Rồng Bay Phượng Múa

Chương 5: Sờ soạng gặp nạn




Nói đến từ sau khi Phượng Trữ bị Nhị gia cảnh cáo, quả thật trở nên thành thật: Dư nương mỗi ngày đều đến thăm nàng, cũng không biết là vì giám thị hay tra tấn nàng, hoặc là bị nàng tra tấn:

Dù sao Phượng Trữ cùng nàng ngồi như vậy cũng không vui vẻ gì, nàng biết Dư nương không vui: Nàng cảm thấy Dư nương không có hứng thú quan tâm đến những việc vặt trước kia của nàng, tủ như chuyện nhà nàng, chuyện tướng công của nàng, Dư nương nói không nhiều lắm, trừ bỏ này nọ, Phượng Trữ cùng nàng thật sự không có chuyện nào để nói: Rất nhiều thời điểm, hai người ngồi như vậy:

Bất quá Phượng Trữ không phải người không có lương tâm, nàng luôn thay Dư nương suy nghĩ, tỷ như “Dư nương a, ngươi tuổi đã lớn, ngồi như vậy có phải mệt lắm hay không, nếu không ta cùng ngươi đi dạo đi?” nàng nghĩ vừa đi vừa xem phong cảnh so với ngồi ở đây tốt hơn:

Kết quả Dư nương nói: “Làm con dâu người khác, phải chịu khó, sao có thể ngồi một hồi lại phiền:” Cho dù ngại phiền cũng dám nói nàng già? Dư nương trong lòng mất hứng: Nhưng nói không kinh ngạc là giả, Phượng Trữ kia trong lòng có quỷ, nào dám minh mục trương đảm lộng oai:

Phượng Trữ lại nói, “Dư nương a, ngồi lâu như vậy, ngươi có đói bụng không?” đói bụng liền có lý do đi đến phòng bếp lấy điểm tâm linh tinh đi:

Dư nương chỉ nói, “Dùng cơm trưa mới qua một canh giờ, làm sao mà đói?” Phượng Trữ nâng cằm, nghĩ rằng nàng hỏi sai lầm rồi, nàng nên hỏi nàng có tham hay không? Bất quá hỏi một lão nhân gia nghiêm túc như vậy có tham hay không, có phải không phúc hậu quá hay không?

Thật sự không được, Phượng Trữ đành phải quay lại đề tài “ẹ a, ngươi nói cho ta biết, cái bảo vật bị ta trộm đi là cái gì vậy? Có dạng gì? Lớn bao nhiêu?”

Dư nương uống trà, không đáp: Phượng Trữ lại hỏi: “Ta có thể có đồng lõa hay không? Ta một người có thể trộm được sao?”

Dư nương giữ cái chén một chút,mắt quét qua nàng liếc một cái: Phượng Trữ chống đầu, có chút buồn bã ỉu xìu đùa nghịch cái chén của nàng, nàng chơi một chút, đột nhiên ngồi thẳng dậy, “Mẹ a, không bằng chúng ta liên thủ phá án đi: Ta bị như vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tâm tình cũng không tốt: Ngươi cũng mệt, không giải quyết được vấn đề, tâm tình cũng không tốt:”

Lần này Dư nương mới nói chuyện, nàng nói: “Ngươi mau đem chuyện quá khứ nghĩ ra, đó là giúp ta một đại ân, nay điên không điên, ngốc không ngốc, phá cái gì án?” nàng không tín nhiệm Tam phu nhân này, không thể cho nàng cơ hội làm những chuyện loạn thất bát tao, “Ta đã phái người đi thỉnh cao tăng, đến lúc đó đi trừ tà:” Nàng cũng không tin uống thuốc, tác pháp, đụng người…::vẫn không có tác dụng, chẳng lẽ không có cách thấy bộ mặt thực của nàng:

Trừ tà? Phượng Trữ nghe xong càng cảm thấy không thích phương pháp này, nàng đơn giản nằm úp sấp ở trên bàn giả chết, nàng không vui, nàng không muốn làm bộ vui vẻ:

Qua mấy ngày chịu khổ như vậy, Phượng Trữ rốt cuộc chịu không nổi, nàng quyết định phải không ngừng vươn lên, nếu không có người nguyện ý tín nhiệm nàng, nàng tự đem chuyện của mình nhớ lại, chính mình tìm ra chân tướng được không?

Nàng không cầu gì khác, cho dù bị chuyện xấu quấn lấy cũng chịu được, nay chính mình hồ đồ, còn phải xem sắc mặt để sống, cái này nàng sao có thể chịu được:

Qua việc không cho nàng về nhà mẹ đẻ nàng đã thấy rõ ràng, không phải là đổi biện pháp giam lỏng mà thôi, nếu nàng trộm bảo vật của Long gia bọn họ, sau đó về nhà mẹ đẻ, bọn họ sợ nàng chạy: Nàng không chạy, nếu là nàng trộm, điều tra rõ chân tướng, còn trở về nhà bọn họ, nàng mặc dù không có trí nhớ, nhưng cảm thấy cắn rứt, thấy thẹn với lương tâm phải có:

Mấy ngày ở Long gia nàng cũng biết rõ, Long gia xác thực như lời Dư nương nói, cho dù không thích nàng, nhưng quả thật không để nàng đói đến đông lạnh, không đánh không mắng, còn có Tiểu Thanh cô nương tốt bụng chiếu cố nàng: Nàng quan sát nhóm phó dịch làm việc trong phủ, đều cũng có quy có củ, đoan đoan chính chính, Long phủ người ta là chính phái: Cho nên Phượng Trữ phân tích, chính mình gặp chuyện ắt phải có nguyên nhân:

Nghĩ như vậy, khát vọng cởi bỏ câu đố trong lòng nàng càng tăng lên: Nàng suy nghĩ, quyết định bước đầu tiên chính là đi con sông nơi nàng gặp chuyện không may coi trộm một chút:

Ban đêm, trăng lên cao, mây mờ che phủ, đúng là thời điểm tốt để ăn trộm hoạt động: Phượng Trữ tránh thoát thị vệ tuần tra ban đêm, lặng lẽ đến dưới vách tường, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài: Nàng nhìn trái nhìn phải, nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy không có ai phát hiện mình, ngây người một hồi, ngẫm lại loại tình huống này, chính mình có thể đem này nọ trộm ra ngoài cũng có khả năng:

Nàng xoay người chạy về hướng phố xá, chạy qua hai dãy phố, nhảy lên một nóc nhà, nhảy qua vài cái thì tìm được chỗ cao nhất, nàng dừng lại đưa mắt nhìn bốn phía, thành xây ngay ngắn, tuy rằng rất lớn nhưng cũng tìm được đúng phương hướng, chỗ cửa thành cũng không khó tìm:

Phượng Trữ mới sáng sớm đã hỏi thăm tốt lắm, nơi tìm ra nàng là phía nam sông đào giao hà đạo bảo vệ thành, kêu mạc hà: Phượng Trữ muốn đi đến đó nhìn một cái, nhìn xem có thể tìm được chút ấn tượng, hoặc là tìm được manh mối gì:

Kế hoạch của nàng là, vụng trộm đi, lại vụng trộm trở về: Nếu thật có thể tìm ra cái gì, nàng tra ra chân tướng sẽ nói cho Long gia, bằng không vô luận hiện nay nàng nói cái gì, người Long gia đều cảm thấy nàng có quỷ kế: Nếu không tìm được cái gì, nàng coi như không đi ra ngoài, như vậy Long gia đỡ loạn tưởng:

Chỉ là Phượng Trữ không nghĩ tới, nàng đi một quãng đường xa, rốt cuộc tới cửa thành, lại phát hiện của thành đóng chặt, binh đại ca giữ cửa thành nói cho nàng, phải chờ tới giờ mẹo, nhóm nông hộ ra bón phân mới có thể mở cửa: Phượng Trữ bông nhiên nghĩ ra một kế, chạy nhanh tới binh đại ca cầu tình nói tỷ tỷ gả đến thành lân cận bỗng nhiên sinh bệnh nặng, bên người không có ai chăm sóc, nàng vội đi qua cứu mạng: Binh đại ca cũng không có biện pháp, “Cô nương, thời gian này quản rất nghiêm, ngươi xem nơi này cũng không phải chỉ có mình ta giữ, đừng nói ta không thể thả ngươi, chính là nếu ta mở cửa, nếu thả ngươi đi qua, có khả năng không giữ được bát cơm: Hiện tại đã gần đến giờ dần, chờ không bao lâu có thể mở cửa, ngươi chờ một chút đi:”

Phượng Trữ nhìn chằm chằm cửa thành trông ngóng, biểu tình thật đáng thương: Xem bộ dáng trong veo như nước của mỹ nhân, binh đại ca tâm mềm nhũn, khuyên nhủ, “Đừng gấp, tỷ tỷ ngươi chắc chắn sẽ chờ đến sáng sớm được: Ngươi một thân nữ tử ra khỏi thành cũng không an toàn, ngươi trước tìm nơi nào đó ấm áp ngồi xuống, một hồi mở cửa, ta cho ngươi đi ra ngoài đầu tiên:”

Phượng Trữ nhìn hắn khó xử thật, thở dài, gật đầu cảm tạ, xoay người đi: Nàng đi được một đoạn, thấy một kiếm khách trẻ tuổi ôm cánh tay đứng cách nàng không xa, nghĩ chắc là người ta cũng muốn ra khỏi thành, hảo tâm hô một câu: “Bây giờ không ra thành được, ngươi đừng có gấp, phải chờ tới giờ mẹo:”

Kiếm khách trẻ tuổi tựa hồ thật kinh ngạc, Phượng Trữ nghĩ rằng nguyên lai người này cũng không biết quy củ như nàng, xem ra là người bên ngoài: Nàng vẫy vẫy tay, xem như nói lời từ biệt, sau đó chính mình cúi đầu một đường đi một đường nghĩ, hiện tại nên về Long phủ trước, hay là chờ cửa thành mở?

Nàng cân nhắc một hồi, Long phủ giám thị nàng nghiêm như vậy, nàng chạy đi một chuyến thực không dễ dàng, sau này mỗi ngày đến nửa đêm có thể đi ra, cửa thành kia lúc nào cũng đóng, như thế hiện tại nàng đi về cũng không giải quyết được vấn đề, dù sao nếu đã ra, lại còn đi xa như vậy, không thể uổng công, hôm nay phải đem sự tình giải quyết rõ ràng mới trở về:

Nàng nghĩ như vậy, liền vội vàng đi đến trước cửa một khách điếm, nơi đó đèn lồng còn đốt, có ánh sáng: Ván cửa khách điếm đều đóng hết, chỉ còn có một nửa tấm ván mở ra, làm cho những người nửa đêm uống rượu hoặc tìm nơi nghĩ trọ biết nơi này còn buôn bán: Phượng Trữ sờ sờ bụng, nuốt nuốt nước miếng, trên người nàng không còn bạc nên không thể vào: Nàng thở dài, ngồi dựa vào bậc thang của khách điếm kia, chờ đến giờ mở cửa thành:

Gió đêm phơ phất, đường dài tối như mực chỉ duy nhất một mình nàng ngồi, đèn lồng trên đỉnh đầu chiếu ra một thân ảnh cô độc, Phượng Trữ nhìn bóng dáng bên người mình, trong lòng có chút khổ sở, đầu nàng chôn ở trên đùi, ôm đầu gối cuộn thành một đống: Qua một hồi lâu, đang có chút buồn ngủ, bỗng nhiên một trận mùi rượu dày đặc đánh úp lại, hai nam nhân hỗn loạn giọng thô thiển hướng nàng lại gần:

Phượng Trữ vừa tỉnh ngủ, nàng nhảy dựng lên: Vừa định thần thì thấy nguyên lai là hai hán tử say rượu từ trong khách điếm đi ra, thấy một nữ nhân ngoài cửa, thế nhưng cười ha ha, thân thủ muốn đi qua khinh bạc:

Phượng Trữ lui về phía sau hai bước, tránh đi móng vuốt bẩn thỉu của họ, nhíu mi mở miệng muốn mắng, nhưng nghĩ lại vẫn là chạy thì tốt hơn, vì thế bướng bỉnh trừng mắt liếc họ một cái, quay đầu hướng của thành đi tới: Không nghĩ tới hai người kia lại đuổi theo, một trước một sau chặn đường nàng:

Lúc này Phượng Trữ thật nổi giận, nàng nhăn mày nhăn mặt, quát lên, “Muốn như thế nào?”

Hai kẻ say xỉn trước mặt nàng mặt hơi đỏ, khuôn mặt cười hỉ hả, ánh mắt hết sức xấu xa, “Cô nương nửa đêm một mình ngồi trên đường, chẵng lẽ không tịch mịch sao?” người phía sau cười ha ha bổ sung: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đến tiếp cô nương:”

Phượng Trữ cười lạnh một tiếng, “Xem tính tình hai người các ngươi, heo mẹ gặp các ngươi không hơn:”

Kẻ say xỉn bị mắng tức giận, “Con mẹ nó, không biết xấu hổ, dám mắng lão tử, biết lão tử là ai không?”

“Trư:”

“Con mẹ ngươi:” Một kẻ say xỉn khác nắm quyền hướng về mặt Phượng Trữ đánh lại: Quyền hắn to như cái đấu, kình lực như gió, nháy mắt đã đưa tới trước mặt Phượng Trữ, dĩ nhiên là người luyện công phu: Quyền của hắn vừa động, Phượng Trữ theo bản năng cũng liền động, dưới chân nàng nhanh chóng hợp làm một, quyền vừa đến đầu vừa chuyển, bàn tay trắng nõn vừa nhấc, nhanh như tia chớp bắt lấy cái tay của hắn đè lên cửa:

Kẻ say xỉn chỉ cảm thấy từng thớ thịt trên cánh tay đau đớn không ngừng, thế nhưng cánh tay không thể động đậy, Phượng Trữ uốn éo tay, dưới chân đá một cái, khiến cho gã say xỉn thân hình khổng lồ kia té xuống, miệng nàng quát, “Cút đi cho ta:” Kẻ say xỉn tất nhiên bị hung hăng đá ngã trên đất, hơn nữa ngày không đứng lên:

Tên còn lại vừa thấy, tỉnh rượu một nửa, hắn hét lớn một tiếng, giải khai xiêm áo, vây quanh Phượng Trữ rồi đi nửa vòng, sau đó mạnh mẽ nhảy lên, hai quyền từ trên lao xuống đánh mạnh về hướng Phượng Trữ: Phượng Trữ không kịp nghĩ, thân mình theo bản năng cong lại, lưng áo mềm mại không xương xoay qua, dưới chân chà sát, không cần nhảy ra cũng tránh thoát được: Nàng theo thế tiến công của đối phương, cổ tay chuyển theo cổ tay đối phương, chế trụ mạch máu cổ tay, kéo hắn về phía trước, đồng thời vừa nhấc chân đá vào…:của hắn:

Người nọ kêu thảm một tiếng, quỳ trên mặt đất, ôm bụng cuộn thành một đống, nói cũng không nên lời: Phượng Trữ chống nạnh, lại đá hắn một cước, học cách nói chuyện như vừa rồi của hắn, “Không biết xấu hổ, dám khi dễ cô nãi nãi, biết cô nãi nãi là ai không?”

Người nọ giay giụa ngẩng đầu, thanh âm ngèn ngẹn hỏi, “Là ai?”

Phượng Trữ ngẩn ra, hắn hỏi lại thật? nàng ngẩng đầu lên, “Không nói cho ngươi:”

Nàng giống như nghe được một tiếng cười khẽ, phát hiện phía sau có người đến gần, quay đầu vừa thấy là kiếm khách trẻ tuổi vừa mới gặp ở cửa thành kia: Nàng đang định nói chuyện, kẻ say xỉn lúc trước bị ngã trên mặt đất nhân lúc này mà hướng nàng đánh tới: khóe mắt Phượng Trữ chợt lóe ánh sáng màu bạc, vội vàng lui hai bước né tránh:

Kiếm khách kia vung tay lên, nháy mắt rút ra trường kiếm phía sau vung lên, kiếm vù vù một chút hướng kẻ say xỉn vọt tới, cũng là chuôi kiếm đập một cái thật mạnh lên cổ tay kẻ say xỉn, đánh rơi chủy thủ trên tay hắn:

Phượng Trữ ngẩn ngơ, trong lòng nghĩ nếu chính mình cũng ra tay như thế, có thể chỉ dùng kiếm đánh người hay không? Nàng không biết, nhưng lại biết kiếm khách này là cao thủ: Kiếm khách kia một đòn đắc thủ, đi tới lấy kiếm của hắn, kẻ say xỉn kia bị trường kiếm đánh cho ngồi dưới đất, lui về phía sau:

Phượng Trữ cẩn thận đánh giá kiếm khách kia, hai mắt có thần, mặt trong như ngọc, xiêm y sạch sẽ, vừa thấy liền biết đồ dùng là thượng phẩm: Tóc hắn chải chuốt gọn gàng, vỏ kiếm cùng kiếm đều lau sáng loáng, giày dưới chân cũng sạch sẽ, khác hẳn hai kẻ có ý đồ muốn khi dễ nàng:Trong lòng Phượng Trữ biết người này cùng hai người kia xác thực không phải một nhóm, nên sẽ không có ác ý:

Nàng huongs kiếm khách kia ôm quyền, “Đa tạ:”

Kiếm khách kia cũng đánh giá nàng, sau đó hỏi một câu, “Ngươi không sao chứ?” Phượng Trữ lắc đầu, cúi đầu vừa thấy hai người kia muốn chạy, liền to giọng, “Không được nhúc nhích:”

Hai người kia lập tức cứng đờ, ngẫm nghĩ thoáng qua, mạnh dạn trở lại hướng Phượng Trữ muốn lựa thời cơ tiến đến mà chạy trốn: Phượng Trữ không chút hoang mang, dùng tay che lại, kiếm khách kia cũng tiến lên hai bước, chặn đứng một người, hai người hợp lực, không đến mấy chiêu đã giáo huấn cho hai kẻ say xỉn kia kêu cha gọi mẹ, không dám chạy chỉ quỳ trê mặt đất xin tha mạng:

Phượng Trữ nghĩ nghĩ, nói: “Hai người này không tốt lành gì, không thể chỉ như vậy liền quên đi:” Nàng đi qua đạp bọn họ một cước, hung ba ba nói, “Đi đến cái cọc kia:” Bên cạnh phố xá có hai cái cọc gỗ, nên thương gia thường xuyên dừng xe ngựa, đèn treo tường lồng vào nhau, để chờ ngựa buộc vào:

Hai người kia kích động cùng liếc mắt nhìn một cái, đi qua thật: Phượng Trữ lại nói: “Cởi quần áo:” Lúc này thì hai người bất động, Phượng Trữ vừa nhấc tay làm thế muốn đánh, lại hét nữa, “Cởi!”

Hai người run lên, nhanh cởi ra: Phượng Trữ quay đầu nhìn kiếm khách kia, hắn cau mày tựa hồ không hiểu dụng ý của nàng, Phượng Trữ hướng hắn nói, “Vị đại ca này, giúp một việc được không?”

Kiếm khách chậm rãi bước qua, Phượng Trữ đem quần áo hai người kia xé thành mảnh vải, giao cho kiếm khách, “Phiền toái đại ca trói bọn họ lại:”

Kiếm khách không nhận, chỉ nhìn hai người kia lại nhìn Phượng Trữ: Phượng Trữ nhíu mày, chỉ vào hai kẻ say xỉn kia, “Bọn họ khi dễ nữ nhân ở bên đường a, cũng may là gặp ta, nếu đổi lại là nữ tử khác, không phải liền gặp tai ương? Hơn nữa, chúng ta gặp họ lúc này, có thể lúc trước bọn họ đã làm qua những chuyện xấu: Làm cho bọn họ ở trên đường biến thành bộ dạng kỳ quái, đây không phải là chuyện tốt sao?”

Hai người kia nghe vậy oa oa kêu to, nói chính mình là lương dân, nay là uống rượu…::Kiếm khách kia lại nói, “Ta biết bọn họ là ai, ngươi nói như vậy làm ta nghĩ tới, ta vừa thấy bức họa truy nã bọn họ ở bên ngoài, thật đúng là phạm vào nhiều chuyện xấu:”

Hai người nọ vừa nghe xong lời này run run, Phượng Trữ lại sửng sốt, có chuyện khéo như vậy? Một lúc sau nàng mới phản ứng, đột nhiên nhảy dựng lên, “Ta đây làm chuyện tốt, ta vì dân trừ hại, ha ha…::”

Kiếm khách kia giống như thấy phản ứng của nàng thú vị,buồn cười ngoài ý muốn, thành ra biểu tình có chút kỳ quái: Hắn ho nhẹ hai tiếng, nhìn hai người chỉ mặc trung y* dưới đất, nói với Phượng Trữ, “Ngươi xoay người lại đi, đi xa hai bước:”

Phượng Trữ hồ nghi nhìn hắn, hắn lại vẫy tay thúc giục nàng nhanh chút: Phượng Trữ nghĩ nghĩ, theo lời hắn đi xa hai bước: Sau đó nàng nghe thấy kiếm khách kia nói với hai người kia, “Cởi quần ra:”

Phượng Trữ xì một tiếng bật cười, nghe được thanh âm y y nha nha hai người phía sau giãy giụa chống cự, sau đó lại nghe vài tiếng kêu thảm thiết giống như bị đánh, tiếp theo lại yên tĩnh, sột sột soạt soạt giống như thoát y:

Sau đó, lại nghe kiếm khách nói, “Vươn tay lên:” Phượng Trữ rất ngạc nhiên, tay thì có làm sao đâu? Nàng vụng trộm quay đầu xem, chính mình nhìn thấy kiếm khách kia lấy kiếm chém vào cánh tay hai người một đao: Hắn không nhìn Phượng Trữ, giữa tiếng kêu ngao ngao thê thảm của hai người nói một câu: “Bọn họ không có mặc quần, ngươi đừng nhìn lén:”

Phượng Trữ nhanh quay đầu lại, chỉ là khi hắn nói theo bản năng thoáng nhìn đã thấy được bốn cái đùi trắng bóng, nàng một bên dụi mắt một bên nói thầm, “Ngươi không đề cập tới ta cũng đâu có nhìn, tự dưng ngươi lại nói:”

Nàng không muốn chính mình chịu thiệt, vì thế lớn tiếng nói, “Vị đại ca này, giúp ta đá hai chân bọn họ nhiều một chút:” Nàng vừa dứt lời, chợt nghe tiếng chân đá oành oành vài cái phía sau, hai kẻ say xỉn lại kêu đau, Phượng Trữ vui vẻ khanh khách nở nụ cười:

Nguyên bản là một đêm trăng đau khổ, hiện tại lại trở nên thú vị: Phượng Trữ nhìn bóng dáng được ánh trăng chiếu ra của chính mình, tự mình hít vào một hơi, kỳ thật mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, nàng có cơ hội tìm về chính mình:

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kiếm khách kia là ai? Mọi người hẳn là biết rồi đi đi đi đi đi?

Trung y: Quần trong:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.