Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 21: Là Nguyên Tội




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Là chia sẻ con mồi.

Bầy sói xung quanh lộ ra nanh vuốt mà vồ đến xâu xé tôi, kéo lê tôi, tóm chặt tôi. Biết là bao cặp móng vuốt giữ lấy tôi, đầy rẫy những đóm lửa ma trơi thèm khát tôi đến nhỏ cả dãi. Chúng gặm cắn, nuốt chửng tôi, chia năm xẻ bảy xác thân này của tôi.

Chúng vây hãm tôi tại nơi tận cùng của nỗi lặng yên, giờ đây không hề có lấy một lối thoát thân cho riêng mình.

“Anh tỉnh dậy rồi.” Kế Lăng nở một nụ cười ân cần, những lọn tóc dài ánh kim loà xoà rũ trên gương mặt tôi. Đôi mắt ấy thánh khiết không một chút tì vết, dù có đang bị nhấn chìm trong bể dục vọng, nhưng vẫn có thể sáng trong đến vô ngần.

“Đến đây uống một chút cháo đi, không thì cơ thể anh sẽ không chịu nổi mất.”

Cậu ta đỡ tôi dậy, cầm lấy chén cháo đang đặt trên tủ đầu giường, đưa một muỗng đến bên miệng tôi. Trên mặt là ý cười không cách nào che giấu, lời thốt ra lại là một mệnh lệnh lạnh lẽo dứt khoát: “Uống.”

Tôi trầm mặc trong chốc lát, rồi chậm rãi hé môi.

Chén cháo đầy rất nhanh đã trông thấy đáy, cậu ta tiến đến hôn lên gương mặt tôi: “Anh ngoan lắm.”

Tôi nói: “Đưa quần áo cho tôi.”

Cậu ta cười cười, buông chén, đứng dậy mà đi ra ngoài.

Tôi túm lấy chén cháo đập mạnh xuống đất, rồi nhanh tay nhặt lấy một mảnh vỡ, cứa mạnh qua gương mặt mình.

Một vết, hai vết, rồi đến ba vết, Kế Lăng vọt đến cướp lấy thứ trên tay tôi, giận đến mức không thể chịu nổi mà rít gào: “Lục Trừng Tây, anh điên rồi sao?!”

Tôi quỳ gối giữa đống mảnh sứ đã vỡ, nâng gương mặt tràn trề máu huyết và vết thương của mình, nở nụ cười mà nhìn về phía cậu ta. Nếu gương mặt này là nguyên tội, vậy thì hủy diệt nó đi.

Tôi không cần nó nữa.

“Không phải là cậu thích nó sao? Giờ tôi đã hủy hoại nó rồi, cậu vẫn còn thích chứ? Cậu còn khát khao nó chứ? Phàm là đồ của tôi, chỉ có tôi không cần, chứ nhất định không một ai có thể đoạt lấy. Sao cậu lại không nói gì cả? Bị gương mặt này dọa sợ rồi sao?”

Tôi nắm lấy bàn tay của cậu ta, để người đó chạm tay lên gương mặt mình: “Cậu hãy sờ thử xem, máu trên gương mặt tôi vẫn còn ấm lắm. Cậu hãy dùng móng tay mình, găm thật sâu vào miệng vết thương, lướt một đường thật dài theo những vết cắt, chỉ cần dùng một chút lực, là đã có thể xé rách lớp da mặt của tôi rồi.”

“Làm sao vậy, cậu sợ à? Nhưng không phải là cậu muốn nó sao? Chỉ cần cậu xé nó xuống, khâu lại rồi tẩy rửa thật sạch sẽ là lại y như mới mà thôi. Sao cậu lại sợ hãi cơ chứ? Đừng sợ mà, Kế Lăng, tôi cũng chẳng phải là ma quỷ, thứ mà cậu xé xuống cũng không hề là da mặt của cậu, sẽ không đau đâu.”

“Câm miệng!!” Cậu ta hung hăng đẩy tôi ra, thô bạo mà bắt chéo hai tay tôi ra sau lưng, cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng trơ trọi một góc thay cho dây thừng mà buộc chặt tôi lại.

Xiềng xích đã bị thu ngắn lại đến mức không thể nào bước chân xuống giường được nữa. Khi cậu ta xoay người rời đi, tôi thầm lặng mà gửi đến cậu ta một câu hỏi: “Cậu đau lòng sao? Kế Lăng.”

Cậu ta không hề quay đầu lại, bước chân càng thêm gấp gáp vội vã.

Nhưng tôi biết rõ, cậu ta đang đau lòng.

Bí mật của người này đã bị tôi phát hiện!

Cậu ta mơ tưởng tôi, tôi không trách cậu ta. Nhưng người này không nên không biết phân biệt giữa mơ tưởng và ái tình.

Cậu ta cho rằng đây là tình yêu, cậu ta lừa dối tôi, thầm lặng mà mong chờ để yêu tôi, hao tâm tổn sức dành lấy tôi. Cậu ta biết rõ một khi tôi biết được chân tướng phía sau, quyền chủ động sẽ không còn nằm trên tay cậu ta nữa. Thế nên cậu ta lấy trả thù làm cái cớ, dùng một cách đáng buồn mà bất lực hướng tôi van nài, khát cầu lòng thương và tình yêu của loại người như tôi.

Đã nhiều năm trôi qua, cậu ta đã trưởng thành, không còn khóc lóc nữa. Nhưng trong xương cốt cậu ta vẫn mãi là đứa trẻ yếu đuối bất lực ngày nào. Từ trước đến nay, cậu ta chưa một lần thay đổi.

Cậu ta dối gạt tôi, định giấu giếm tôi cả đời. Nhưng giấu không được. Chỉ cần khát khao của cậu ta ngày một nhiều lên, nhất định là không bao giờ có thể giấu đi được.

Một khi con người ta đã nảy sinh dục vọng, sẽ càng khát vọng có được nhiều hơn. Lúc đầu chỉ muốn tiếp cận, tiếp cận được rồi lại muốn thực hiện ham muốn của mình. Sau nữa lại muốn ăn tươi nuốt sống, muốn nắm chặt trong tay, muốn ôm vào trong ngực. Lại chưa bao giờ thoả mãn mà còn muốn phải được hồi đáp.

Nhưng sao tôi có thể để mọi chuyện được như ý nguyện?

Cậu ta đưa nhược điểm của chính mình đến tay tôi, tất nhiên rằng tôi sẽ biến nó thành thanh dao sắt nhọn mà thọc sâu vào cơ thể cậu ta, thế này mới là công bằng.

Đều không phải là người tốt gì cả, giả nhân giả nghĩa để làm cái gì? Thế giới của người trưởng thành chưa bao giờ là cậu yêu tôi và tôi cũng yêu cậu. Nơi chốn này chỉ tồn tại những thước đo giá trị và vụ lợi lẫn nhau. Kẻ nhẫn tâm nhất mới có quyền được ở lại, ai động tâm trước nhất định sẽ bị trừ khử ngay lập tức. Mà một khi đã bị loại trừ, chỉ có duy nhất một con đường chết.

Tình yêu là cái gì?

Tình yêu là thứ thuốc độc nhầy nhục ấm nóng, là chất lỏng thơm nồng tanh tưởi, là giọt nước mắt hung hãn dữ dội, là kết cục bi thống mà ma quỷ đày ải con người ta rơi xuống vực thẳm, là lưỡi dao sắc bén, là liều thuốc loạn thần, là nguyên tội.

Cậu ta yêu tôi, thứ chờ đợi cậu ta chỉ có một con đường chết.

Muốn so xem tâm kẻ nào tàn nhẫn hơn, thì tốt nhất là không nên đem so cùng tôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.