thuộc về tôi, tôi không cần.

Tôi đến chết cũng không cần.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.