Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 46: Lành rồi?




Hứa Tinh Nhiên lễ phép nói với Tiêu Uẩn một câu: “Anh Uẩn, dù sao đây cũng là triển lãm tranh của chú Tiểu Cố. Có chuyện gì chúng ta chờ kết thúc triển lãm rồi giải quyết. Bọn em đi trước nhé."

“Ừ, đi đi. Tiêu Nam là người thẳng tính, mấy đứa đừng để bụng nhé.” Tiêu Uẩn mỉm cười gật gật đầu.

Vì thế bốn người Cố Lệ Vũ bèn rời khỏi đây.

Chờ bọn họ đi xa, Tiêu Nam mới cúi đầu ghé vào tai Tiêu Uẩn mà nói: “Anh Uẩn, tại sao Hứa Tinh Nhiên với Cố Lệ Vũ đều che chở Tiêu Thần thế nhỉ? Chẳng lẽ chỉ vì là bạn học? Hơn nữa, Tiêu Thần cũng không phải kiểu người sẽ cấu bè kết phái với kẻ khác.”

Ý cười trên mặt Tiêu Uẩn chậm rãi tan đi, gã ta nhìn Tiêu Nam nói: “Hôm nay em quá bốc đồng rồi.”

“Chỉ là em cảm thấy... bọn họ thật sự quá ngu ngốc. Ở Tiêu gia, anh mới là người thừa kế, còn Tiêu Thần chỉ là một thằng con hoang……”

“Câm miệng.” Tiêu Uẩn lạnh lùng nhìn Tiêu Nam, “Em đã lớn vậy rồi, mà vẫn không hiểu sao?”

“Hiểu cái gì?” Tiêu Nam cau mày hỏi.

“Bất kể các gia tộc Alpha thượng lưu có kết thành đồng minh hay chỉ là xã giao đơn thuần thì bản chất của nó đều là lợi ích. Chuyện anh bị bệnh tim ai ai cũng biết, mà đây cũng là nguyên nhân khiến anh không thể trở thành người đứng đầu Tiêu gia. Còn Tiêu Thần…… Nó khỏe mạnh, thông minh, thoạt nhìn không dễ quản nhưng lại rất có năng lực. Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên giữ quan hệ tốt với nó, chẳng lẽ không tốt hơn kết thân với anh sao?”

“Nhưng địa vị của mẹ anh cao hơn mẹ Tiêu Thần mà……”

“Vậy thì thế nào? Mẹ anh có thể bảo vệ anh cả đời chắc? Tiểu Nam, em phải mau mau trưởng thành, nếu có thể tự mình đảm đương mọi chuyện thì những việc anh không làm được cũng có thể gửi gắm cho em rồi.” Tiêu Uẩn nói.

Lời này rõ ràng đang ám chỉ Tiêu Uẩn cùng với mẹ anh ta sẽ dốc sức bồi dưỡng Tiêu Nam.

“Cái gì gọi là việc anh không làm được? Dù sao thì bệnh tim của anh nhất định sẽ được chữa khỏi, đến lúc đó chỉ cần tống cổ thằng chó hoang Tiêu Thần ra khỏi nhà là xong!”

An Lan uống xong nước, định bụng quay lại để cất ly, ai ngờ vừa đi tới góc tường thì nghe thấy những lời này của bọn họ.

Cậu không có sở thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng gã Tiêu Nam này cũng bất cẩn quá rồi, buổi triển lãm tranh hôm nay nhất định có không ít Alpha và Omega cao cấp, ngũ giác của họ vô cùng nhạy bén, rất dễ nghe được những lời này.

Hoặc là Tiêu Uẩn đang cố ý để những người tham dự triển lãm tranh nghe thấy được, ám chỉ Tiêu gia bọn họ cho dù không thể bồi dưỡng Tiêu Uẩn, thì vẫn còn Tiêu Nam, chứ tuyệt đối không đến lượt Tiêu Thần, dùng nó để chặt đứt mọi ý tưởng của những người coi trọng Tiêu Thần kia.

An Lan đứng thẳng lưng, trong tay cầm chiếc ly trống không, bình tĩnh bước ra ngoài.

Tiêu Nam vừa nhìn thấy An Lan thì ngậm miệng lại ngay tắp lự.

An Lan đặt ly nước xuống bàn, vừa xoay người muốn đi, không ngờ Tiêu Uẩn lại mở miệng gọi cậu.

“An Lan, em với Cố Lệ Vũ có vẻ rất thân nhau, cậu ấy để ý tới em đó.” Tiêu Uẩn nói.

An Lan biết Tiêu Uẩn đang dò hỏi mối quan hệ giữa mình và Cố Lệ Vũ, có lẽ đây là cách thức xã giao của giới Alpha thượng lưu bọn họ, luôn muốn cân đo đong đếm giá trị của mỗi người.

An Lan khom lưng, nhìn xoáy vào hai mắt Tiêu Uẩn nói: “Anh Uẩn, em không phải Omega.”

Tiêu Uẩn nghe vậy thì hơi ngẩn người ra.

“Em và Cố Lệ Vũ chỉ là hợp tính nhau mà thôi. Đại khái là hai người bọn em có rất nhiều suy nghĩ giống nhau.”

Nói xong, An Lan lại đứng thẳng người, cầm một chiếc bánh Macaron trên bàn điểm tâm lên, sau đó hé miệng cắn một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, không hề có loại cảm giác ngọt khé cổ, vì thế lại cầm thêm một cái rồi xoay người rời đi.

“Cậu ta…… không phải Omega?” Tiêu Uẩn nhíu mày.

Lời này lập tức khơi gợi lại ký ức không vui của Tiêu Nam.

“Nó…… là Alpha chất lượng thấp. Em chẳng hiểu đám Cố Lệ Vũ vì sao lại chơi chung với nó nữa.” Tiêu Nam khinh thường nói.

“Alpha chất lượng thấp? Em chắc chứ?” Tiêu Uẩn hỏi lại.

"Em... chắc mà……”

Cho dù hết thảy mọi việc đều có thể quy tội cho tên Cố Lệ Vũ lập dị kia, nhưng chuyện Tiêu Nam từng bị An Lan dùng tin tức tố áp chế cũng là sự thật.

“Cậu ta…… rất có sức hút, cái loại hấp dẫn đó... rất giống Diệp Vân.”

“Giống Diệp Vân?” Tiêu Nam chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, “Anh Uẩn, Diệp Vân là Omega chất lượng tốt đấy, cái thằng An Lan này sao mà giống Diệp Vân được chứ?”

Tiêu Uẩn quay xe lăn lại, đối mặt với Tiêu Nam.

“Càng là Alpha chất lượng tốt thì càng cảm ứng được lực hấp dẫn mãnh liệt của Omega chất lượng tốt. Giống như lúc em nhìn thấy Diệp Vân, chỉ cảm thấy cậu ta xinh đẹp mê người, còn bọn anh lại cảm thấy cực kỳ rung động. Đương nhiên Diệp Vân cũng thu liễm tin tức tố của mình rất tốt, cho nên bọn anh sẽ không bị mê hoặc. Đây chính là khát vọng sinh sản ẩn sâu trong bản năng của mỗi loài sinh vật. Mà cái người tên là An Lan kia, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu ta, anh đã có một loại cảm giác... giống như khi gặp Diệp Vân vậy.”

“Anh muốn nói…… Nó là Omega chất lượng tốt?” Cả khuôn mặt Tiêu Nam đều lộ ra vẻ không thể nào tin nổi, giống như vừa nghe được một chuyện hết sức nực cười.

“Bất luận là Cố Lệ Vũ hay là Hứa Tinh Nhiên, thì ánh mắt bọn họ khi nhìn An Lan đều là ánh mắt của Alpha nhìn Omega.” Tiêu Uẩn nhíu mày, “Thậm chí ngay cả lúc Tiêu Thần nhìn thấy cậu ta cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ. Em đã từng thấy Tiêu Thần vui mừng chỉ vì gặp được người nào đó chưa?”

“Anh Uẩn, anh nghĩ nhiều quá rồi. Nếu thằng An Lan kia mà là Omega chất lượng tốt …… Không, chỉ cần nó là Omega thôi, em sẽ bẻ đầu mình cho anh đá!” Tiêu Nam vỗ vỗ ngực đảm bảo.

Tiêu Uẩn mỉm cười: “Nếu cậu ta là Omega thì tốt rồi.”

“Ý anh là sao?”

“Muốn hủy diệt hiệp ước liên minh của ba Alpha, chỉ cần một Omega là đủ rồi.” Tiêu Uẩn khẽ cười, “Đi thôi, chúng ta tới xem triển lãm tranh, phải giữ thể diện cho chú Tiểu Cố chứ."

An Lan trở lại chỗ ba người Cố Lệ Vũ, mắt thấy cậu đang ăn bánh Macaron, Tiêu Thần chẳng nói chẳng rằng đã cướp lấy một chiếc khác ở trong tay cậu, rồi nhét hết vào miệng.

“Ê, cái đó tôi lấy mà.”

“Cậu lấy thì đã sao, bánh của nhà cậu chắc.” Tiêu Thần cười đáp.

Dường như chuyện tranh chấp với Tiêu Uẩn khi nãy chẳng khiến hắn phiền lòng một chút nào.

“Cậu là hà mã đấy à? Miệng rộng vô biên, cái gì cũng chỉ cần một miếng là hết?” An Lan hỏi lại.

Tiêu Thần nghe vậy, lập tức vươn tay bóp gáy An Lan, làm bộ rất tức giận, nói: “Ai là hà mã hả? Có giỏi thì nói lại lần nữa xem?”

An Lan bây giờ hoàn toàn không sợ hắn, cũng chẳng buồn co đầu rụt cổ: “Cậu chứ ai. Không tin thì soi gương há mồm ra mà xem, coi bản thân có khác gì con hà mã không chứ?”

Cố Lệ Vũ đi tới, duỗi tay gỡ bàn tay Tiêu Thần ra, sau đó thì che gáy An Lan lại, rồi ấn cậu vào trong ngực mình.

Vừa lúc Tiêu Nam đẩy Tiêu Uẩn đi qua, Tiêu Uẩn liếc nhìn bàn tay đang che cổ An Lan của Cố Lệ Vũ thì cúi đầu nở nụ cười.

Hứa Tinh Nhiên quay mặt sang, vừa vặn thấy được nét cười trên khóe môi Tiêu Uẩn, lập tức túm An Lan tới chỗ mình, nói: “Của tôi đâu?”

“Của cậu gì cơ?” An Lan mờ mịt mà hỏi lại.

“Macaron của tôi đâu?”

An Lan chỉ vào người Tiêu Thần: “Bị hà mã ăn rồi.”

“Cậu muốn chết đúng không?” Tiêu Thần lập tức dí đầu An Lan một cái.

“Sao tôi cứ có cảm giác An Lan bé nhỏ đã rơi vào hang sói thế nhỉ?”

Diệp Vân vừa đến đã thấy ngay một màn này.

An Lan quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Vân đang đi qua. Trên người mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần jeans, trông nhẹ nhàng đơn giản nhưng vẫn đẹp trai cực kỳ. An Lan vội đẩy Tiêu Thần ra, nhìn chằm chằm vào người Diệp Vân nói: “Tiểu Vân, anh đẹp trai quá đi mất.”

"Vậy cậu có muốn sà vào vòng tay ấm áp của anh không nào, để anh thương cậu.” Diệp Vân nháy mắt nói.

An Lan đang định phối hợp diễn với Diệp Vân, nhưng còn chưa kịp nhào qua thì đã bị ba bàn tay túm lại, một cái tóm vai trái, một cái giữ vai phải, còn một cái thì kéo cổ áo sau của cậu.

“Đừng quậy.”

Ba người đồng thanh nói.

Diệp Vân hơi sửng sốt, có chút không vui hỏi: “Mấy đứa có ý gì? Một Alpha ưu tú như An Lan quá hợp gu anh rồi, sao lại là quậy chứ?”

An Lan cũng không vui, quay đầu nói: “Kéo tay thì cũng thôi đi, là người nào túm cổ áo tôi hả?”

Ai ngờ Tiêu Thần và Hứa Tinh Nhiên đều chỉ vào Cố Lệ Vũ.

Được rồi, người này cậu không chọc nổi.

Diệp Vân đi tới gần, thân thiết khoác vai An Lan nói: “Đi nào, đi xem triển lãm với anh, mặc kệ ba người bọn họ.”

“Được, được.”

Nhìn bóng lưng của Diệp Vân và An Lan, Hứa Tinh Nhiên bất chợt thở dài: “Diệp Vân là đối tượng của rất nhiều người, cậu ấy lại thân thiết với Diệp Vân như vậy, đúng là không sợ bị kẻ xấu trả thù.”

Tiêu Thần nheo mắt lại, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau đó mới phun ra một câu: “Tôi lại cảm thấy…… Tiểu Vân tương đối giống Alpha.”

Diệp Vân và An Lan vừa đi vừa ngắm tranh, cuối cùng cũng tới điểm trưng bày cuối cùng - nơi treo bức tranh《 Thiếu Niên Giữa Mây Trời 》kia.

Từng đám mây trắng bồng bềnh phủ kín cả bức tranh, ánh nắng lấp lánh từ phương xa chiếu xuống, thắp sáng cả không gian. Mà giữa những đám mây sáng tối đối lập nhau, dường như có thể nhìn thấy một thiếu niên đang dựa vào bàn ngủ.

Chiếc mũi xinh xắn, làn mi khẽ khàng rủ xuống, ngay đến cả hô hấp nhè nhẹ của thiếu niên dường như cũng có thể thổi bay một đám mây.

Chỉ là có chút không chân thật, tựa như ảo giác của trời cao, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến theo sự chuyển động mây trắng.

“Đẹp quá……” Diệp Vân cảm thán nói.

“Ừ.”

An Lan nhớ Cố Lệ Vũ từng nói bức 《 Thiếu Niên Giữa Mây Trời》 này rất giống cậu.

Giống chỗ nào chứ?

Vẻ đẹp như vậy rõ ràng chỉ tồn tại trong những giấc mơ, nó giống như gió mây, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể với tới.

"Thật giống cậu……” Diệp Vân bỗng nhiên nói.

“Hả? Giống ai cơ?” An Lan trợn tròn mắt.

“Giống cậu đó.” Diệp Vân nghiêng mặt nhìn An Lan, “Không biết vì sao, cái loại yên tĩnh thoạt nhìn thực thuần túy rồi lại chẳng thể nào hiểu nổi này cực kỳ giống với cậu.”

“Thế thì em càng cảm thấy giống anh hơn.” An Lan buồn cười nói.

“Không phải……” Diệp Vân lắc lắc đầu, “Anh vẫn nhớ lần đầu tiên trông thấy cậu bắn súng đã có loại cảm giác này rồi. Giống như bản thân có thể bình tĩnh đối diện với mọi loại kết quả, bất kể thắng hay thua, chỉ cần tập trung vào quá trình ngắm bắn là được. Giống như mây trời, rõ ràng chỉ là mây, nhưng vẫn có các loại hình thái rộng lớn và mềm mại.”

“Hai đứa thích này bức tranh này sao?” Giọng Cố Vân Dật đột nhiên vang lên ở sau lưng bọn họ.

Diệp Vân và An Lan đồng thời quay đầu lại, Cố Vân Dật mỉm cười đi tới gần: “Bức tranh này…… Chú chỉ vẽ bằng trí tưởng tượng thôi đấy.”

“Tưởng tưởng cái gì ạ?”

“Người nhà họ Cố trời sinh đã bị vây khốn bởi nồng độ tin tức quá cao của mình. Từ nhỏ, anh trai luôn nói với chú rằng, không cần quá tập trung vào một việc và cũng đừng quá yêu một người. Bởi yêu là phóng túng, là quá trình tự thiêu đốt bản thân, không chỉ hủy hoại chính mình mà còn hủy hoại cả người mình yêu. Yêu ít đi một chút thì tình yêu mới vững bền được.” Cố Vân Dật nói.

“Nhưng đã yêu một người thì sao có thể khắc chế được chứ.” Diệp Vân nói.

“Đúng vậy. Trước khi sa chân vào ái tình, mỗi một Alpha của Cố gia đều cảm thấy năng lực tự chủ của bản thân rất tốt.” Cố Vân Dật ngắm nhìn bức tranh kia, giống như nhìn thấy một nơi rất xa xôi, “Mà Cố Vân Lễ, anh trai của chú…… Chính là một ví dụ tốt nhất.”

Nhắc tới Cố Vân Lễ, mọi người đều rơi vào trầm mặc.

“Cho nên các tác phẩm của chú rất hiếm khi biểu đạt tình yêu. Cho tới một ngày, trong nhà có một Alpha vô cùng xuất sắc nói với chú, nó yêu người nào đó, luôn muốn nhìn đối phương. Chú nói, bị người khác hấp dẫn là chuyện rất bình thường, đó là do tin tức tố trong cơ thể đang quấy phá, khiến cháu vừa thấy sắc đẹp liền nổi lòng tham.”

Diệp Vân nghe đến đó thì bật cười thành tiếng.

“Nhưng nó lại nói, nếu như một người có thiện cảm với một người chỉ là ‘vừa thấy sắc đẹp liền nổi lòng tham’, vậy thì tại sao người kia vẫn chưa thích nó chứ?”

“Người này thật đáng yêu. Cháu không biết Cố gia lại có người đáng yêu như vậy đấy.”

“Chú chưa từng yêu ai, nên đã rất tò mò mà hỏi nó, lý do nào khiến cháu cảm thấy mình yêu đối phương rồi?”

Diệp Vân và An Lan đều nhìn về phía Cố Vân Dật.

"Nó đáp bản thân luôn vô thức lắng nghe mỗi câu mỗi chữ người kia nói, nhận biết hết thảy hương vị của đối phương, yêu dáng vẻ nằm bò ra bàn say ngủ giống như nằm giữa mây trời của người đó, mà mỗi phút mỗi giây đều có một tư thế khác nhau,  nhưng nó lại không dám đến gần đối phương. Chú bèn nói, cháu nên tìm hiểu người nọ nhiều hơn, khoảng cách luôn sinh ra cái đẹp, chờ cháu tới gần thiếu niên kia rồi, hết thảy những ảo tưởng tốt đẹp đều sẽ tan vỡ thôi.”

“Chú Tiểu Cố cũng xấu xa quá rồi.” Diệp Vân vô cùng đồng cảm với vị Alpha họ Cố kia.

Tâm sự với ai không được, mà lại đi tìm Cố Vân Dật cơ chứ.

Cố Vân Dật bật cười: “Chú xấu ở đâu chứ, rõ ràng đều là lời thật lòng. Giống như Alpha bị Omega hấp dẫn, mà Omega cũng khát vọng được Alpha chiếm hữu cùng bảo vệ, những điều này không phải đều là ảnh hưởng của tin tức tố sao? Chẳng phải bản chất của cái gọi là "vừa thấy sắc đẹp liền nảy lòng tham" thì là gì?”

“Vậy người kia trả lời thế nào ạ?” An Lan hỏi tiếp.

“Nó à……” Cố Vân Dật nhìn An Lan, thanh âm ngâm thực dài, như thể cố tình khơi gợi lòng hiếu kì của cậu, "Nó nói người nó thích không bao giờ có thể dùng tin tức tố ngọt ngào của Omega để dụ dỗ mình. Thế nhưng mỗi một câu nói của đối phương, nó đều khát vọng nghe thấy. Mỗi một chuyện người nọ làm cho nó, có thể đối với người kia chỉ là việc nhỏ, nhưng đối với nó thì đều rất quan trọng.”

“Cho nên người này  không phải bị tin tức tố hấp dẫn, mà là rốt cuộc cũng tìm được một người thấu hiểu mình.” Diệp Vân nói.

“Đúng vậy. Có lẽ người nhà họ Cố cả đời đều chỉ theo đuổi cái loại cảm giác an toàn và lòng trung thành trên phương diện tinh thần này thôi.” Cố Vân Dật nói.

Chẳng biết vì sao, An Lan lại nghĩ đến Cố Lệ Vũ.

Có phải hắn cũng đang chờ đợi một người có thể khiến mình yên tâm mà gửi gắm trái tim không?

Trước khi triển lãm tranh kết thúc, An Lan đã đến nhà vệ sinh.

Đúng lúc bên trong đang có người, gương mặt người kia rất tuấn tú, đường nét sườn mặt khiến An Lan cảm thấy cực kỳ quen thuộc, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Người đàn ông kia đang rửa tay, ngón tay tinh tế thon dài, mang đến cảm giác vô cùng linh hoạt.

Trực giác mách bảo cậu, đó là một Alpha.

Khi An Lan cúi đầu rửa tay thì đối phương đã lau khô tay rồi. Thời điểm lướt qua người cậu, anh ta bỗng nhiên dừng lại, híp mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, sau đó thì phun ra một câu: “Là cậu?”

An Lan đang định hỏi “Anh biết tôi à?”, không ngờ người này đã trực tiếp kéo cổ áo cậu xuống.

“Xem ra….. đã lành rồi.”

“Cái gì?”

Đối phương nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

An Lan duỗi tay che gáy mình, cố cân nhắc cái câu “xem ra đã lành rồi” không đầu không đuôi kia của đối phương là có ý gì?

Cậu đột nhiên nhớ ra phía sau cổ mình từng bị một Alpha cắn.

Những người biết chuyện này chỉ có bác sĩ, người nhà, cảnh sát, với cả Tiểu Kiều thôi, tại sao người kia lại biết được?

An Lan lập tức lao ra ngoài, đối phương đã đi được một đoạn khá xa, cậu cứ thế chạy dọc theo hành lang, thẳng tới đại sảnh triển lãm tranh.

Lúc này, khách khứa đang lục tục kéo nhau ra về, An Lan chạy ra cửa, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của người nọ, nhưng mãi chẳng thấy đâu.

“An Lan! An Lan, cậu đang làm gì thế?” Diệp Vân đi đến cạnh An Lan.

"Em đang tìm một người…… Người kia biết cổ em từng bị cắn! Nói không chừng chính là người lúc trước đã cắn em!”

Chỉ là người kia đã hoàn toàn mất dấu.

“An Lan cậu khờ quá, tìm như vậy có khác nào mò kim đáy bể đâu! Người có thể tới đây đều được chú Tiểu Cố mời. Cậu chỉ cần hỏi xin danh sách khách mời của chú Tiểu Cố, sau đó bọn anh sẽ giúp cậu tìm ra ảnh chụp của những người này không phải là được rồi sao?” Diệp Vân nói.

“Chú Tiểu Cố sẽ cho danh sách khách mời sao?”

“Chắc là…… sẽ cho thôi. Chúng ta cũng không phải điều tra đời tư của người khác.” Diệp Vân suy nghĩ một hồi lại nói, “Nhưng cậu mà nói là có người cắn mình, chú Tiểu Cố có thể sẽ lo lắng gây phiền phức cho vị khách kia, thế nên sẽ không cho câu đâu. Để anh xin giúp cậu.”

An Lan cảm kích nhìn Diệp Vân, “Tiểu vân, thật sự cảm ơn anh!”

Chẳng qua phương thức Diệp Vân hỏi xin danh sách khách mời của Cố Vân Lễ cũng…… thẳng thắn quá rồi.

Lúc Cố Vân Lễ đang kiểm kê tranh vẽ ở trong buổi triển lãm thì Diệp Vân đi tới, bộ dáng như thể anh em tốt: “Chú Tiểu Cố, cháu nhìn trúng một anh đẹp trai trong triển lãm tranh của chú rồi.”

“Hả? Tiểu Vân cháu để ý ai thế?” Gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Cố Vân Lễ rốt cuộc cũng lộ ra chút kinh ngạc.

“Cháu cũng không biết người đó là ai, chỉ là cảm thấy bộ dáng và giọng điệu nói chuyện rất thu hút, nên muốn theo đuổi người ta.” Diệp Vân trả lời.

Cố Vân Lễ bất đắc dĩ mà xoa xoa mi tâm: “Tiểu Vân à, cháu không phải người xốc nổi. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên cháu nhìn thấy người đó, chỉ là cháu vẫn luôn không biết anh ta là ai thôi. Cháu muốn hỏi xin chú một bản danh sách khách mời, rồi để cháu tự tìm là được. Cháu cũng đâu có tìm người ta báo thù, một Omega người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở như cháu……”

“Danh sách ở trong điện thoại.” Cố Vân Lễ xoa xoa trán.

“Danh sách khách mời của chú cũng không phải thứ gì cơ mật. Chú cho cháu một bản đi. Bằng không ngày nào cháu cũng nghĩ về anh ta đến mất ăn mất ngủ mất. Nếu chú không giúp cháu, cháu sẽ thuê hacker hack vào hệ thống an ninh của phòng triển lãm để tìm người kia, sau đó thì đăng ảnh của đối phương lên mạng nhờ mọi người nhận diện.” Diệp Vân nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.