Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 38: Tai Hoạ Và Khổ Ách




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Biển rộng là nơi không tồi để chôn cất mớ cốt xương cũ kỹ, chỉ là tôi đã không chết trong biển rộng.

Hứa Thanh Hà đã cứu tôi.

Cách biệt hai năm, cậu ta đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia cậu ta không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt tôi, nên chẳng bao giờ khóc lóc cho tôi xem.

Lúc này đây, cậu ta không ngừng rơi những giọt nước mắt chát chúa, mà tôi thì cũng đã không còn nhìn thấy được sự yếu kém của người này nữa.

Có lẽ bởi vì không thấy được, nên mới không cảm thấy phiền chán chút nào.

Cậu ta mang tôi trở về đất liền, rồi thuê một gian phòng lớn vừa đủ cho hai người chung sống.

Ngôi nhà nằm trên một con phố phồn hoa, bên ngoài cánh cửa sổ chính là một thế giới muôn màu muôn sắc. Còn bên trong cánh cửa đó, chính là nhà cửa sạch sẽ, thanh sạch mà ấm áp, không có chút nào dáng vẻ của sào huyệt man rợ bị dã thú chiếm giữ.

Mỗi ngày cậu ta đều dậy sớm mà nấu nướng cho cả hai, rồi kể lể cho tôi nghe những điều mà cậu ta cảm thấy thú vị và mới lạ, đôi khi cũng sẽ nhắc lại những câu chuyện xưa cũ ngày trước. Cậu ta cũng không hề đề cập đến những rắc tâm ngày đó, cũng không nhắc lại những oan nghiệt mà tôi đã gieo cho cậu.

Cứ như chỉ cần người này không đề cập đến, thì mọi chuyện cũng chưa bao giờ xảy ra cả.

Một ngày nọ, cậu ta nói với tôi rằng cậu ta muốn ra ngoài để xử lý một chút công việc. Trước khi rời đi, cậu ta đã hỏi rằng tôi có cần bất kỳ thứ gì hay không.

Tôi nghĩ ngợi trong chốc lát, rồi nói: “Một nhành hoa hồng là được.”

Người này nói được thôi, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Tôi ở trong phòng khách trầm ngâm nửa giờ, sau đó tự mình mò mẫm mà tìm đường bước đi. Đầu ngón tay bám dọc trên những vách tường bóng loáng. Tôi đi lướt qua ban công bằng kính đang bị khóa chặt, đi lướt qua nhà ăn chỉnh tề, sạch sẽ. Tôi đẩy hết lớp cửa này đến lớp cửa khác, hòng truy tìm ra thứ mà tôi mong mỏi.

Lòng bàn chân đạp lên tấm thảm dày thật nặng, cảm giác như đang bước đi trên một đám mây dày dặn và bồng bềnh. Mỗi bước đi đều giống như đang bị níu kéo bởi mớ lông tóc và máu huyết sinh trưởng từ nơi đó, muốn bước bước không nổi, muốn hi vọng hi vọng lại không đến, ngay sau đó đã bị quăng ngã đến tan xương nát thịt, không cách nào có thể đạt đến vãng sanh (1).

👉 Chú thích (1)

Vãng sanh: Thoát khỏi sanh tử luân hồi.

Tôi tìm khắp các phòng có thể đặt chân đến trong căn nhà, cuối cùng thì dừng bước trước một cánh cửa.

Cánh cửa này ở phía cuối của ngôi nhà, liên thông trực tiếp với tầng hầm bên dưới.

Ngón tay tôi chạm đến mặt tường lồi lõm, cảm giác âm lãnh và ẩm ướt ập vào trước mặt, dưới chân là một bậc thang lạnh lẽo. Khi tôi đặt chân đến bậc thang thứ mười tám, rốt cuộc cũng đã đến được nơi mình cần đến.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi lại nghe thấy tiếng cầu cứu thất thanh và tuyệt vọng kia. Nương theo thanh âm nọ, tôi đã tìm được nó —— chiếc tủ bản thân từng cư trú trong bao giấc mộng dài

Tôi vươn tay mở cánh cửa tủ đang khép chặt.

Tiếng khóc không còn nữa.

Thay thế nó chính là một cô hồn dã quỷ đang bị nguyền rủa.

Nó sống tạm trong nỗi oán hận chất chồng và sự phẫn nộ không cách nào kiềm chế. Ngày qua ngày, những thứ xúc cảm cùng cực ấy ngày một lớn dần lên, không thể tự mình trả giá cho cái kết mà bản thân luôn mong đợi. Nó sinh ra bên cạnh những tai hoạ và khổ ách, luôn thích thú xem trò vui trong cái khổ của người khác, thích dùng những niềm đau ấy hóa thành lưỡi dao sắc bén nhất, thọc vào lồng ngực của chính mình, và của những kẻ khác.

Mà tôi, chính là công cụ giúp nó tạo nên người thú bông cầm dao kia.

Giấc mộng dài vẫn chưa kết thúc.

Tôi nắm chặt lưỡi dao gọt hoa quả lấy được trong nhà bếp, nhấc chân định bước vào cửa tủ, lại bị một bàn tay khác giữ lại.

Hứa Thanh Hà sau lưng tôi lên tiếng: “Trừng ca, em đã về rồi.”

“Buông ra.” Tôi lạnh lùng đáp lại.

“Tầng hầm lạnh lẽo lắm, lên bên trên cùng em đi, Trừng ca, chúng ta trở về thôi.”

“Trở về? Về nơi đó?”

“Trở về nhà của chúng ta, đây không phải là nhà của chúng ta, bên trên mới phải.”

“Không.” Tôi mới không trở về cái sào huyệt nhơ nhuốc kia, nơi đó không phải là nhà của tôi. Tôi phải tỉnh lại, tỉnh lại rồi tôi mới có thể trở về nhà của mình được.

“Buông tôi ra.” Tôi cảnh cáo người này một lần cuối.

“Em không buông. Bây giờ, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không để anh rời khỏi em thêm một lần nữa! Trừng ca, Trừng ca, nghe lời, về nhà với em đi, được không? Xin anh, đừng rời khỏi em mà. Anh đừng đi, đưa con dao đó cho em đi... Lục Trừng Tây, đưa con dao đó cho em!”

Cậu ta sấn tới đoạt lấy lưỡi dao trên tay tôi, sức lực mạnh đến kinh người, chúng tôi vào thế tranh giành cùng nhau. Lớp bụi tro say ngủ từ lâu chợt tỉnh lại, lẳng lặng biếng thân mình thành mớ bụi gỗ phiêu diêu trong không trung. Bụi trần và máu huyết quyện hoà cùng nhau, cùng thiêu đốt hết thảy mọi thứ trong phút chốc.

Nếu ngăn không được, vậy tôi sẽ mượn sức của cậu ta, đem lưỡi dao thọc vào lồng ngực của người này.

Cậu ta ngã vào lớp bụi tro tôi không cách nào nhìn thấy, cũng chẳng thể châm ngòi thiêu đốt những con người này, nhưng cậu ta vẫn cứ không chấp nhận buông tay.

“Lần thứ hai... Lần thứ hai! Đến như vậy rồi mà anh vẫn muốn giết chết em sao?! Được, được lắm, em cho anh giết! Lục Trừng Tây, anh có bản lĩnh thì mau đến giết em thêm một lần nữa đi, em đã từng chết một lần rồi, em chẳng sợ thứ gì nữa đâu! Bây giờ, tốt hơn hết là anh nên giết em hoàn toàn đi thôi, vậy thì em sẽ không bao giờ có thể bò trở về mà tìm anh nữa!”

“Lục Trừng Tây! Trừ phi em chết, nếu không, vĩnh viễn anh cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi em!”

Cậu ta gắt gao ôm lấy tôi, giống như đã phát điên rồi, lưỡi dao trên ngực vẫn không làm người này buông lỏng dù chỉ một chút.

Tôi rút lưỡi dao ra, rồi dùng đôi tay mình tàn bạo mà đâm ngược trở vào, hết lần này đến lần khác, mỗi một nhát dao đều tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực của bản thân.

Máu tươi dính đẫm đôi tay chất đầy oan nghiệt của tôi, những mảnh thịt rơi vụn dính chặt vào da. Chúng nó như đã hoà làm một với mớ tro cốt dày đặc trong không gian này, chúng nó hóa thành khoang miệng của một dã thú khổng lồ, vọng tưởng muốn cầm tù tôi ở bên trong.

Tôi chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Thi thể dưới chân rốt cuộc cũng buông tay, tôi đâm nhát dao thứ mười tám vào đầu của cậu ta. Cậu ta cả người máu thịt be bét, đôi mắt đã mất đi nhãn cầu, chỉ còn lại hai lỗ thủng lớn mờ mờ trắng khếu. Cậu ta sẽ không bao giờ có thể bò trở về mà tìm được tôi nữa.

Tôi nắm chặt con dao trong tay, lần nữa đứng trước cánh cửa tủ nọ. Lúc này, đã đến lượt tôi đến cứu nó.

Chỉ khi giết chết thú bông hình người.

Chỉ khi giết chết thể xác là vật dẫn của chính mình.

Mới có thể đến phiên tôi tỉnh lại.

Mới có thể đổi lấy tự do cho nó.

Tôi nhắm lưỡi dao găm thẳng vào cổ, tức thì máu huyết và nước mắt đồng thời chảy ra.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.