Rốt Cuộc Tôi Là Ai

Chương 4




Tôi cố gắng lê lết cái thân hình tàn tạ này về phía khu rừng trước mặt. Buổi đêm hay sáng ở đây đều nguy hiểm như nhau cả, chỉ khi nhìn vào khu rừng này tôi bỗng chốc có một cảm giác an toàn đến lạ thường, nó đúng với cái câu: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất vậy. Tôi cố gắng tìm một nơi đủ kín đáo để có thể ẩn mình sau một ngày dài chạy trốn khỏi đám quái vật.

Cô gái nhỏ không biết rằng có hai con quỷ vẫn đang quan sát cô, một con đã ở lại tiếp tục quan sát, con còn lại về báo tin cho chủ nhân của hắn.

"Bẩm báo! Cô gái mà ngài đang tìm kiếm hiện đang ở cánh rừng phía Tây Bắc, cô ta có vẻ đang bị thương khá nghiêm trọng." Tên thuộc hả cúi mình cấp báo tình hình.

"Quan sát nhất cử nhất động của cô ta, đừng để cô ta chết. Như thế sẽ chẳng còn thú vị gì cả." Hắn cười lạnh lùng lên tiếng. Nhưng đâu biết rằng người mà hắn chơi từ nhỏ lại là cô ấy.

"Không ngờ cô cũng ở đây, tôi nhất định sẽ không để cô chạy mất!" Ánh mắt hắn hiền từ nhìn hình ảnh phản chiếu của cô ấy qua chiếc cầu thủy tinh, hắn sờ nhẹ lên mặt cô. Hắn rất nhớ cô đã mười năm rồi kể từ sau cái vụ tai nạn kinh hoàng đó. Hắn đã bị đưa đến thế giới này và cướp cơ thể của thế tử để tránh bị truy giết. Hắn đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại cô nữa, nhưng giờ cô ấy đã ở đây hắn ta sẽ không xa cô thêm một lần nào nữa.

"Tối quá!" Tôi đang nghĩ liệu vô rừng có phải là ý kiến đúng đắn không, quá mệt mỏi tôi nằm xuống và ngủ thiếp đi đến sáng hôm sau, không hiểu sao cơ thể tôi không còn cảm thấy đau nhức nữa, các vết thương cũng dần lành lại, thật kì lạ, nhưng tôi không nghĩ nhiều về điều đó vì nó cũng là một điều may mắn, tôi bắt đầu đi tìm thức ăn. Quả ở đây cũng thật kì lạ, nó có hình thù kì dị, văn vẹo trông thấy ớn, chả biết có ăn được không chứ tôi đang nghĩ nhỡ đâu ăn vào ngộ độc chết rồi sao. Tôi đi quanh khu rừng khá lâu cũng không nhìn thấy một quả nào bình thường. Tôi quyết định đánh liều ăn thử một quả, dù gì chết bằng ngộ độc còn đáng hơn là bị mấy con quái vật nó xé xác, tôi hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, ngoạm một miếng.

"Ngon quá! Hương vị thật tuyệt!" Tôi ngạc nhiên không thốt được lên lời, sao nó có thể ngọt được đến như vậy nhỉ! Tôi ăn ngấu nghiến hết một quả.

"Không đúng, đây là thứ gì. Tại sao nó lại mềm như vậy?" Tôi hơi bàng hoàng nhìn xuống dưới thân cây, là xác người. Tôi bàng hoàng nhìn xung quanh, là xác người thật sự là người chết. Cây nào cũng có tại sao lúc trước tôi lại không để ý thấy, dưới gốc cây đều là những thứ kinh tởm, ruột gan phèo phổi đều phơi trên đất, nó phân hủy, dinh dưỡng sẽ nuôi sống cây tạo ra mấy loại quả kì dị thế này.

"Ọe.. ọe.." Tôi cố gắng nôn hết cái thứ kinh tởm mà tôi vừa ăn lúc nãy ra, hoa mắt chóng mặt. Bỗng một bàn tay lạnh ngắt túm lấy chân của tôi.

"Rồi xong! Tự nhiên có cảm giác đây là bộ phim zoombie kinh dị nhất mà mình từng trải qua!" Tôi co giò chạy thật nhanh tôi hoang mang nhìn thấy một cái hồ nước lớn trước mặt. Dụi mắt vài lần thì tôi chắc chắn đây không phải là ảo giác, tôi đến bên hồ lấy tay rửa mặt và uống vài ngụm nước cho đỡ khát và tỉnh táo lại. Đột nhiên, một cái xúc tu dài ngoằng kéo tôi xuống nước.

"Đã không biết bơi rồi sao còn xui dữ vậy không biết!" Tôi thầm chửi cái con gì đó kéo tôi xuống nước. Mở mắt ra nhìn nó. Nó là con bạch tuộc lai với người hay gì nhưng nó có mỗi cái đầu là người còn đâu là xúc tu bạch tuộc, tôi nhìn thì cũng thấy ớn nhưng mắc cười nhiều hơn. Bị sặc nước cố gắng vùng vẫy ngoi lên nhưng bị cái con nửa người nửa bạch tuộc kia giữ mãi không chịu buông, nó định dìm chết tôi. Tôi lấy con dao nhỏ của mình ra, dùng lực chém vào xúc tu của nó nhưng không ăn thua.

Ngay cái lúc mà Mặc La sắp ngạt thở rồi chết thì xuất hiện một thân ảnh lao đến dùng thanh kiếm chém đôi con bạch tuộc kia ra làm ba bốn phần, anh ta vác cô lên bờ, chuẩn bị định tát cô hai phát để cô tỉnh lại thì đột nhiên cô ho sặc sụa:

"Khụ.. Khụ.." Tôi hơi hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt, mĩ quan tuấn tú, tôi đánh giá là một tiểu thịt tươi rất khôi ngô, nhưng mang vẻ trưởng thành khá dày dặn.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi!" Tôi hơi ngại và cảm thấy gần người này có chút quen thuộc, bỗng chốc nhớ lại thằng bạn hồi còn nhỏ của tôi cảm giác thật trớ trêu thay.

"Xin hỏi anh tên là gì vậy?" Tôi ngập ngừng hỏi, dù gì thì tôi cũng phải biết tên người ta để hậu tạ chứ.

"Trần Khải" Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi thốt lên hai từ. Tên nghe có vẻ đẹp đó mà không ngờ ở nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có chàng trai đẹp như thế không bù cho ở trên kia tôi chả có anh trai nào có thể lọt vô mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.