(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả rồi chứ?” Tôi hỏi.
Tiêu Bạc Niên đầy bất đắc dĩ: “Sao mà nhanh như vậy được, anh nghĩ em là cái gì chứ? Có là sức trâu cũng muốn được nghỉ ngơi ăn táo ngọt.”
“Cậu muốn cái gì?”
“Nên chọn cái gì nhỉ? Hay là, anh giúp em giết ai đó đi?”
“Ai?”
“Ha ha, em đùa thôi, tay của anh em sao có thể dùng để giết người cơ chứ? Vậy đi, anh nói cho em biết giữa anh và Hứa tiểu thiếu gia đã xảy ra việc gì, em hứa sẽ bảo mật.”
“Lý do?”
“Em muốn được hiểu anh hơn đó mà. Người có thể được anh xem trọng, em càng phải học hỏi thật nhiều chứ. Chẳng may, ngày nào đó em vô ý khiến anh tức giận, em cũng có thể làm cho anh nguôi bớt được.”
“Cậu cảm thấy đó là xem trọng sao?”
“Nếu không vì Côn gia chen một chân vào, có lẽ anh cũng sẽ không thay lòng đi? Biểu cảm đó là sao vậy chứ? Em nói sai rồi sao?”
Tôi nói ra chân tướng cho cậu ta biết, ánh mắt người này lập tức trở nên phức tạp mà cuồng nhiệt khó giấu. Cậu cúi đầu, nhìn thân dưới mình mà nói: “Anh à, em “lên” mất rồi.”
Nhóc quái vật.
Tôi đứng dậy rời đi.
Trong phòng khách tôi thấy được bóng dáng của Côn Du, không ngờ hắn lại có mặt ở nhà.
Hắn đang đợi tôi? Hắn biết được cái gì rồi sao? Vì sao Kế Lăng và Đàm An lại không ở đây? Việc tôi gặp gỡ Tiêu Bạc Niên hoàn toàn không giấu giếm được hắn, đây là một hồi chuông, hắn đang cảnh cáo tôi.
“A Trừng, đến đây đi.”
Tôi cố ổn định tâm trạng, rồi bước qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, thành thật mà gọi: “Côn gia.”
“Đi đâu vậy?” Tầm mắt hắn không hề dời khỏi tờ tạp chí trên tay.
“Đi gặp một người bạn thôi.” Tôi nói.
“Bạn mới à?”
“Vô tình gặp nhau ở bữa tiệc lần trước.”
Hắn tạm ngưng một chút: “Cũng tốt.”
Tốt cái gì chứ? Tôi quá mệt mỏi vì phải đoán ý người này mỗi lần nói chuyện với hắn rồi! Cái gương mặt lạnh tanh vô cảm của hắn từ nhỏ đến giờ vẫn chẳng có được biểu cảm nào khác, lời nói cũng không nắm bắt được ý người này ra sao. Mãi đến tận bây giờ, tôi vẫn không cách nào biết được, liệu hắn đã từ bỏ ý định muốn giết chết tôi hay chưa!
Đây hẳn là điều mà hắn muốn thấy, xem tôi như con kiến hôi chịu dày vò trong chảo nóng. Đây hẳn là tiết mục ngước nhìn người khác rơi vào địa ngục, mà hắn yêu thích nhất.
“A Trừng.”
Tôi hoàn hồn: “Côn gia.”
“Hôm nay là ngày giỗ của cha, anh đi cùng tôi đi.”
“Vâng, để tôi đi lấy xe.”
Kể từ sau cái chết của Côn Trì, tôi chưa một lần nào đến thăm ông ta.
Nói thật thì, tôi rất hận ông ta. Nhưng mà, khi những ngày thơ ấu tăm tối của cuộc đời vẫn chưa kết thúc, tôi lại không dưới một lần mong cầu sự xuất hiện của một người như vậy.
Cha tôi là một tên tửu quỷ, say rượu, bạo lực, ham mê cờ bạc, lại chẳng có nổi đêm nào may mắn trúng đậm. Mỗi lần thua sạch túi, ông ta lại ép buộc mẹ tôi đi tiếp khách. Nếu bà từ chối, thì sẽ đón lấy một trận đánh chửi dã man.
Trước khi mẹ tôi trở thành gái điếm, bà ấy là một thiếu nữ con nhà gia giáo, cuộc sống tươi sáng hạnh phúc, chẳng chút bận tâm về nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Nhưng mà, kể từ ngày bà bỏ nhà trốn đi cùng cha tôi, mọi phẩm giá trước kia đều trở nên vô dụng. Có lẽ họ đã từng rất yêu nhau, nhưng nghèo đói và bạo lực kéo dài ngày qua ngày cuối cùng cũng đã nghiền ép hết thảy, tại những tháng năm vô vọng, nơi mà họ chỉ còn giữ lại cho lẫn nhau nỗi hận thù sâu sắc.
Bà ấy cũng hận tôi, hận trong thân thể tôi chảy xuôi dòng máu của một người đàn ông khác. Nếu không vì tôi, bà cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Bà ấy nhục mạ mỗi ngày mỗi đêm, đánh đập tôi, tra tấn tôi. Dần dần, bà ấy trở thành một kẻ điên, một con ác ma quái quỷ. Tôi bị nhốt trong tủ quần áo, ngày ngày len lén nhìn cảnh bà bị bắt tiếp khách lẫn những lần bà bị đánh mắng tuyệt vọng. Từ đó, lòng tôi nảy sinh một niềm vui sướng kì lạ chảy dọc khắp huyết mạch.
Bà ấy căm hận tôi, làm sao tôi lại không hận bà ấy cho được? Máu thịt nhơ nhuốc ti tiện này là do di truyền, không được trông mong mà lại sinh ra trên cuộc đời này, thế cũng đừng trông cậy có được sự báo đáp tương ứng.
Cuộc sống như thế giằng co suốt tám năm trời. Khoảng thời gian tám năm, cũng đã đủ để tôi luyện nên một con tim cứng rắn và bất khả xâm phạm.
Tôi cho rằng tất cả mọi người đều giống với mình, đều sống còn trong lòng địa ngục nước sôi lửa bỏng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ngày ngày cầu sinh bằng cách chôn vùi chính bản thân mình trong tàn tro, cát bụi.
Mãi đến khi gái điếm nhảy lầu tự sát, tửu quỷ chết trong một trận ẩu đả, tôi bị đưa vào cô nhi viện. Lúc đó, tôi mới biết được, rằng trên đời này không phải tất cả mọi người đều giống với tôi.
Bọn họ nhìn tôi với ánh mắt mang đầy thương cảm, ngó xem những vết thương lớn nhỏ mới cũ trên cơ thể tôi mà tỏ ra lo lắng, thương hại.
Cứ như đang nhìn vào một loài sâu mọt nào đó, vô tình bị bọn họ đào ra từ mạch đất ngầm, nơi mà ánh mặt trời không cách nào chiếu đến. Họ cũng chẳng hỏi xem liệu tôi có bằng lòng hay không, tôi có muốn hay không, mà lấy danh nghĩa làm việc đúng đắn tự ý mổ xẻ tôi ra. Khi mủ độc trên người tôi chảy lan làm bẩn áo quần của họ, họ lại chỉ trích tôi vì thân này tanh hôi bẩn tưởi.
Tôi không hợp với cô nhi viện.
Tôi muốn rời khỏi đó, nên đã chuẩn bị mọi thứ trong suốt hai năm ròng. Hai năm sau, Côn Trì lại đến, quấy rầy kế hoạch của tôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");