Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 1: Châm Ngòi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc bị ép quỳ gối trước mặt Côn Du, tôi đã biết có gì đó không ổn.

Tên nhân tình bị ép quỳ giống như tôi sớm đã hoá thành một bãi bùn lầy, khóc lóc mà cầu xin: “Côn gia, tôi đã biết lỗi rồi, xin ngài tha cho tôi một lần này thôi, lần sau tôi không dám làm thế nữa đâu, Côn gia hức... hức...”

Ngu xuẩn! Cậu ta không biết rằng chẳng hề có "lần sau" nào ở đây cả.

Tôi lạnh lùng liếc nhìn người kia một cái. Cho dù trước mắt là cảnh người đẹp đang than khóc, cũng chẳng hề ảnh hưởng gì đến hứng thú trong lòng hắn. Tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ hiểu được, vì sao Côn Du lại coi trọng những món hàng vô dụng như thế này đây. Có lẽ, đại khái là những kẻ đẹp đẽ ngu đần như thế luôn dễ gây thiện cảm với người khác hơn cả.

Nhưng tôi vô tội, tôi không muốn chết.

Tôi có nên giải thích hay không? Nói với hắn rằng cậu ta quyến rũ tôi, khóc lóc cầu xin tôi đưa cậu ta rời đi, rời xa khỏi tên ma đầu giết người không chớp mắt nọ. Nhưng tôi ngay lập tức từ chối cậu ta, để rồi bị cậu ta xé toang quần áo mà gào khóc. Khi Kế Lăng đưa người tiến vào, tôi đang áp chặt cậu ta xuống giường nhằm chế ngự. Không may là điều đó cũng đồng thời chứng thực gian tình giữa hai chúng tôi.

Đáng chết! Cho dù tôi có giải thích như thế nào đi chăng nữa, Côn Du chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi. Sau khi Côn Trì chết đi, Côn gia từ lâu đã không còn là nơi tôi có thể dung thân được nữa. Ngay khi vừa lên nắm quyền, hắn tiến hành chèn ép tôi trong tối lẫn ngoài sáng. Kế Lăng và Đàm An chính là những kẻ được hắn bồi dưỡng từ sớm nhằm phục vụ cho mục đích tranh quyền đoạt lợi với tôi. Nói không chừng, mọi sự xảy ra ngày hôm nay đều là kế hoạch mà hắn một tay sắp đặt!

Sống và chết, sự thật và giả dối, tất cả đều do hắn định đoạt. Hắn muốn tôi chết đi, tôi làm sao có thể sống tiếp?

Cảm giác ớn lạnh từ đầu gối thấm đẫm vào từng thớ thịt trên cơ thể. Khi nỗi khiếp sợ đối với Côn Du lên đến đỉnh điểm, những đầu dây thần kinh của tôi nảy lên điên cuồng, cứ như là báo hiệu cho cái chết sắp đến gần.

“A Trừng, anh coi trọng cậu ta sao?” Đôi giày da màu đen dừng lại trước mắt tôi, tiếng nói trầm thấp giống hệt như lời than của ác ma, chẳng hề bao hàm một chút cảm xúc nào bên trong.

“Không có!” Khi tầm mắt lướt qua đôi tay của mình đặt trên đường may chiếc quần đang mặc, tôi buộc miệng thốt lên.

Trong lòng bàn tay của người kia đang nắm hờ một  khẩu súng, giá trị của nó đơn giản chỉ là —— hoặc là dùng để kết thúc mạng sống của tên tình nhân, hoặc là kết thúc tôi.

Lúc này đây, khẩu súng kia được nâng lên một cách chậm rãi.

Hô hấp của tôi dần trở nên đình trệ, động tác cầm súng trước mắt phóng đại vô hạn nơi đáy mắt. Khi hắn nạp đạn vào súng, đầu óc tôi vang vọng một thứ âm thanh của sự đổ vỡ. Thế rồi, tôi nghe thấy giọng nói của bản thân bảo người nọ hãy dừng tay lại:

“Côn gia!”

Khẩu súng một lần nữa đặt trở về vị trí cũ, người đàn ông đó hỏi: “Luyến tiếc?”

Hoá ra là không phải giết tôi.

Tôi rũ mắt, vì hành động của bản thân vừa rồi mà không khỏi khiếp sợ, cung kính nói: “Không dám.”

“Có cái gì mà anh không dám.”

Tôi còn chưa kịp hiểu được hàm nghĩa phía sau tiếng thở dài nọ, thì một tiếng súng đã vang lên, tên nhân tình nhân lập tức ngã gục.

Gương mặt xinh đẹp của cậu ta bị chia năm xẻ bảy, một nửa gương mặt tôi đẫm ướt vì máu thịt vương vãi văng tung tóe.

Sử dụng phương pháp nhẹ nhàng như thế để kết liễu người nọ, rõ ràng là Côn Du cũng có tình cảm với cậu ta.

Nhưng dù là vậy, hắn vẫn đã giết chết cậu ta không chút nao núng. Hắn có thể đối xử nhẫn tâm như thế với tình nhân của mình, huống chi là người như tôi?

Một phó lãnh đạo mà trong lời người khác luôn là kẻ lòng lang dạ sói, không từ thủ đoạn chỉ muốn lật đổ hắn, một kẻ mà hắn tin rằng đang có ý định dụ dỗ nhân tình của mình, hắn nên xử lý tôi ra sao đây?

Lòng tôi suy tính cho cả trường hợp xấu nhất có thể xảy đến. Cho dù là hình phạt nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nhất quyết không chối từ, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để lật bài ngửa với hắn.

Họng súng trong tay hắn nâng nhẹ cằm của tôi. Người đàn ông cao cao tại thượng kia nở một nụ cười, một nụ cười mà có thể khiến người ta lập tức sa chân vào địa ngục, hắn chân thành nói: “Xử lý cậu ta cho tốt. Trong đêm nay, đến gặp tôi.”

Dưới ánh đèn mờ ảo của khung cảnh tối mịch, ánh mắt hắn nhìn tôi hệt như ngọn lửa vừa được châm ngòi.

Đó là ngọn lửa của dục vọng. Hắn ta muốn chơi chết tôi.

“Trừng ca, Côn gia đã tin tưởng anh như thế mà. Anh cũng biết rõ, một khi việc này xảy ra, Mục Ngôn cũng chẳng còn đường sống nữa.”

Không thể tin rằng cậu ta dám lấy tên nhân tình kia để so đo với tôi! Rõ ràng là bấy lâu nay, bọn họ đã sớm biết Mục Ngôn là tay trong của tôi. Xem chừng trên danh nghĩa là trấn an, nhưng thật ra lại là cú đánh úp thật đau, là lời cảnh cáo để tôi hiểu rõ thân phận của bản thân mình.

Tình nhân bé nhỏ của Côn Du đã chết, từ nay về sau, tình nhân của người kia sẽ là tôi —— đây chính là hình phạt của hắn.

Không đánh đã thắng, đòn trả thù tất sát được hắn tung ra vô cùng nhuần nhuyễn, dễ dàng nghiền nát tôn nghiêm tôi như trở bàn tay. Hắn đã tiên liệu từ trước, rằng lựa chọn duy nhất của tôi chỉ có thể là thỏa hiệp.

Một con người dễ dàng bại lộ giữa chốn hoang dã như tôi, làm sao có thể đấu lại tên ma quỷ chỉ biết đùa giỡn lòng người!

“Trừng ca, suy cho cùng thì, anh thật sự sẽ ——” Tiếng nói của Kế Lăng chợt ngưng lại, ánh mắt lộ vẻ khó tin. Đàm An bên cạnh cũng không khỏi dừng bước mà nhìn về phía tôi.

Bọn họ đã quên mất, nhiều năm trước, khi Côn Du vừa lên nắm quyền không lâu, thế lực khắp nơi thèm muốn mơ tưởng, chính tôi đã một tay cưu mang bọn họ. Tiếc rằng hai người họ lớn mạng, mãi đến hiện tại vẫn chưa chết quách đi được, mà lại từng bước một bò lên vị trí chó săn của Côn Du, đối nghịch lại với tôi.

Nếu đã sớm biết Mục Ngôn là người do tôi đưa vào, cần gì phải giả vờ giả vịt như thế làm gì, thật là phiền phức và khó chịu.

Tôi cười lạnh, nghiêng đầu khẽ liếc mắt về phía cậu ta: “Tôi cứ nghĩ, cậu đã biết từ lâu rồi chứ.”

Tôi xoay người muốn rời đi, kết quả lại bị người em trong cặp song sinh níu tay lại, cặp mắt màu lục thăm thẳm kia nhìn tôi chăm chú mà gằn từng chữ một: “Trừng ca, cậu ta, đáng chết.”

Mục Ngôn đáng chết? Xem chừng người mà cậu ta cho rằng thật sự không đáng sống chính xác là bản thân tôi mới đúng! Từ khi nào mà kẻ như cậu ta cũng cả gan dám mắng thẳng mặt tôi như vậy?! Gần như ngay lập tức, tôi giáng cho người kia một cái tát mà gay gắt nói: “Chuyện của tôi còn chưa tới phiên cậu lo đâu!”

Tôi nhanh chân rời khỏi nơi đó. Thi thể của Mục Ngôn cần phải xử lý sạch sẽ trong hôm nay. Ngoài ra đêm nay cũng cần, đêm nay...

Mẹ kiếp!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.