Rốt Cuộc Tôi Là Ai

Chương 1




Mặc La, một học sinh lớp 12 THPT Thanh Trì, Trung Hoa. Vẫn như ngày nào vùi đầu vào đống bài tập, tôi thật sự không thể nào chịu được cái sự nhàm chán vô vị của trường học, vì sắp phải ôn thi lên đại học, vì gánh trên vai một nghĩa vụ là phải kiếm nhiều tiền để có thể rời xa được ngôi nhà này, một ngôi nhà có người đàn bà đã đâm hai chục nhát dao vào chính người chồng của bà, đó chính là mẹ tôi, khi mà tôi chính mắt nhìn thấy đôi tay đầy máu và một nụ cười ghê tởm.. nó dần tiến lại gần tôi từng chút từng chút một..

"Rrrrr.." bà ấy cắt cổ tôi.. (tí tách.. tí tách)

"Không.." Đêm nào tôi cũng mơ thấy cơn ác mộng kinh hoàng của mười năm trước ấy. Cơ thể bắt đầu nổi mẩn đỏ và tôi muốn tắm một chút, điều đó có thể sẽ làm mình tốt hơn. Và không biết sau bao lâu kể từ khi tôi tỉnh dậy mọi thứ đã trở nên khác biệt.

"Cái gì đây?" Có thứ gì đó mềm mềm dưới chân tôi, tôi thử cầm lên xem:

"Một cục thịt.." nhầy nhụa, máu tràn ngập bàn tay của tôi, tôi đang đứng cạnh dòng sông máu, trên người trần truồng và khi tôi đang hoảng loạn, một thứ gì đó nó đang từ từ bò lại gần tôi mà tôi không hề hay biết khi tôi quay đầu lại nhìn thì đã thấy nguyên một cái đầu hình người lơ lửng nhìn rõ được cả những sợi dây máu và nội tạng lủng lẳng trên mấy chiếc dây đó.

Mặc dù sợ nhưng cái thứ quái dị đó đang từ từ lại gần tôi, tôi nhắm mắt lấy hết can đảm chạy khỏi con quái vật đó.

"Thật ghê tởm!" Tôi không thể nào diễn tả được cái hình dạng kinh khủng của nó.

Tôi chạy cũng khá xa nhưng tôi càng đi thì tôi lại càng cảm thấy tối hơn, trong màn đêm ghê rợn đó, tôi như một người mù mò mẫm xung quanh và cũng rất sợ hãi nhỡ đâu lại chạm vào cái vật kì lạ gì. Màn sương mù bao phủ tôi nhìn thấy hình bóng mẹ đang đi chợ về xách một cái giỏ màu đỏ, bảo tôi thay quần áo đi ăn cơm, bố tôi từ trên lầu đi xuống Với một bộ dạng kinh tởm, lục phủ ngủ tạng lòi ra treo lủng lặng và khuôn mặt chi chít những vết dao. Mẹ bưng cho tôi một cái bát ra, nằm bên trong đó là một đống bầy nhầy hỗn hợp của thịt người, mắt và não người nó đang nhảy nhảy và một mùi hôi tanh bốc lên mũi tôi.

"Oẹ!" Tôi không chịu được liền nôn ra. Viễn cảnh chuyển đến mẹ tôi cầm một con dao đâm nhiều nhát vô mặt của người đàn ông đó chính là bố tôi, người đàn bà đột nhiên quay ra mắt trợn nên nói

"Mày là một đứa sát nhân", và trên tay tôi cầm con dao khuôn mặt mẹ tôi bỗng chốc biến dạng và luôn miệng nói:

"Chính mày đã giết hại gia đình này.. là mày.." những từ ngữ ám ảnh đó vẫn nhắc lên khiến đầu tôi đau đớn:

"Không.." tôi hét lên rồi vùng chạy. Bỗng một tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời đen tối. Tôi nhìn thấy một ngôi làng, một ngôi làng vặn vẹo, nó giống như những căn nhà của ông già lưng còng (ông kẹ) một lão già chuyên đi giết người bằng đôi tay dài ngoằng và vặn đứt chân tay, nếu đây là ngôi nhà của ông thì sao lắm thế, một nơi kì dị, sợ hãi và tôi muốn về nhà. Tôi nghĩ chắc đây chỉ là một ác mộng và cố gắng tỉnh dậy, -dụi mắt, bỗng tôi thấy hai hình bóng tròn nhỏ đang chạy về phía tôi, có gì đó làm tôi bất an, nhanh.. nhanh quá, là hai cái đầu của trẻ sơ sinh mắt chúng mở to nhìn tôi như đang oán hận, ở hai bên đầu mọc ra cái tay dơ về phía tôi đòi tôi phải trả lại mạng sống cho chúng nó:

"A.." không thể đi được nữa, tôi ngã khuỵu xuống đất, đôi chân không thể cử động, tôi cố gắng lê lết từng chút một thoát khỏi hai thứ ghê tởm đó, nó đang tới đang tới gần, tôi bị lôi đi, món tay của nó đâm vào tận xương tôi như một cái móc câu giật mạnh về phía trước nỗi đau khiến tôi muốn ngất đi, trên người chỉ có manh áo mỏng khiến da thịt tôi đau đớn vì cọ phải mặt đất rắn đá, tôi cố gắng vùng vẫy hét lên:

"Không, thả tôi ra.. Có ai không cứu tôi với" Tôi cố gắng hét lên kêu cứu một cách tuyệt vọng.

"Chẳng lẽ tôi phải chết tại một nơi như vậy, bị hành hạ như vật sao" Không, tôi không muốn như vậy, tôi đẩy mình lên, cầm lấy tay của con quái vật đang bấu mạnh vào chân tôi dừng hết sức bình sinh còn lại để lôi mạnh nó ra và cầm con dao trên tay đâm và sọ não của nó, chúng không chết nó quay lại nhìn tôi, rồi cười tiếng cười của trẻ con, tôi bất giác đâm thật nhiều nhát vào đầu nó máu bắn lên mặt tôi, nó đã không còn động đậy nữa nhưng tại sao tôi lại cảm thấy sảng khoái đến như vậy:

"Haha!" Một đứa chết đứa còn lại cũng phải theo cùng, giết chúng thật tuyệt.

"Nào lại đây chơi với tao! Chỗ này vui lắm đó".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.