Rồng Và Sóc

Chương 42




Trên con đường vắng tanh chả có bóng hình ai, im lặng đẹp đẻ vẽ vào một buổi sáng đẹp trời đầy nắng, nếu không phải những cành lá lay lay trong gió, những tiếng chim kêu thì người ta cũng lầm nó là một bức ảnh của một người ham mê cái đẹp của thiên nhiên lưu lại. Trên con đường vắng này, đứng giữa đường nhìn những tòa biệt thự với những kiến trúc riêng biệt xinh đẹp, những cái mái ngói nào đỏ nào trắng, có những căn nhà làm hoàn toàn bằng gỗ xinh đẹp và cổ kính. Mà cũng đâu cần ngắm chi những ngôi nhà, chỉ cần nhìn cách cổng của nó thôi cũng đủ làm cho người ta thèm chảy vãi. Cổng to, được đúc thủ cô tinh xảo, thay vì nó là cánh cổng thì nên cho là một bức điêu khắc thì đúng hơn.

Khu phố dành cho người giàu, chỉ cần nhìn cổng thôi cũng làm cho người ta ghen tị đến đỏ con mắt.

Nhưng, hình như hôm nay, khu phố vốn ít người qua lại mà giờ chẳng còn lại ai.

Nghe nói bởi những người kia giàu nên xây cho vui thôi, để dành lâu lâu đến ở chứ bình thường ít đến lắm. Nguyên con đường mà chỉ có hai ba căn là có người ở, nhưng mà sáng người ta cũng đi học đi làm hết, cũng chẳng còn ai ở nhà.

Tiếng bước chân ầm ầm đến, nói là ầm ầm là hơi quá bởi tiếng bước chân này chỉ làm cho người ta cảm giác là rất đông chứ không hề có sức mạnh. Tựa như vô thức lê lết mà đi chứ không phải một bầy người có ý thức kéo nhau chuẩn bị hồi đồng ai đó.

Một bầy zombie, con nào con nấy há cái miệng gớm giếc tanh hôi của mình ra mà kêu gào gào, khắp người nhơ nhớt bùn đất, có con còn bị thủng bụng ruột già ruột non lòng thòng lắc lư. Tổng cộng không biết là bao nhiêu con, số lượng cực lớn, chúng giống như đang đi hưởng ứng một phong trào xuống đường phản đối một việc gì đó. Đôi mắt trắng dã, chúng giật giật cổ nghiêng tai cố dò xét sự sống xung quanh, chỉ cần chúng nghe được mùi thơm thịt người hay bất cứ một tiếng động nào chúng sẽ ập đến, tàn xác.

Đám người trong biệt thự ngồi trong nhà đóng kín cửa kéo rèm tối thùi chỉ dám ngẫm đầu lấp ló lo lắng nhìn ra ngoài. Nguyên Hạ bế bé con vào lòng, cậu dùng hai ngón tay kẹp cái màn cửa hơi hơi nhất lên đủ để bản thân cậu quan sát được bên ngoài. May mà nhà ông chú này không giống mấy nhà khác kín cổng cao tường, ít ra cũng đủ để quan sát được bên ngoài có việc gì hay không.

Xác bên cậu, Thiên Long thầm thì: "Đám này có lúc tai rất thính, mũi chúng cũng cực kì tốt. Đừng để chúng phát hiện ở đây có người, không thì chúng sẽ tất công vào."

Ở đây chỉ có dăm ba người, trong đó chỉ có mấy người sài được, lỡ xui một cái là chỉ có chết. Hai cô gái biết tình hình không ổn, xem mấy bộ phim zombie thấy nhân vật chính thường sẽ bị mắc kẹt ở thế tiến thoái lưỡng nan, các cô biết bản thân không phải nhân vật chính nên cũng không có hứng thú hùng hổ xông ra ngoài cứu người hay chiến đấu. Tình hình bây giờ, các cô chẳng biết là sao, nhìn đàn zombie tốp tốp đi về phía trước, giống như nghe được lệnh vua ban. Hai cô càng nghĩ càng sợ.

Cô gái trẻ nói: "Có khi nào chúng có ý thức không?"

"Ánh Dương, đôi khi không nên phỏng đoán bừa, lỡ nó thành thiệt rồi sao?" Nguyên Hạ đùa một câu.

Nhưng cậu không biết câu đùa này làm cho đám người trong nhà đã sợ lại càng sợ hơn gấp bội. Tất cả những người ở đây ngoại trừ Thiên Long đều chưa từng biết đến cái loại quái vật gớm giếc này, trong nhận thức của nọ, thứ gọi là Zombie chỉ là một kiểu quái vật trong phim mà thôi, họ chưa từng nghĩ thử xem lỡ không may rơi vào hoàn cảnh đó thì sẽ ra sao.

Lan Như ngồi phịch xuống sàn, cô ôm lấy mẹ mình run rẩy nói: "Làm sao bây giờ?"

Ông chú già chẳng biết móc từ đâu ra điếu thuốc, bật lửa đốt đầu thuốc sau đó đưa vào miệng rít một hơi, ổng phà ra làn khói trắng, mơ màn nói: "Không sao đâu."

Một cậu thanh niên tên Thành Gia, chả biết nghĩ cái gì cười ha hả nói: "Nhớ ngày còn học cấp 2, trên mấy tranh Fans Anime có đăng một bài "Nếu thế giới này có Zombie bạn sẽ là ai?", Tôi còn hùng hổ bình luận 1800 chữ nói bản thân sẽ tấn công gϊếŧ chúng, ngầu như mấy anh main trong phim. Ai ngờ đâu, giờ lâm vào cảnh này chỉ biết trốn."

"Muốn ra ngoài bắn thử không?" Nguyên Hạ cười nhìn anh chàng, bản thân cậu cũng là Fan, nhưng cậu chỉ coi đúng hai bộ là Naruto với One Piece. Cậu cũng chẳng có lụy giống như mấy chàng này nên cậu cũng chả hiểu cái tư duy kì quái của đám Fans bọn họ. Liếc liếc nhìn anh chàng đang đỏ bừng mặt, cậu vỗ vỗ vai anh ta nói tiếp: "Có gì đâu ngại, hỏi thử xem có ai chưa trải qua cái thời sửu nhi đó chứ."

Một dám người nghe thế cũng bật cười.

Chuyện Zombie kéo bầy kéo lũ đi diễu hành cũng không làm cho mọi người rời vào trạng thái sợ hãi tột cùng, nhiều làm là sợ này sợ nọ thôi. Nguyên Hạ kêu hai cô gái đi nấu cơm trưa đi, ở không cũng chán bản thân cậu lại ngồi nghiên cứu về thằng nhỏ kia một chút.

Bé Huy ngồi chơi một mình, nó cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn trái mình rồi lại nhìn vào lòng bàn tay phải mình, giống như lão thầy bói nheo nheo coi mắt sau đó xoa xoa cằm dường như nghĩ ngợi cực nhiều. Thiên Long thì lấy được quyển sách ngồi kế bên nó, liếc mắt khó hiểu, hắn hỏi: "Con đang làm gì vậy?"

Nó nghe hắn hỏi chỉ nhìn lên chứ không đáp lời.

Nguyên Hạ cầm hộp sữa đưa cho nó, ngã người dựa vào người hắn sau đó không chịu ngồi yên vươn tay ôm đưa nhỏ vào lòng. Thằng bé được cậu ôm hoài cũng quen, nó chớp chớp mắt nhìn cậu, rồi lại nhìn hắn, môi nhỏ mím lại rồi lại bật ra câu: "Ba ngày."

"Hửm?" Cả cậu và hắn đồng thời nhìn nó.

Thằng nhỏ chỉ thốt ra hai từ đó xong nằm im ru, hình như nó chẳng muốn đối đáp với hai ông ba hờ này thêm lời nào nữa. Cậu đẩy đẩy nó mấy cái nhưng nó cứ nằm một cục, nhắm mắt giả bộ ngủ say. Bực bội khi có thằng con nói câu chẳng đầu chẳng đuôi lại không hiểu nó đang nói về cái đề tài gì. Nguyên Hạ nằm xì xuống chân hắn, đưa tay nắn nắn cái mông nhỏ làm thằng nhóc nhột uốn a uốn éo người.

"Ba ngày là ý gì ha?" Thiên Long vuốt tóc cậu chậm rãi nói, hắn biết là thằng bé này mỗi khi nói câu nào cũng đều có ý nghĩa và đều sẽ xảy ra. Nhưng ba ngày là sao?

Nguyên Hạ ngáp dài một hơi, khóe mắt tuyến lệ tiết ra dòng dịch lỏng ươn ướt, hắn đưa tay lau nhanh giọt nước mắt sinh lí trên mắt ai, lại nói tiếp: "Mấy con quỷ kia sẽ diễu hành trong vòng ba ngày sao?"

"Ai biết, cũng có khi là ba ngày sau chúng ta sẽ được về nhà." Nguyên Hạ cười tủm ta tủm tỉm, cậu nhìn thằng nhỏ co người vùi đầu vào ngực mình, chỉ có vị trí của cậu mới thấy được khóe môi nó câu lên một vòng cong cong đẹp mắt.

Nụ cười hài lòng giống như một lão già dành cho đứa cháu nhỏ thông minh của mình.

Nguyên Hạ nhấc mi mắt đồng thời cũng nỡ nụ cười thích thú.

Thằng nhỏ này, thiệt là đáng yêu.

Hai cô gái đã nấu cơm xong, Nguyên Hạ nằm nhắm mắt nghĩ ngơi chừng nửa tiếng sau đó liền bắt tay vào làm bếp. Lần này cậu trổ hết tài năng cho mọi người kinh ngạc tới tròn xoe đôi mắt. Mành trình diễn đầy nghệ thuật, cậu học nấu nướng từ khi còn nhỏ đồng thời cũng thích thú với việc đứng bếp nên đã tự rèn cho mình kỹ năng dùng dao tới mức điêu luyện không phải ai muốn thực hiện là được.

Đương nhiên, phối hợp với vẻ đẹp mã, mỗi động tác lên xuống của cậu đều giống như chàng diễn viên múa dùng sự mền mại của cơ thể mà thu hút người xem. Mùi thơm lừng của thức ăn làm ai nấy ứa nước miếng, họ bâu lại người ngồi ghế người đứng nhìn, ai nấy tưởng chờ đợi đến mê say, lòng vừa muốn được ăn nhưng lại vừa tiếc nuối khi màn nấu nướng đẹp mắt này kết thúc.

Trình bày món cuối cùng, Nguyên Hạ cực kì hài lòng với thành quả của mình. Đối với những đầu bếp khác, mong ước của họ là gì cậu không biết. Nhưng đối với cậu, làm đầu bếp chính là đem lại cho người đang đói một bữa ăn thật ngon, vừa làm cho họ no cái bụng đồng thời khiến cho họ biết được mỹ vị là thế nào.

Đó cũng là lí do cậu ít khi đồng ý đứng bếp của những bữa tiệc lớn, bởi thật ra ở đó họ không ăn, họ chỉ đến đó chào nhau bằng những lời tao nhã lịch thiệp, có khi còn chẳng thèm động tới món ăn được bầy sẵn trên bàn. Nguyên Hạ không thích công sức của bản thân bị đám người giàu có này xem thường. Cậu có thể vào một căn bếp xập xệ nấu một buổi tiệc lớn của thành phố, nơi đó mọi người cùng nhau thưởng thức món ăn ngon của cậu, đồng thời có thể nhảy múa hát ca.

Ai nói cậu kiêu ngạo cũng được, dù sao cậu chẳng thiếu mấy đồng bạc đó.

Vì thế, khi nhìn thấy được nụ cười suиɠ sướиɠ khi được ăn món ngon mình làm ra từ những con người xa lạ này, cậu cực kì vui vẻ và cũng cực kì kiêu ngạo.

"Nói thật đi thằng nhỏ, mi là đầu bếp hạng sang đúng không?" Ông chú già này là người trong giới thượng lưu, đi tiệc tùng này nọ đương nhiên thấy qua nhiều cách nấu nướng cũng như bày trí xoa sĩ đẹp đẻ này.

"Ai biết được." Nguyên Hạ cười đút cho bé con một viên thịt.

Ông chú nghe vậy hứ một tiếng sau đó bày ra vẻ sang sĩ cầm nĩa tao nhã lấy thức ăn. Bày trí của bàn ăn rất đẹp mắt, đúng chuẩn mực của nhà hàng năm sao, ông không thể bắt lỗi được chỗ nào hết. Món nào món nấy ngon đến không tưởng, làm ông muốn xấu miệng một chút cũng không được.

Mấy người còn lại chỉ thuộc dạng trung lưu nên khó mà thưởng thức được buổi tiệc xa xỉ này. Nếm qua một lần, hương thơm lan tỏa khắp miệng làm cho người ăn một lần là nhớ cả đời.

Hai cô gái khâm phục nhìn cậu, cô gái trẻ Ánh Dương hỏi: "Tôi nghe nói, đầu bếp năm sao thường dùng những thực phẩm tươi sống ngon nhất đúng không?"

"Ừ, làm như vậy thức ăn sẽ ngon hơn hẳn, mùi vị sẽ mang cái đặc trưng riêng biệt." Nguyên Hạ nghiêm túc chia sẻ. Việc chọn lựa nguyên liệu đối với một đầu bếp giống như chọn vũ khí khi ra chiến trường vậy, nếu vũ khí đó tốt đồng thời chiến lượt tài tình thì kết quả đạt được sẽ cực kì vĩ đại, đương nhiên nếu vũ khí không tốt nhưng chiến lượt tốt vẫn sẽ mang lại kết quả cao nhưng kém đi rất nhiều. Chọn lựa nguyên liệu nấu ăn đối với Nguyên Hạ mà nói là một chuyện cực kì nghiêm khắc.

Nếu không phải sống trong khoảng thời gian này thì mấy cái cục thịt đông lạnh hơn ba tháng kia chắc chắn nó đã vào sọt rác.

Tên thanh niên tên Thành Gia chẳng hiểu sao mặt buồn rầu phán câu: "Giống bữa ăn cuối cùng ghê."

Không khí vui vẻ đột nhiên ngưng động, ai nấy cứng đờ không khí gượng gạo cực kì.

Thiên Long với thằng bé Huy giống trời sinh đồng thời tặng cho anh ta cái nhìn bén lẹm. Ông chú già ho khụ khụ vội vàng nâng ly rượu đỏ uống một ngụm, ông ta thầm rũa thằng quỷ ngu như heo, hết câu nào nói rồi hay gì. Chỉ có Nguyên Hạ vẫn cười cười tay đút thằng bé con nhà mình, đáp: "Đương nhiên buổi cuối, mai tôi đi rồi không còn nấu cho mọi người ăn đâu, lo mà tận hưởng đi."

"Hai người định mai đi thiệt sao?" Như Lan chớp mắt hỏi.

"Ừa, phải đi nhanh thôi." Thiên Long đáp, hai người vẫn không hiểu được "ba ngày" trong miệng của thằng nhỏ này là gì. Nhưng họ thấy được, khi nó nói "ba ngày" nó không hoảng sợ mà còn mang chút vui vẻ, tức là chuyện đó là chuyện vui. Cả hai cũng không thể buộc nó nói, đoán mò một hồi quyết định phải nhanh chóng đi xuống phía Đ. trước "ba ngày".

Cô bé thở dài, thật ra cô rất thích hai người, cả hai đều mang cho người ta cảm giác an toàn nhất là với hắn, còn cậu thì làm người ta e dè hơn. Cô biết hai người là người yêu, cũng chẳng hứng thí làm con giáp thứ 13, cô bé nghĩ dẫu làm sao cũng tận thế rồi, đi cùng nhau được tới chừng nào hay chừng nấy thôi.

Nhưng người ta muốn đi rồi, duyên cũng thật ngắn.

Khác với cô bé, hai chàng trai trẻ lại không thích cậu với hắn. Đương nhiên đầu tiên là bởi hai người quá đẹp trai, Nguyên Hạ lại còn cố tình bày ra vẻ yếu đuối làm người ta cảm giác thấy được yêu nghiệt. Đồng thời một lí do nữa là do cả hai là người đồng tính, tuy rằng không cực đoan như mấy người lớn tuổi nhưng hai người bọn họ lại không chịu nổi khi thấy hai thằng con trai ôm ấp nhau, lại nuôi một thằng bé 4 tuổi bị câm nữa.

Nhìn thôi đã thấy gai cả người.

Tuy nhiên hai người lớn tuổi nhất ở đây lại không thấy như thế, ba mẹ Như Lan là người tiến bộ. Họ không rảnh như người ta thích soi mói đời tư, ai cũng có cuộc sống riêng, cả hai người bọn họ thấy cậu và hắn yêu thương nhau đến mức sống chết có nhau như vậy liền cảm thấy cuộc đời này tuy tràn lan bi kịch nhưng cũng có lúc thật đẹp. Lớn tuổi, giao tiếp nhiều, hiểu biết rộng, họ đã từng không ít thấy những cặp đôi yêu nhau rồi lại vì chuyện nhỏ như kiến cắn rồi chia tay. Họ đã từng thấy một cặp nữ đồng tính bị cha mẹ hai bên cấm đoán cuối cùng bị ép buộc trở thành một vòng bi kịch. Thấy quá nhiều thứ, học quá nhiều điều, bởi thế khi thấy hai người các cậu, họ cảm thấy rằng "ôi cuộc đời này đẹp làm sao!".

Ba Như Lan cười ôn hòa dặn dò: "Hai đứa đi cẩn thận, nếu thấy không ổn thì cứ tìm đại chỗ nào trốn, từ từ tính sau cũng được, liều mạng làm chi."

Nguyên Hạ nghe vậy nở nụ cười chân chất gật đầu đáp: "Dạ tụi con biết rồi."

Mẹ Như Lan lại nói: "Hai đứa đi rồi nhớ mang theo chút đồ ăn, ở đây mọi người cũng định đi, chia đồ ăn ra cũng được."

Bà nói nhưng mắt vẫn hướng về ông chú già, bởi ổng mới là chủ nhà.

Ông chú này nghe vậy cũng chẳng có biểu cảm gì phất tay ý nói cứ tự nhiên. Tuy nhiên hình như một trong hai chàng trai cảm thấy khó chịu.

Thanh Trọng là người đầu tiên tỏ thái độ không hài lòng anh ha hứ một tiếng nói: "Tôi thấy trong xe hai người còn nhiều đồ ăn mà."

Ngay từ đầu Nguyên Hạ đã thấy được thái độ không tốt của hai chàng trai trẻ này rồi, cũng bởi không thích phiền nên cậu bơ cả hai và đương nhiên hai người nọ sợ hắn đập nên cũng chẳng dám làm gì. Nay mới nhắc đến lợi ích thôi đã tỏ vẻ như vậy rồi, Nguyên Hạ cười tủm tỉm, sẽ chết nhá em giai.

Thiên Long rót cho thằng nhỏ ly sữa, từ từ đáp: "Tụi tôi có nói sẽ lấy đồ của chú Kình đâu."

Ông chú già tên Thái Kình.

Ông chú Thái Kình tỏ vẻ không hài lòng với việc Thanh Trọng lên tiếng về việc này, ông cười cười nói: "Đồ tôi, tôi thích cho ai tôi cho, liên quan gì đến cậu hơm?"

Cậu ta lúng túng, cứ tưởng nói vậy sẽ làm cho mọi người biết hai người kia có hàng mà dấu, ai ngờ bị quật chính là mình.

Ba mẹ Như Lan uống nước lọc âm thầm khinh thường, dăm ba cái trò mèo.

Nguyên Hạ chỉ tủm tỉm mà không nói gì.

Bữa ăn kết thúc rất nhanh, hai cô gái vẫn lãnh nhiệm vụ rữa chén sau đó bị cậu gọi ra phía sân sau chỗ xe nói chuyện, cũng chẳng biết ba người họ nói cái gì nhưng khi đi vào trên tay của cả hai là một cái túi lớn chẳng biết là gì, cùng với gương mặt hai cô gái tràn ngập nét hưng phấn đồng thời cực kì biết ơn nhìn cậu.

Nguyên Hạ cười cười vẩy tay.

Ba mẹ Lan Như thấy con gái cứ thập thò cất cái gì đó, mẹ cô vội tới hỏi: "Con dấu cái gì vậy?"

"Băng vệ sinh, anh Hạ hồi nảy đưa tụi con." Cô cũng sắp đến ngày, đang lo muốn chết không biết nên làm sao bây giờ. Nhà ông chú tuy có đồ ăn nhưng ổng là gay, mà gay làm sao có bạn gái mà trữ món này. Cô cũng chẳng thể liều mạng chạy ra ngoài tìm, hên sao Nguyên Hạ lúc gom đồ gom luôn mấy thứ này nên giờ cho hai cô.

Mẹ cô cũng kinh ngạc, đồng thời cũng cảm ơn cậu.

Khác với Lan Như, hình như Ánh Dương rắc rối hơn. Cô mới ôm "hàng nóng" của mình vào nhà đã bị thằng điên Thanh Trọng chặng đường. Anh chàng trừng mắt về phía cô, cái miệng đàn bà bắt đầu nói: "Cái gì đấy?"

"Bánh ăn không?" Cô gái cực kì ghét cái loại "Superwomen" này.

Thanh Trọng hừ một tiếng, lại chanh chua đáp: "Thằng bê đê đó cũng biết yêu thương chị em mình..."

Chưa dứt câu đã bị nguyên cú đấm đập vào mồn, thanh niên vẫn là thanh niên, anh ta bị đập máu mũi chảy tè le, đưa tay lau mũi một cái thấy toàn máu. Trợn trừng mắt muốn xông vào đánh cô thì đã bị cô đá cho một phát bay vào tưởng. Ánh Dương khinh thường nhìn cái đống bùn nhão nằm trên sàn, cô đưa chân đạp lên đầu anh ta nói: "Đai đen võ cổ truyền, chơi không hả thằng đàn bà. Tɦασ mẹ mày, mày tưởng mày ngon hả con. Thứ ăn nhờ ở đậu, đéo làm được cái đậu má gì cho đời thì im cái mỏ đàn bà mày lại. Tao nghe mà chướng cả lỗ tai. Mày nói cái gì bê đê? Tao thấy người ta còn men hơn cả mày, có tin tao cắt thứ dư thừa của mày rồi thọc vào cái lỗ hậu mày luôn không hả thằng mất dại? Người ta cho tao cái gì kệ mẹ tao, muốn sài không tao cho cái sài chơi?"

Nói xong cô đạp vào mặt anh ta một cái, vươn tay lấy cái túi đen, mở ra lấy một túi băng mới tinh. Cô cười tủm tỉm xé ra lấy một cái, nhìn anh ta sợ xanh cả mặt, nói: "Tao biết mày hay sài, chắc dán ngay miệng đúng không? Cái miệng còn dơ hơn hơn cống sài miếng này không đủ đâu, cần tao lấy thuốc tẩy để rửa không? Mà thôi, sài đỡ đi cho bớt thúi."

Nói xong dán miếng băng vệ sinh lên miệng anh ta, trước khi đi còn đạp vào bụng anh ta một cái làm anh chàng đau tới mức gào lên.

Cô gái trẻ hứ một tiếng cực kì kiêu ngạo hất tóc rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.