Rồng Và Sóc

Chương 23




Nguyên Hạ sầu lo về tương lai chẳng biết về đâu của người yêu, cậu nhìn hắn nảy giờ im lặng ngoan ngoãn hết sức đọc sách. Ôi giời, nhìn cái dáng vẻ nghiêm túc kia kìa, sao tự nhiên sáng bừng như đại thần thế này. Nguyên Hạ chóng cằm chớp mắt nhìn không thôi.

Phải về nhà một chuyến mới được, phải hỏi bác Minh về hắn, rồi còn ra mắt các kiểu gì đó.

Nguyên Hạ xoắn não, ra mắt cái gì, bỏ bỏ bỏ hết.

"Sao vậy?" Thiên Long nhìn cậu ngẫn người rồi tự dưng nhăn mày nhăn mỏ lắc đầu ngầy ngậy. Đưa tay vuốt vuốt tóc như đang vuốt lông mao, cậu cũng thuận theo mà hai mắt híp lại làm ra dáng cực kì hưởng thụ.

Hắn nhìn cậu cười, cậu đưa tay ôm lấy cánh tay hắn làm hắn muốn rút cũng không được. Thiên Long nhìn cậu, bỏ quyển sách qua một bên, ôm lấy cả người cậu áp lên ngực mình sau đó cầm sách đọc tiếp. Nguyên Hạ thỏa mãn, cậu lấy điện thoại nghiên cứu cái gì đó.

Hai kẻ ôm nhau tình tình tứ tứ nào có hay một cô gái đáng thương cùng một con mèo đang trong quá trình độc thân chứng kiến tới mức đau cả mắt.

Mai Vân xuýt chút nữa bẻ gãy cây kim trên tay, cô lườm hai tên xấu xa chỉ biết show ân ái đằng kia. Lòng đau như ai cắt, mịa nó, có thằng anh nào làm mấy trò này trước mặt em gái không? Tui chưa 18 ok! Mấy ông có thể nhớ đến sự hiện diện đáng thương của tui ở đây không, người ơi?

Nghiến răng mắng lâm huyết một trận, cô hừ mạnh một tiếng ôm đồ nghề cùng Meo Meo rời khỏi cái chốn đánh khinh này.

Đương nhiên không quên đóng "ầm" cửa một cái.

Thiên Long cùng Nguyên Hạ đồng thời liếc nhìn cái cửa, cả hai chớp mắt hai cái xong nhìn nhau cuối cùng mặt kệ cô gái đang tuổi phản nghịch, cả hai ai làm việc nấy.

Chuyện tìm kiếm kia theo như mấy anh chị bàn luận trên group thì đã rút hết, chỉ có An Ngân với hai chú bên kia còn lo nên vẫn trụ ở khách sạn gần đó chờ động tỉnh. Cũng khổ hai chú, đứa con gái nhỏ cưng mà cũng để đi lạc, giờ đúng là đau đầu.

Nguyên Hạ có gọi điện thoại qua hỏi thăm, chú Hạo An nói: "Không có gì đâu con, đừng lo quá. Nếu thằng cha Cẩu kia đã nói vậy thì là vậy đi. Nếu 3 ngày sau con bé chưa ra thì hai chú lại vào tiếp."

Nguyên Hạ vội đáp: "Nếu có gì chú gọi con nha, con bay cái vù là tới mà."

An Linh tính ra nhỏ hơn cậu một tuổi, hồi nhỏ chơi với nhau nên hai đứa thân như anh em trong nhà vậy. Nghe con bé xấu tính đó đi lạc cậu cũng lo lắm chứ, sợ nó thật sự xuyên thì khổ cho người ta.

Nguyên Hạ lại thở dài.

Thiên Long chớp mắt đưa tay vuốt cổ cậu, hắn nhận ra cậu thích được xoa xoa cổ nên hắn cũng tích cực xoa xoa. Mắt dời khỏi quyển sách, nhìn cậu đang nằm gối đầu trên đùi mình, hắn ngẫm nghĩ nói: "Tôi chợt nhớ đến một câu nói."

Nguyên Hạ vẫn đang cầm điện thoại nghiêng cứu một món ăn, nghe hắn nói thế cậu cũng bâng quơ đáp: "Câu gì?"

Hắn đáp: "Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột."

Nguyên Hạ =_=

Hai người im lặng.

Nguyên Hạ đưa tay vỗ vỗ trán hắn, hết sức chân thành dặn dò: "Sau này, đừng nói mấy câu này trước mặt người ngoài nha, coi chừng người ta đập."

Có nhiều người không nên học quá nhiều, học nhiều tỏ ra thanh cao thẳng thắn ra đường chắc chắn phải chịu thiệt, còn có khi hay nói vài câu làm người ta quê mặt tới mức đập một trận thì chết. Phải dạy lại, nhất định phải dạy lại cái miệng thẳng thắn này mới được, sau này có làm người mẫu diễn viên gì đó mà thốt ra mấy phát ngôn gây sốc này chắc cậu tối ngày xử lí hậu quả của hắn quá.

Nguyên Hạ lại tắt trang công thức nấu ăn của mình mà chuyển sang trang giáo dục con cái, phải dạy lại cái miệng tùy tiện của hắn mới được.

Thiên Long cũng đáng thương, tại hắn mới đọc được câu đó với lại thấy phù hợp hoàn cảnh nên mới nói cho cậu nghe chứ bộ.

Mà đúng mà, hắn có nói gì sai đâu.

Trước đây ở nơi kia, hắn dù đánh chết một người thì đám đồng bạn của kẻ nọ ghê lắm là nổi sùng lên một chút thôi. Cậu cũng từng đưa hắn tới mấy khu người nghèo để gặp một người bạn, trong lúc cậu nói chuyện với cô ta, hắn có để ý thấy mấy đứa nhỏ mặt mày như mèo, quần áo không bạc màu thì cũng chắp vá. Thử nghĩ tụi nhỏ đó ra đường bị người ta đập cho hấp hối coi, có được nhiều người lo lắng như thế hay chỉ có ba mẹ hoặc thậm chí chẳng có ai lo.

Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột.

Câu này hoàn toàn đúng, người có tiền đương nhiên trân quý hơn. Nếu có người thích mấy thứ triết lí thì nghe sẽ cảm thấy cực kì chướng tai. Họ sẽ nêu cao chân lí bình đẳng, rồi công bằng nhân sinh gì đó. Nhưng họ quên mất, ở cái cuộc sống hèn yếu về tinh thần này, tiền và quyền mới là tất cả.

Ai hơi đâu quan tâm một đứa bé ăn mặc rách rưới té ngã đau tới thế nào, dẫu nó khóc thì cũng bị người ta nạt nộ, có khi đập thêm một trận tạt nước đuổi đi.

Nhưng nếu một đứa nhỏ bước xuống một chiếc xe đẹp đẻ sang trọng, mặc những bộ đồ xinh đẹp đắc đỏ nào đó, chỉ cần nó hắc hơi thôi cũng đã có một đống người nhào đến quan tâm hỏi han.

Thật tế thì số người lo cũng chỉ vài, phần lớn là nịnh nọt.

Hắn lại nhớ đến những đứa trẻ đáng thương có cuộc sống khốn khó giống mình. Hắn đã từng bị đánh chảy máu đầu, còn bị vứt bỏ không bằng miếng giẻ rách, bị bỏ đói mấy hôm đến khi sắp chết mới được một miếng bánh móc meo do người ta bỏ cứu đói. Bà dì đó đối với hắn giống như một con quỷ, còn đám trẻ quanh hắn chẳng khác gì những thứ súc sinh.

Tụi nhỏ ở đây thuộc những gia đình tầng cuối của thành phố, sống trong khu ổ chuột mỗi ngày đều phải tìm cách mưu sinh. Mà bạn của Sóc là một "đầu đảng" của đám nhỏ đó, cô ta sẽ tìm mấy công việc an toàn cho tụi nó đương nhiên bảo kê các kiểu, tối về sẽ có một vài tình nguyện viên đến dạy chữ.

Nguyên Hạ đến là để hỏi về trị an nơi này, hắn không rõ nhưng cũng đoán được mấy anh của Nguyên Hạ là những kẻ có thế lực, mà khu vực này là thuộc quyền quản lí của người đó. Nếu nói như mấy quyển sách thì là dân anh chị.

Nói thật hắn không có thích thú gì với mấy việc này, tư tưởng của hắn được tạo ra nhờ mấy quyển tiểu thuyết đầy tính nhân văn mà cậu chọn lọc, đương nhiên mấy quyển này sao mà nói tốt cho những việc làm đó được chứ. Hắn thật ra không hiểu, nên bởi thế hắn hỏi cậu, Sóc trả lời: "Mấy thứ người ta viết trên sách đúng một phần nhưng chúng tôi cũng không có đam mê gϊếŧ người, hầu như chỉ mở vài quán bar hay một số câu lạc bộ gì đó thôi. Cha tôi không yêu thích chất cấm nên không buôn bán thứ này, nhưng nói thẳng ra là một số người cứ thích trái lệnh, mấy người này khi bị phát hiện sẽ bị trục xuất."

Hắn không hiểu tại sao có nhiều người bán chất cấm như thế, ma túy là một thứ mà đối với hắn cực kì cực kì tàn ác. Một quyển sách do một người nghiện ma túy viết lại, hắn đọc thôi mà cũng thấy những cơn đau ăn mòn cơ thể, những con sâu đói khác hút máu ăn tủy người.

Tại sao con người lại thích hại người như thế?

Nếu lúc ở nơi kia, hắn sẽ nghĩ là bởi sống sót. Một nơi tàn ác đó, có khi đối với họ, chết là một cách giải thoát. Hắn đã từng nghĩ đến cái chết nhưng cuối cùng hắn quá nhát gan không dám, chỉ đành tạm bợ sống một mình ở nơi đầy xác người đi ngang đi dọc.

Vậy ở đây? Vì tiền mà con người có thể biến thành quỷ hay sao?

Vuốt vuốt cổ Nguyên Hạ, hắn chợt hỏi: "Tại sao con người ta cứ thích bán hồn cho quỷ nhờ?"

"Tham thôi. Con người là loại động vật có lòng tham không đáy. Chẳng có ai lấy được cây thướt đo được lòng người. Anh có thứ này rồi sẽ muốn thứ tốt hơn nữa. Có 100 ngàn chắc chắn sẽ nghĩ cách làm sao để kiếm được 1 triệu, 2 triệu. Tiền kiếm chân chính rất khó, những doanh nghiệp mới mở thì thành công chỉ có một, còn chín cái còn lại phá sản đổ nợ. Làm công nhân viên chức thì làm sao có đủ tiền để thỏa mãn những con quỷ tham đó? Bán đồ cấm là con đường nhanh nhất. Một tuýt ma túy cũng đủ để cho anh có một số tiền lớn, nhưng anh có cần làm gì đâu, cầm đem từ tay người này qua người kia. Có kẻ còn bán thận bán gan bán cả con để mua sắm những cái mình thích, hay đú trend theo dòng người. Có kẻ tàn nhẫn hơn bắt người ta để moi ruột moi gan ra để bán. Còn có một loại nữa, những kẻ này không dể biết, những dark wed có những cái thú vui kinh tởm, gϊếŧ người rồi nấu ra ăn, không thì tìm cách để người gϊếŧ người mua vui. Nói chung nhiều thứ phức tạp cực kì, tham về tiền, hay thỏa mãn thú tính, có khi chỉ là buồn chán không có gì làm."

Nguyên Hạ nói xong ôm lấy đầu hắn hôn một cái, xong cười nói: "Người, có người này người nọ. Người ta ác chưa chắc mình đã ác. Người ta xấu chưa chắc gì mình đã xấu. Sống theo lối mình thích là được, đừng làm anh hùng như trong phim truyện, những thứ phức tạp đó không phải là nói có thể giải quyết là giải quyết. Nhưng nếu có người muốn động vào mình, phải phản kháng đừng để bản thân quá chịu thiệt, nhưng, nói thật đừng mang thù. Thù hận, chính là con quỷ đáng sợ có thể gϊếŧ người ngấm ngầm, đợi đến khi người ta tỉnh lại thì con quỷ đó sẽ xé xác."

Hắn cảm thấy rất thú vị, nằm xuống giường, ôm lấy cậu vào lòng, hắn lại hỏi: "Ở đâu dạy mình cách không thù? Nếu kẻ đó gϊếŧ người tôi thương yêu nhất tôi sẽ gϊếŧ tên đó bằng cách đau đớn nhất."

Nguyên Hạ xoa cằm, cậu lại nói: "Cũng đúng, thù hận là gì? Ai làm chủ được nó sao? Không biết nữa. Từ khi còn nhỏ, ba dạy tôi vị tha, ba nói nếu có thể hãy tha thứ cho người kia, cho người ta một cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình. Hận rồi lại ghi hận, cái vòng xoáy hận thù đó cứ quay vòng quay vòng, nếu tha cho người kia, vòng quay đó sẽ đứt đoạn, cũng mở cho mình một con đường."

Tha thứ, là một cái gì đó mà con người phải học từ bé cho đến khi chết đi. Có người học được rất nhanh, nhưng có người cả đời chẳng biết chữ đó viết với định nghĩa như thế nào.

Nguyên Hạ thở dài, cậu không phải muốn tiêm nhiễm cho hắn, nhưng những thứ này rất tích cực, cuộc sống mà đôi khi gặp những tình huống mình không thể đoán được. Cậu cũng chẳng muốn một ngày nào đó, hắn mang hận vào người, hận người hận mình.

Tha thứ cũng là cách cứu lấy chính mình.

Thật ra những điều cậu nghĩ, hắn cũng có thể nghĩ, nhưng Thiên Long cố chấp hơn cậu. Nếu so sánh thì Nguyên Hạ là bé ngoan nghe lời ba dạy, còn hắn chính là một thằng phản nghịch chuyên môn đánh gãy những lời người lớn nói.

Hắn cảm thấy vị tha, thứ tha gì đó là một thứ trừu tượng chỉ có thể viết trên mặt giấy. Hắn không muốn hiểu cũng không muốn học. Nếu có ai dám động đến cậu, dẫu một cọng tóc thôi hắn thề không làm kẻ đó trả giá gấp trăm ngàn lần hắn sẽ chết không nhắm mắt.

Hai người lại nằm ôm nhau nói chuyện nhân sinh một chút, Nguyên Hạ hình như hưng phấn làm "cha" muốn giáo dục con trai đang tuổi ăn tuổi lớn. Cậu vác máy tính mình ra, mở một dark wed lấy cho hắn một ví dụ về xã hội con người đầy rẩy những tên biếи ŧɦái, súc sinh, không có tính người. Đương nhiên cái cậu chọn là những cái nhẹ nhàng đối với đầu óc non trẻ, chứ lấy mấy thứ nặng đô, xin lỗi tới cậu cũng nuốt không xong.

Nhăn mày bàn luận về vấn đề này nọ, Thiên Long lần nữa cảm thấy súc sinh trong lòng mình vẫn chưa súc sinh lắm, ít ra còn chút tính người. Bụng nhộn nha nhộn nhạo, hắn sắp phun hết đồ ăn sáng ra ngoài rồi nè, quá gớm giếc.

Gập màn hình lại, hắn phất cờ trắng đầu hàng.

Nguyên Hạ hài lòng tắt máy đi, cậu lại nghiêm túc giáo dục hắn một lần nữa về lòng người gian ác, có thể bất nhân bất nghĩa tới mức nào.

Nguyên Hạ nói: "Sau này anh sẽ được bên kia đạo tạo làm người mẫu, nói đào tạo thôi chứ trong quá trình chụp ảnh đã được dạy rồi. Cái nghề này không cần bằng cấp lắm, chỉ cần anh có tài là được. Sau này vào đó không được tin mấy lời có cánh, tin coi chừng bay luôn đó. Tôi sẽ tìm cho anh một trợ lí giỏi biết cách xử lí mấy chuyện này, anh chỉ cần giữ nguyên hình tượng, đừng buồn buồn hay ghét đứa nào đó phát ra mấy lời gây sốc óc. Hay thiết kế hình tượng lạnh lùng kiệm lời đi, ai nói gì anh cứ im im là được."

Cậu thật sự sợ hắn ghét đứa nào đó trong giới tìm cách bụp người ta quá.

Dù cậu có bảo kê hắn nhưng cậu đâu chặn được lời của đám fan não tàn của người ta. Lỡ đâu, người ta là tình nhân các kiểu gì với người quen cậu lại phiền.

Phải dạy trước, sau này gây chuyện rồi dạy cũng muộn màn.

Thiên Long biết bản thân chuẩn bị làm người mẫu, hắn dành ra một tiếng đồng hồ để nghiên cứu cái nghề đó là làm gì, cuối cùng cũng tạm tạm hiểu.

Đối với hắn, cũng tại hắn chưa thử nên thật sự cũng chẳng hiểu, nhưng cảm thấy khá thú vị. Nói chung cậu thích là được, hắn sẽ cố cho cậu vui.

Nhưng đọc qua mấy vụ scandal trong giới, hắn cảm thấy đau đầu hết sức. Cái gì mà cặp hết chị này ông nọ, hôm sau lại cặp với ngài kia. Đủ thứ loạn thất bát tao, ồn ào còn bị một đám người bàn tán.

Hắn lại sợ cậu dính vào một đống chuyện rắc rối chả biết đúng sai này.

Bé Thỏ, ừ, hắn gọi Mai Vân là vậy đó, con bé nói là trong số này tin hai phần thôi, còn lại là ba xạo do người nào ghét người ta tung lên hay do xui bị paparazzi chụp được. Hoặc cũng có thể do họ cố tình tung lên để tạo độ nổi. Nói chung nhiều thứ lắm.

Công việc của cậu là đầu bếp chứ không phải mấy giám đốc hay công tử nhà giàu có, hắn nghĩ cậu thích hợp với yên tĩnh hơn.

Thiên Long tự buộc bản thân quên đi một đống scandal tình nhân các kiểu của cậu.

Được rồi, cái tên xấu xa thay bồ như thay áo như con Sóc này không đáng để thương xót đồng cảm.

Nhưng hắn không nở.

Ôm lấy eo cậu, hắn đem chân cọ cọ giữa hai chân cậu tìm an ủi trái tim mong manh như thủy tinh nhưng Nguyên Hạ lại tưởng hắn động dục đập cho hắn một cái, còn trừng mắt: "Mới sáng sớm, động dục cái gì."

Thiên Long đau lòng muốn chết, cái mặt đáng thương bày ra trước mặt cậu, môi trề ra cả thước dài y chan Xê-cô, nhìn thấy ghét hà.

Nguyên Hạ hai tay cầm hai bên má hắn kéo mạng, nói: "Nói coi đang nghĩ cái gì trong đầu hả?"

Cậu nhận ra tên này thích suy nghĩ mong lung trong đầu, đây là kết quả của quá trình trưởng thành trong môi trường quá ít người.

Hắn bị kéo má cũng không cảm thấy đau, nhột nhột rất thích. Đặt tay áp lên tay cậu, hắn vuốt nhẹ nhẹ để tay cậu thả má mình ra. Nguyên Hạ được vuốt thả thật, đồng thời môi cũng bị hắn cưỡng đoạt.

Từ sau cái ngày đột phá đó, khi nào hai người rảnh là hôn, mặc kệ ở đâu cứ thích là hôn thôi.

Dù sao người ta cũng không cấm hôn nơi công cộng, hôn phớt qua gì đó cũng chấp nhận được mà.

Nguyên Hạ liếm cánh môi khô ráp của hắn, hai người buông nhau ra đồng thời thở một hơi. Hắn được hôn cực kì vui sướng, thế nên ngoan ngoãn khai những thứ đang vẽ ra trong lòng: "Tôi sợ tôi nổi tiếng, người ta biết mối quan hệ của hai đứa mình."

Ối giời, Nguyên Hạ bật cười ha hả, cậu vỗ vỗ quả đầu của hắn, chọc ghẹo: "Rồng ngốc, anh tưởng nổi tiếng dể sao? Làm gì mà tính sớm vậy?"

Hắn trề môi đáp: "Tính trước đi, sau này lỡ có nổi thật thì sao?"

Nguyên Hạ vẫn cười, "Tính trước bước không qua, đó là đạo lí biết chưa." Cậu nhéo nhéo eo hắn làm hắn nhột uốn éo người, nói tiếp "Mặt kệ người ta nói, tôi bị nói ít sao nhưng việc tôi vẫn nhiều như cũ, nhà hàng khách sạn chung cư vẫn quá trời người. Dăm ba mấy câu nói trên mạng, chả ai quan tâm đâu. Nên, nếu anh thích mang danh bị tôi "bao" thì cứ tự nhiên tung ra."

Bao nuôi gì đó, đối giới giới nghệ sĩ không phải hiếm, có người còn công khai nữa mà.

Hắn ôm cậu, hung hăng cắn một cái vào cổ cậu làm cậu giật mình không kịp phản ứng, hắn nheo mắt làm ra vẻ nguy hiểm, nói: "Sao lại bao nuôi, phải là người yêu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.