Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 39: Mười Tám Tuổi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Lục Trừng Tây... Lục Trừng Tây!”

Tiếng gọi xa xăm đánh thức tôi từ trong những tiếng khóc chát chúa thấm đẫm máu tươi. Tôi khẽ chớp hai mắt, chuyển động con ngươi, cảnh tượng hãi hùng máu thịt dâng tràn đã biến mất, trong mắt tôi giờ chỉ còn lại một màu đen đặc thuần túy.

Một đôi tay khẽ lay bả vai tôi, gần như chết khiếp mà kêu lên: “Lục Trừng Tây, anh có thể nghe thấy giọng nói của em không? Nói với em một câu đi mà, anh đừng làm em sợ mà, Lục Trừng Tây!”

Tôi khẽ nghiêng đầu, chần chờ mà nói: “...Tiểu thiếu gia?”

“Là em! Trừng ca, vừa rồi anh làm sao vậy? Sao anh lại đứng một mình trước vách tường ở nơi này? Em có gọi anh như thế nào anh cũng không hề đáp lại, anh đang nghĩ gì trong đầu vậy... Được rồi, trước hết không nói về vấn đề này nữa, trở về phòng khách cùng em đi, Trừng ca, em có đem quà về cho anh đó.”

Không, tôi không thể trở về...

Ngón tay khẽ nhúc nhích, lưỡi dao vẫn còn trong tay.

Lần đầu tiên và lần thứ hai đã không thể giết chết, vậy thì lần thứ ba, lần thứ tư, mãi đến khi giết chết người này hoàn toàn mới thôi!

Tôi hỏi: “Quà đâu?”

“Chờ em.” Hứa Thanh Hà nhanh chân rời đi, một lát sau cậu ta đã quay trở lại. Cậu ta nắm lấy đôi bàn tay tôi, mà đặt vào đó một nhành hoa hồng tươi thắm.

Hơi nước ẩm ướt mang theo những xúc cảm lạnh lẽo, nó hệt như dòng chảy vận mệnh của một con người đang dần trôi tuột đi. Nơi này cũng không thể giữ chân tôi lại.

“Trừng ca, anh có thích không?” Hứa Thanh Hà thấp thỏm mà hỏi tôi.

Nếu mong đợi những món đồ vật như thế này, một khi rơi vào trong tay người khác, những quyết định trong lòng sẽ không bao giờ thuộc về chính mình được nữa.

Tôi dùng sức bẻ gãy nhành hồng, bóp lấy những cánh hoa mềm rũ, khiến cho hương thơm ngào ngạt của nó lan ra khắp mọi nơi, thế rồi, tôi đáp lại người nọ: “Tôi thích.”

Tôi thích khi có thể dùng hoa hồng làm lưỡi dao để đâm thủng con tim của kẻ khác, tôi thích mê những nhành hồng chỉ thuộc riêng về kẻ thắng cuộc.

Tôi thích khi cậu bị những lưỡi dao đâm thọc vào thân thể, tôi thích mê những khoảnh khắc mà tôi thắng được cậu.

Lưỡi dao của tôi không thể giết chết cậu, vậy đổi sang lưỡi dao của cậu, tôi sẽ dùng lấy lưỡi dao của chính cậu mà găm thật sâu vào trong lồng ngực đó.

“Tôi thích cậu, cậu có thể đi tìm đường chết không?” Tôi chĩa ngay mũi dao về phía người này.

Mũi dao đâm thủng da thịt, lại không cách nào có thể tiến vào sâu thêm.

Hứa Thanh Hà kêu lên một tiếng, rồi dùng một cánh tay khác ấn chặt tôi lên tường, cậu ta khẽ cười khúc khích: “Kể từ lúc em bước chân đến cửa, em đã bắt đầu tò mò tác dụng của lưỡi dao này. Thì ra, anh cầm nó, là vì muốn dùng nó lên người em đây mà.”

“Trừng ca, em thực sự không cam lòng, em chỉ nghe được duy nhất một lần anh nói thích em, nhưng lời nói đó cũng chỉ để khiến cho em đi tìm đường chết. Hơn nữa, lúc này đây, anh cũng không hề gạt em.”

“Có lẽ về sau em cũng sẽ không thể nghe được nữa... Em tình nguyện để anh gạt em.”

Cậu ta để đầu vùi vào sau cổ tôi, nước mắt thấm ướt áo quần, từng giọt buồn lăn xuống phía sau lưng tôi, hệt như là nọc độc của loài bò sát máu lạnh nào đó, đang khẽ khàng đặt một nụ hôn tử vong lên xương sống qua túi da của tôi.

“Em thật sự xin lỗi, Trừng ca, thật sự xin lỗi, em làm bẩn anh mất rồi, em thật sự không biết, xin lỗi anh...” Cậu ta chống người tôi mà hôn liếm những giọt nước mắt, vừa khóc vừa nói ra những lời xin lỗi nhỏ vụn.

Tôi khó nhịn mà khẽ rùng mình một cái, lạnh giọng nói: “Tôi không cần cậu xin lỗi, tôi muốn cậu đi tìm chết! Hứa Thanh Hà, vì sao cậu lại không chết đi?! Cậu đáng chết!”

“Trừng ca, em sai rồi, em không nên đối xử với anh như vậy, thật sự xin lỗi, em thật sự xin lỗi... Anh trách mắng em đi, anh hận em đi, anh hận em đến thế nào cũng không sao cả!”

“Anh muốn hoa hồng, mỗi ngày em đều sẽ mang nó đến tặng anh như lễ vật, được không, Trừng ca, được không? Anh muốn bất kỳ thứ gì em đều sẽ cho anh, chỉ cần, không, xin anh đừng rời khỏi em. Em chỉ có mình anh, Trừng ca, em chỉ có mỗi anh mà thôi.”

Tiếng khóc của cậu ta dần dần trùng điệp cùng tiếng khóc trong ngăn tủ của cơn ác mộng khi xưa, chúng nó vang vọng quanh quẩn như một vòng tuần hoàn, bào mòn hết thảy sức lực còn lại tôi.

Giấc mộng của khi này lâu và dài đằng đẵng, thể xác và tinh thần tôi đã dần trở nên kiệt quệ.

Tôi nhắm mắt lại: “Hứa Thanh Hà, giết tôi.”

“Anh nói... Cái gì?”

“Hứa Thanh Hà, giết tôi!”

Bỗng nhiên cậu ta không còn khóc nữa, mà ôm lấy vòng eo của tôi, tiếng nói nhỏ nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Trừng ca, anh không thích em khóc, sau này em sẽ không khóc nữa, em cũng sẽ không khiến anh phiền lòng nữa đâu. Anh cũng đừng nói những lời giận dữ như thế, anh biết em sẽ không thật sự làm như vậy mà, nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu mỗi khi nghe thấy. Em nghe anh, sau này em sẽ không khóc thêm một lần nào nữa, em nghe anh mà.”

“Hứa Thanh Hà, cậu hận tôi sao?” Tôi nghe thấy tiếng nói của một bản thân khác, nó nhận lấy thân thể từ trong tay tôi, thay thế tôi mà buông lời hỏi dò.

“Lục Trừng Tây, em thích anh, em yêu anh nhiều lắm.”

“Vậy nên, cậu hận tôi.”

“Đúng vậy, em hận anh lắm, em đã yêu anh đến như thế... Lúc đó em đã nói dối anh, không phải là em sắp chết, mà em thật sự đã chết mất rồi. Chết trên chiếc giường trải đầy cánh hoa hồng kia, chết trong âm mưu được anh dàn xếp trong lễ trưởng thành của bản thân. Năm ấy em đã chết, khi chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi.”

Cậu ta điên cuồng mà cười gằn: “Nhưng không quan trọng, em yêu anh, em sẽ mãi mãi yêu anh, em sẽ dùng tất thảy của bản thân ra để đảm bảo, em thề với anh! Lục Trừng Tây, em yêu anh rất nhiều!”

“Tôi không cần.”

“Sao anh dám không cần tình cảm của em chứ?! Anh phải muốn! Lục Trừng Tây, anh nhất định phải nhận lấy!”

“Chỉ cần là thứ mà tôi không cần, không một ai có thể áp đặt nó lên tôi, trừ phi tôi chết, trừ phi cậu có thể giết chết tôi. Tiểu thiếu gia, mau giết tôi đi, thử xem đi nào. Sau khi tôi chết, tôi nhất định sẽ đáp lại tình yêu của cậu, tôi cam đoan.”

“Không, em không thể, Trừng ca... Lục Trừng Tây, anh lấy gì để đảm bảo chứ? Anh lại muốn lừa gạt em thêm một lần nữa!”

“Không phải là cậu luôn muốn tôi lừa dối cậu sao, đây lần cuối rồi, cậu vẫn không cần sao?”

“Em không tin ——”

Tôi cắt ngang lời cậu ta: “Hứa Thanh Hà, giết tôi, mau giết chết tôi đi, tôi sẽ lập tức chấp nhận tình cảm của cậu! Hứa Thanh Hà, giết tôi, tôi cam đoan!”

“Em không... Câm miệng! Lục Trừng Tây, anh nhớ cho rõ, đây là chính miệng anh cam kết với em!”

Lưỡi dao xé gió mà đến, đâm thật mạnh vào xác thân phàm tục.

Nó gặp phải một thân thể tàn tạ, mục ruỗng, suy sụp tan biến.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.