Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 37: Không Thấy Được




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi bò ra khỏi vực sâu, nhưng trước mắt vẫn là một mảng đen nhánh.

Thân thể từng bị dã thú chia năm xẻ bảy, hiện đang bị vô số những móng vuốt của chúng mơn trớn cùng khắp.

Có cái gì đó liên tục cắt đứt thân thể và linh hồn tôi. Xác thân như đang rơi vào một vũng bùn lầy lội, mà linh hồn lại chỉ bình tĩnh mà nhìn màn luân hồi kéo dài xuyên suốt của bản thân, một lần nữa tiếp diễn.

Tôi khẽ giật ngón tay, trong tay không còn luỡi dao đó nữa.

Tôi quên mất là bản thân đã đưa nó về lại con tim mình.

Kẻ điên ngủ say không tỉnh, thể xác mặc người xâu xé, đôi con ngươi đen thăm thẳm không nhìn thấy được một tia sáng nào.

Cảnh trong cơn mơ lần này quá mức dài lâu. Càng nhìn, càng lúc chẳng mảy may dao động đến tôi dù chỉ một chút, mà càng khiến tôi cảm thấy vô cùng mỏi mệt và chán ghét. Tôi chỉ nghĩ đến việc tỉnh lại.

Nhưng không có lưỡi dao trong tay, sao tôi có thể giết chết túi da vô dụng của mình đây?

Bàn tay vô lực không nhấc lên nổi đáp ở một bên, miệng bị ép phải mở ra, dã thú tùy ý va chạm vào sâu bên trong, hàm răng cứng rắn tiếp xúc cùng đầu lưỡi non mềm có lẽ là tác dụng duy nhất của nó.

Muốn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, vậy đây là biện pháp tốt nhất.

Chỉ cần chờ một chút, chờ đến khi dã thú rời khỏi khoang miệng.

Ở phía trước, một tiếng động mạnh xâm nhập chợt đánh vỡ cảnh tù túng trong mơ, khiến cho linh hồn trôi nổi giữa không trung rơi thật mạnh trở về thể xác.

Sự dung hợp giữa thân thể và linh hồn cứ như một màn tra tấn, đem hai thứ xa lạ khâu chặt lại bên nhau, đó không chỉ có là là sự bài trừ của sinh lý, mà còn là niềm kháng cự sâu thẳm trong linh hồn.

Tôi nhịn không được quỳ rạp trên mặt đất nôn khan, phun ra toàn bộ những chất lỏng còn sót lại trong khoang miệng.

Khi màn dung hợp cuối cùng cũng đã kết thúc, thanh âm kia đến và đuổi đi toàn bộ dã thú xung quanh. Thế rồi nó đến gần, ôm lấy thân thể tôi rồi bắt đầu phát ra những lời than khóc tan thương.

Cậu ta khóc, nước mắt tưới đẫm trên người tôi, cháy bỏng thiêu đốt trên từng thớ da thịt tôi, trong phút chốc, nơi đó đã bị cháy rụi thành một lỗ thủng khổng lồ.

Thật lâu về sau, tiếng khóc của chủ nhân thanh âm kia vẫn còn vang vọng mãi.

Mà tôi chỉ đơn giản là bình tĩnh mà nghe hết tất cả.

Rõ ràng là bức tường tù tùng vây khốn tôi đã không còn nữa, nhưng tôi lại cảm thấy chung quanh mình tràn đầy những mạng nhện vô hình, chúng nó lẫn khuất trong không khí, hình thành một sào huyệt lưu động vây khốn khắp nơi quanh tôi, chỉ để chờ đợi một ngày nào đó tôi tự mình sa đầu vào lưới.

Tiếng khóc đã dừng lại.

Giọng nói quen thuộc gọi một tiếng: “Trừng ca.”

Cậu ta nói rằng mình sai rồi, đây là một màn trả thù, nhưng lúc này cậu ta đã hối hận.

Cậu ta tự mình nói chuyện suốt buổi, đến cuối cùng, lại cầu xin tôi đáp lại cậu dù chỉ một chút.

Tôi nói: “Tiểu thiếu gia, tôi không thấy được.”

Cậu ta hôn tôi, nước mắt nhỏ giọt lên hàng mi tôi.

Tiếng khóc thút thít vẫn chưa đình chỉ.

Chỉ là tôi không thấy được.

“Trừng ca, sao anh không chịu nói chuyện với em? Anh còn đang trách em không từ mà biệt sao? Em xin lỗi, Trừng ca, em thật sự xin lỗi, em cũng không muốn như vậy, chỉ là em, em...”

Giọng nói của Hứa Thanh Hà nhỏ giọt như hạt cát, mỗi một lời thốt ra đều giống như muốn khiến cho cổ họng bị nghiền ép đến nhỏ ra máu, mỗi khi người này nói chuyện cũng mang theo một vị máu tươi tanh tưởi đau xót. Hiện tại, cậu ta khó mà nghĩ ra được một kế hoạch nào khác.

“Chỉ là cái gì?” Tôi hỏi cậu ta.

Cậu ta gối đầu mình lên đầu gối của tôi, nắm lấy tay tôi rồi dùng nó bao trùm khắp gương mặt cậu, trông không khác nào một con cún nhỏ bị người ta vứt bỏ, chờ đợi nó chỉ là những tháng ngày không ai chở che.

“Lúc ấy, em gần như sắp chết.” Chú cún nhỏ kêu lên thảm thiết.

“Cậu không chết.”

“Vô số ngày đêm, em nhớ anh đến mức ngủ không yên, mở mắt ra là anh, nhắm mắt lại vẫn là anh, Trừng ca, anh có chờ mong em trở về và tìm anh không?”

“Tôi có.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì cậu hi vọng tôi trả lời như thế.”

“Nhưng em chỉ muốn nghe được đáp án của chính anh. Trừng ca, anh có chờ mong em trở về và tìm anh không?” Cậu ta hỏi lại thêm một lần nữa.

“Việc này thì, tôi lại không nghĩ tới.”

“Lúc này thì sao chứ, lúc này anh có thể ngẫm kỹ lại, anh ngẫm lại đi, Trừng ca à, anh nghĩ kỹ rồi hãy nói cho em nhé, em chờ anh.” Cậu ta bướng bỉnh mà muốn được tìm được một đáp án như bản thân mong đợi.

Tôi đáp lời người này: “Tôi có mong đợi.”

“Thật vậy chăng?”

“Là giả.”

“Trừng ca, anh đừng gạt em mà, có được không? Em chẳng có gì một thứ gì trong tay cả, anh biết rõ em muốn nghe thấy điều gì mà, vậy mà anh lại không chịu nói ra. Quả nhiên là anh vẫn còn đang trách em không từ mà biệt, Trừng ca, em sai rồi, em thật sự xin lỗi, Trừng ca, thật xin lỗi... Anh đừng trách em có được không...”

Chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay tôi, chú cún nhỏ lại khóc lóc đến mức không dừng lại được.

Nhưng mà tầm mắt tôi lại không thấy được dáng vẻ đáng thương của nó, cũng không cảm nhận được bất kỳ giọt nước mắt. Tôi nhắm mắt lại, thở dài mà nói: “Tôi có nghĩ đến cậu.”

“Em biết lắm mà, em biết ngay mà!” Tiếng nói của Hứa Thanh Hà vô cùng nghẹn ngào, cậu ta khóc chảy nước mắt mà khẽ hôn lên lòng bàn tay tôi. Cái hôn ướt át nọ kéo dài không quá lâu, nhưng lại khiến cho vết sẹo nơi cổ tay tôi có chút ran rát, lệ ý lại càng trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết.

“Khóc cái gì?”

“Đau, Trừng ca à, nơi này, em đau quá...”

Lời nói của người này vô cùng lộn xộn, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được.

Cậu ta đang nói, rằng vết sẹo kia khiến cho cậu ta cảm thấy đau lòng.

Đau đến mức không kiềm được những tiếng khóc thút thít, nước mắt chực trào chảy dài hai gò má, cậu ta vẫn lẳng lặng mà đặt lên trên những nụ hôn sâu kính.

Vết sẹo nọ đụng đến nước mắt, ngứa đến phát điên đi được, như có vô số loài sâu mọt nhỏ bé đang gặm nhấm mặt ngoài vết thương, điên cuồng mà dùng râu và hàm răng nhỏ bé gặm cắn để lộ ra nỗi đau ngày trước. Chúng chen chúc tranh nhau mà vào, hệt như đang đắm chìm trong bữa thịnh yến của máu xương và cốt nhục.

“Đừng khóc, đã không còn đau nữa rồi.” Tôi dùng một bàn tay khác xoa nhẹ lên mái óc của người này.

Cậu ta không khóc nữa, đem mặt mình lặng lẽ gối lên lòng bàn tay tôi, xương cốt cậu ta va chạm lên cơ thể tôi có chút cộm tay, hẳn là đã gầy đi nhiều rồi.

Qua thật lâu, lâu đến mức tưởng như đã trải qua một giấc mộng thật dài của đời người, cậu ta từ trong mộng tỉnh lại, mới lẩm bẩm mà nói: “Trừng ca, hai năm đã qua, em thật sự rất nhớ anh.”

Đã hai năm không gặp.

Tiểu thiếu gia à, tôi cũng từng rất nhớ cậu.

Tôi từng rất nhớ những tiếng rít gào của cậu trước lúc lâm chung.

Tôi từng rất nhớ mỗi khi đôi tay này giết chết cậu trong những giấc mộng dài.

————

Cá Viên: Hoan nghênh anh công 4 trở về:)) anh có cảm giác gì khi bị anh Lục cho người rép ạ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.