Rồng Bay Phượng Múa

Chương 53: Dưỡng thương giải mê




Long Tam đến rất nhanh làm cho đoàn người đều an tâm, hắn nhờ Chung Bác cùng Sử Ngọc Lang đi tra tìm tung tích đám thích khách này, sau đó lại không biết từ khi nào biến ra bằng hữu, đưa tới xe ngựa cùng đồ ăn, dược phẩm, sau đó Long Tam mang theo cha và con gái Phượng Trữ đi ra ngoài thành tìm một tòa nhà khác tạm lánh:

Phượng Trữ có phu quan tâm mọi sự, lúc trước kiên cường chống đỡ tinh thần, giờ thả lỏng khóc nháo làm nũng một hồi lâu, uống thuốc xong liền mệt mỏi nặng nề rơi vào giấc ngủ: Đến tòa nhà, Long Tam đem nàng ôm đến trên giường, nàng có chút dấu hiệu muốn tỉnh, Long Tam nhẹ giọng dỗ: “An toàn, an tâm ngủ đi:”

Phượng Trữ cau mày mơ mơ màng màng than thở: “Ta đói:”

“Ngủ đi, ngủ sẽ không đói bụng:” Long Tam nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của nàng dỗ:

Mắt Phượng Trữ mở không nổi, tự nhiên nói mớ đáp: “Sư phụ gạt người, đang ngủ vẫn sẽ đói:” Long Tam cứng đờ, chạm vào Phượng Trữ một lúc lâu, thấy nàng lại không nói lời nào, lại chìm vào ngủ sâu, cuối cùng thầm than một tiếng, rời khỏi phòng:

Trong viện, Phượng Trác Quân vẫn chờ, gặp Long Tam đi ra vội hỏi: “Phượng Phượng như thế nào rồi?”

“Nàng không đáng ngại:” Long Tam bình tĩnh lạnh lùng, sự ôn nhu săn sóc trong phòng đã không còn: Phượng Trác Quân nhìn biểu tình hắn lạnh lẽo trong lòng nhảy dựng, nghe được thanh âm Long Tam lạnh lùng nói: “Nàng thiếu chút nữa đã mất mạng:”

Phượng Trác Quân không biết nên nói tiếp như thế nào, ông ngây người ngẩn ngơ, nói: “Trên đời này xác thực có không ít người tham tiền:”

“Cướp tiền không sợ, chỉ sợ đoạt mệnh:” Long Tam tiến lên trước một bước, tới gần Phượng Trác Quân: “Lần này ta rõ ràng đã an bài thỏa đáng, những người bám theo ta đều đã cho người dẫn dụ vòng đi Tây Bình huyện, đã nghĩ rằng những người đoạt bảo đã cách xa rồi, cho nên ta mới an tâm cho ông cùng Phượng Nhi ở lại trong nhà kia chờ ta:” rou

Phượng Trác Quân trước hành trình lần này số lần nhìn thấy Long Tam cũng không nhiều, nhưng mỗi lần thấy hắn đều cảm thấy ấm áp hòa khí, cho dù trong lòng cực không thoải mái cũng chưa từng lộ ra ngoài, bởi vậy biểu tình cùng ngữ khí hắn nay tàn nhẫn làm cho Phượng Trác Quân kinh hãi, ông lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi đây là, là có ý tứ gì?”

Long Tam không nói, chỉ nhìn chăm chú vào ông, Phượng Trác Quân lui hai bước, lại nói: “Chẳng lẽ ngươi cho là ta làm? Ta đáp ứng cùng các ngươi đi tìm bảo vật kia, sẽ không ở nửa đường lại động tay chân, huống chi Phượng Phượng là nữ nhi của ta, ta làm sao có thể đối nàng bất lợi?”

“Ông đem hành tung của chúng ta nói cho những ai?”

“Ta còn có thể nói cho ai? Trên đường có chuyện gì đều là ngươi chuẩn bị, ta ai cũng không biết, mọi chuyện đều chiếu theo an bài của ngươi mà làm không phải sao? Ta trừ bỏ viết thư nhà báo bình an, cũng chỉ ở cùng với Phượng Phượng:” Phượng Trác Quân bị thái độ Long Tam rõ ràng hoài nghi chọc giận:

Long Tam nghe xong, không nói gì, lại nhìn chăm chú vào ông, sau một lúc lâu mới xoay người rời đi: Phượng Trác Quân có chút ngu ngốc đứng giữa đương trường, một hồi lâu phục hồi tinh thần, trong lòng có chút không yên, ông thật sự là không nói cho ai, chỉ trừ bỏ viết thư về nhà cho Kiều Lỵ: Ông có chút bất an, có phải thư của ông bị người nửa đường cướp hay không? Cho nên tính đi tính lại thật đúng là do ông tiết lộ?

Một ngày này rất nhanh trôi qua, Phượng Trác Quân đứng ngồi không yên, cửa phòng Long Tam cùng Phượng Trữ đóng chặt, ông cũng không nghĩ đi gõ cửa quấy rầy, vì thế chỉ đành một người miên man suy nghĩ:

Tại sao thích khách gây nên chuyện đó? Là vì đoạt bảo hay là ân oán lúc trước Phượng Phượng gặp phải? Ông không ngốc, ông ẩn ẩn nhận thấy được những người này là nhằm vào Phượng Phượng: Nhưng là Phượng Phượng đại môn không ra nhị môn không đến, trừ bỏ nhà mẹ đẻ thì cũng chỉ ở trong Long gia, nàng có thể trêu chọc phải phiền toái gì? Chẳng lẽ là Long gia gây họa ảnh hưởng tới Phượng Phượng? Lại nói, một thân võ nghệ kia của Phượng Phượng là từ đâu mà đến? Nàng tập võ vốn không có thiên phú gì, ông từ nhỏ dạy cũng chỉ cho nàng tập chút công phu phòng thân, nhưng hôm nay vào lúc đối địch, biểu hiện của Phượng Phượng lại có thể so được với võ lâm cao thủ, chẳng lẽ thời gian hơn ba năm nàng rời nhà, từng gặp phải kỳ ngộ gì?

Phượng Trác Quân trăm tư không thể giải, trừ bỏ thở dài vẫn là thở dài:

Vào đêm, Chung Bác cùng Sử Ngọc Lang trở lại, còn có mấy người Long Tam tìm đến nhờ giúp đỡ, mọi người tụ ở một phòng thương thảo, lại không kêu Phượng Trác Quân, điều này làm cho Phượng Trác Quân cảm thấy bị bài xích cô lập không thoải mái: Ông nghĩ nghĩ, rồi đi tìm Phượng Trữ:

Phượng Trữ ngủ nửa ngày, tỉnh thì tỉnh, nhưng tinh thần cũng không tốt, bởi vì mất máu nên sắc mặt trắng bệch: Nàng thấy Phượng Trác Quân vẫn cười chào hỏi, một câu oán giận bị thương cũng không nói: Điều này làm cho trong lòng Phượng Trác Quân cũng không biết là tư vị gì, ông kéo ghế dựa, ngồi ở bên giường Phượng Trữ, bồi nàng một hồi: Trong đầu nghi vấn đè nặng, không biết nên mở miệng như thế nào: Ông suy nghĩ lại cảm thấy kỳ thật Phượng Phượng đã mất trí nhớ, sợ cũng không thể trả lời ông được:

Phượng Trác Quân đang do dự không dứt, Phượng Trữ lại nói lời an ủi: “Cha, cha đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm được bảo vật của gia gia để lại, đến lúc đó chân tướng rõ ràng, giải hết khúc mắc, người hai nhà chúng ta chắc chắn có thể cùng hoà thuận vui vẻ:”

Phượng Trác Quân cười khổ, trong lòng nữ nhi của ông quả nhiên là coi trọng bảo vật nhiều một ít sao? Ông đáp lời: “Con phải nhanh khỏe lên cha mới có thể an tâm:”

Phượng Trữ hì hì cười, tròng mắt vòng vo chuyển, đột nhiên hạ giọng nói: “Ta có biện pháp có thể mau khỏe hơn, cha, cha phải giúp ta:”

Phượng Trác Quân tò mò, cũng hạ giọng, hỏi: “Biện pháp gì?”

“Cha, cha đi trộm đồ ăn đến đây cho ta đi, ta được ăn một hồi, bệnh chắc chắn sẽ mau hết:”

Phượng Trác Quân sửng sốt: “Không phải nói nhịn ăn uống thuốc, độc mới thanh sạch sẽ sao?”

Phượng Trữ đô miệng làm nũng: “Cha, cha không biết, ta không thể chịu đói, ta bị đói liền sinh bệnh, cả đời độc sẽ không thanh được sạch sẽ, người ta nói đó, trị bệnh cứu người không thể rập khuôn sách vở không phải sao? Còn phải chiếu theo tình hình thực tế của bệnh nhân chứ:” Nàng lôi kéo tay áo Phượng Trác Quân lắc a lắc: “Cha a, cha rất thương ta đúng không, ta đói bụng thật là khó chịu:”

Phượng Trác Quân khó xử: “Nếu không, đợi ta đi hỏi Sử đại phu kia một chút, nhìn xem có thể cho con ăn chút gì?”

Phượng Trữ kêu rên một tiếng, dùng chăn che đầu, ông thanh ông khí nói: “Cha nếu là đến hỏi hắn, ta cái gì cũng không được ăn: Cha, cha thật nham hiểm nga:”

“A?” Phượng Trác Quân kinh ngạc, rõ ràng là đại phu đã dặn dò, ông tại sao lại thành người nham hiểm? Phượng Trữ ló đầu ra, đáng thương hề hề nói: “Cha a, cha nghĩ xem, ta chỗ nào trên người cũng đều đau, thực đáng thương, nhưng là còn phải chịu đói bụng, nói muốn bao nhiêu thảm là có bấy nhiêu thảm: Ta vừa bị thương đã cảm thấy không khỏe, đó là lúc ta còn không đói, hiện tại đói bụng, cảm thấy thật suy yếu, có lẽ không chịu được lâu:”

Phượng Trác Quân nghe mà đau lòng, vừa khó xử lại do dự, cuối cùng khẽ cắn môi nói: “Ta đây đi tìm chút thức ăn cho con, con chỉ có thể ăn một chút a:”

Phượng Trữ mắt sáng ngời, dùng sức gật đầu, Phượng Trác Quân không khỏi bị biểu tình của nàng chọc cười, sờ sờ đầu nàng rồi đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước lại bị gọi lại, ông nhìn lại, Phượng Trữ giơ một ngón tay đặt lên trên môi, làm hành động như trộm: “Cha, lặng lẽ, nhớ bí mật nga:” Phượng Trác Quân bật cười, gật gật đầu đi rồi, mới vừa đi đến cạnh cửa lại nghe Phượng Trữ nói: “Cha, nhất định phải thành công a, nữ nhi liền trông cậy vào người:”

Lúc này Phượng Trác Quân thực nhịn không được nở nụ cười, ông giống như người bị phó thác trọng trách anh hùng, ẩn vào trọng địa phòng bếp trong tiểu viện:

Tại phòng bếp còn có một chút gà quay chưa ăn cùng bánh bao, ông nghĩ mấy thứ này không thích hợp cho Phượng Phượng ăn, vì thế xắn tay áo hầm cho nàng chút cháo: Hắn một bên làm một bên còn vì nàng nghĩ cái cớ, nếu như bị Long Tam phát hiện Phượng Phượng trộm ăn cái gì trách cứ nàng, ông sẽ nói là ông khuyên Phượng Phượng ăn:

Đang suy nghĩ nhập thần, chợt nghe ngoài cửa có thanh âm hỏi: “Ông đang làm cái gì?”

Phượng Trác Quân bị dọa đến sốc, thìa trong tay “đông” một tiếng rơi trên mặt đất, ông quay đầu thì thấy, đúng là Long Tam: Long Tam đi vào, nhìn nhìn nồi cháo đang hầm trên bếp, sau đó con mắt chuyển hướng về phía Phượng Trác Quân:

Phượng Trác Quân có chút chột dạ, lẩm bẩm: “Ta chỉ là, ta chỉ là đói bụng…” Ông nhìn thấy ánh mắt của Long Tam, lại ngậm miệng, có chút không phục vì sao ông là nhạc phụ lại phải chịu uất ức như thế: Ông cắn chặt răng, lại nói: “Phượng Phượng đói đến khó chịu, cho nàng uống chút cháo sẽ không có gì đáng ngại:”

Long Tam nhìn chăm chú vào ông, thẳng thừng đến khi trong lòng ông sợ hãi, sau đó cư nhiên hỏi ông: “Ông là thật tâm lo lắng cho Phượng Nhi sao?”

“Đây là đương nhiên, ta là cha của nàng: Có người cha nào lại không thương con gái của mình sao sao?” Phượng Trác Quân cuối cùng cũng nổi giận, giọng to lên:”Ta chỉ là muốn làm chút cháo cho nữ nhi của ta ăn, chuyện này không cần phải xem sắc mặt của ngươi:”

Long Tam không tức không giận, nhìn ông bỗng nhiên nói: “Ông là thật tâm thương nữ nhi, vậy là tốt rồi: Tập kích lần này không phải vì bảo tàng, mà là vì giết Phượng Nhi: Độc kia là trí mạng, nhóm thích khách ra sát chiêu cũng là trí mạng, ông đối địch hồi lâu, nên cũng có thể thấy bọn họ động thủ cùng ông so với Phượng Nhi có gì bất đồng:”

Phượng Trác Quân sửng sốt, tại sao khi ông nói về chuyện làm cháo, Long Tam lại nói về chuyện thích khách đến đây? Bất quá nhắc tới chuyện này, ông cũng đang có chuyện muốn hỏi: “Này ta cũng vậy muốn hỏi ngươi, Phượng Phượng vốn chỉ quanh quẩn trong nhà, làm sao lại có cừu gia, có phải do Long gia các ngươi gây họa hay không?”

“Không phải là Long gia, cho nên mới phiền toái thế này:” Long Tam thực nghiêm túc, làm cho Phượng Trác Quân cũng hoàn toàn cảnh giác lên: Long Tam lại hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, có câu có lẽ không muốn hỏi, nhưng cũng là sự tình liên quan đến Phượng Nhi, ta không thể không mạo phạm: Phượng Nhi là con ruột của ông có phải không?”

Phượng Trác Quân đen mặt một chút: “Lời này của ngươi quả thật không nên hỏi:”

Long Tam vốn dĩ không để ý đến cảm xúc của ông ta, lại hỏi thêm một lần: “Đến tột cùng có phải thế không?”

“Đương nhiên phải:” Phượng Trác Quân giận không thể át, quả thực chính là rống trả:

“Vậy nhạc mẫu đại nhân thì sao?”

“Làm…” Phượng Trác Quân ngập ngừng một chút, ngay sau đó nhanh chóng nói: “Đương nhiên cũng là phải:”

Long Tam trừng mắt nhìn nói: “Cũng là cốt nhục thân sinh, lại thật tình thương nàng, kia là vì an toàn của nàng mà suy nghĩ, ta có một đề nghị, hy vọng nhạc phụ lo lắng:”

Phượng Trác Quân có chút khẩn trương: “Ngươi hãy nói xem:”

“Ta muốn đem việc tìm bảo vật phó thác cho bằng hữu, để dẫn dắt chú ý của những người mơ ước bảo tàng rời đi, mà ba người chúng ta vẫn giả bộ ra đi tìm bảo vật, kì thực điều tra chân tướng việc ám sát Phượng Nhi:”

“Phó thác cho bằng hữu?” Phượng Trác quân nóng nảy: “Chuyện trọng yếu như vậy, nào có thể giao cho người ngoài?”

“Nếu là người đáng giá tín nhiệm thì chẳng cần phân biệt thân sơ, mà tâm mang ý xấu đâu nhất thiết chỉ giới hạn ở người ngoài?”

Phượng Trác Quân híp mắt: “Ngươi cùng bằng hữu của ngươi thương nghị một đêm, đó là ra cái quyết định như vậy? Hôm nay những người đó đột kích, làm sao có thể tra ra kết quả gì?”

“Những người đó rút lui rất mau, tra không ra hành tung xác thực, nhưng mà độc trất tâm thảo này là từ Hạ quốc, ở nơi của chúng ta rất ít gặp:”

Phượng Trác Quân sửng sốt: “Hạ quốc?”

Long Tam ch8am chú nhìn ông: “Nhạc phụ đối Hạ quốc hình như không xa lạ nhỉ?”

“Hai mươi năm trước, ta thật đã từng ở Hạ quốc sống một thời gian:”

“Vậy nhạc phụ ở Hạ quốc có thể có cừu gia hay không?”

“Cũng không có cừu gia:”

“Nhạc phụ ở Hạ quốc có quen biết ai không?”

“Cũng không có quen biết:”

Long Tam không hề hỏi, chỉ nói: “Tìm bảo vật cùng cầm chân địch, phải tách ra làm hai đường: Chúng ta ít người, lại không thể an trí một đống lớn hộ vệ giúp đỡ khiến người ta chú ý, cho nên hiểm nguy rất nhiều, bảo tàng quan trọng hay là nữ nhi quan trọng, nhạc phụ đại nhân cũng nên quyết định đi: Sắp tới chúng ta phải ở trong này ở tạm, đến khi biết rõ tình thế thì sẽ ra đi:”

Phượng Trác Quân mân nhanh miệng không nói, Long Tam nhìn nhìn nồi cháo trên bếp, nói: “Sử đại phu đã căn dặn hai ngày này Phượng Nhi không được ăn, nhạc phụ, thời điểm nên nhẫn tâm phải cứng rắn:” Long Tam nói xong, gật gật đầu xoay người bước đi, đi tới cửa lại quay đầu bồi thêm một câu: “Có một số việc, ướt át bẩn thỉu, chiêm tiền cố hậu, ngược lại là vô ích:”

Long Tam đi rồi, Phượng Trác Quân buông lỏng cả người, tựa vào trên tường nhắm mắt, trong lòng cảm thán không nguôi: Hạ quốc, cư nhiên cùng Hạ quốc có quan hệ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.