Rồng Bay Phượng Múa

Chương 39: Sợ hãi chân tướng




Long Tam ngày đêm tốc hành đến huyện Cửu Giang: Kim đao bộ khoái nổi tiếng giang hồ Lâu Ngọc đang ở nơi này chờ hắn:

“Thi thể đã phân hủy biến dạng, ngươi có đến xem cũng không thu được gì: Chờ ngươi lâu quá, ta đã cho bọn họ an táng trước:” Lâu Ngọc dẫn Long Tam đi đến nơi phát hiện thi thể, cùng hắn nói: “Xem xét miệng vết thương trên thi thể so với người tên Lô Duyên mà ngươi kể với ta thì giống nhau, sợ là cùng loại binh khí: Ta tra qua, người chết kêu Cừu Yến, trên người hắn có cùng dấu hiệu giống của Lô Duyên, đúng là sát thủ của Tuyệt Hồn Lâu:”

“Thật có lỗi, trên đường gặp chút phiền toái:” Long Tam giải thích nguyên nhân đến chậm: Hắn tinh tế xem xét bốn phía, chỉ thấy trên thạch bích vết kiếm khắc vào ba phần, để lại vết sâu rõ ràng, nội lực của người ra tay rõ ràng mạnh mẽ: Khắp các nơi đều là vết máu loang lổ, có thể đoán được tình hình chiến đấu ngay lúc đó dị thường kịch liệt:

Lâu Ngọc hỏi: “Lại là những người bên Bích Vân Cung sao? Thật ra ta cũng nghe được tin tức, vốn định chờ nếu ngươi không đến, ta liền đến tiếp ứng ngươi a:”

“Đúng là bọn hắn, đã lâu như vậy còn chưa chịu từ bỏ:”

“Nghe nói ngươi lần trước còn bị thương, là do người phụ nữ đáng sợ của Bích Vân Cung kia sao? Xem ra nếu ngươi không theo nàng, nàng sẽ không dừng tay:” Lâu Ngọc cười nói: “Diễm phúc từ trên trời rơi xuống này so với tai họa bất ngờ cũng chả khác nhau là mấy:”

Long Tam bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta thật sự là bị chọc đến phát phiền, nếu không phải thời gian này có chuyện quan trọng, thực muốn thanh toán hết một lần cho xong:”

“Bích Vân Cung làm việc luôn cố chấp, người phụ nữ kia sợ là sẽ không dễ dàng dừng tay, ngươi cũng phải cẩn thận một chút:” Lâu Ngọc có chút lo lắng cho Long Tam, có đôi khi nữ nhân Phong Ma kia so với sát thủ càng đáng sợ hơn:

“Ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực:” Long Tam gật đầu đáp ứng, quay lại đề tài cũ: “Bây giờ đã chết hai người, Tuyệt Hồn Lâu không biết đã bị chọc tức rồi chưa?”

Lâu Ngọc cười: “Hình như là có, nghe nói có lời đồn, toàn lâu xuất động, nghiêm trị hung thủ:”

“Cho nên bọn họ đối hung thủ thân phận có mặt mày?” Vậy dò la theo Tuyệt Hồn Lâu có thể điều tra một người tìm không ra manh mối dễ dàng hơn không?

“Không cần thiết, trước mắt chưa thu được động tĩnh gì, nhưng mà nghe nói có dấu hiệu cho thấy bọn họ đã đến huyện này: Nếu có đại sự xảy ra, chúng ta nhất định sẽ biết:” Lâu Ngọc đối với sự việc tin tưởng tràn đầy:

“Vẫn là chú ý động tĩnh các nơi, Tuyệt Hồn Lâu luôn luôn thần bí, lần này bắt đầu xuất động, sợ là trên giang hồ sẽ có tinh phong huyết vũ:”

“Yên tâm, ta đã thông cáo các nơi, chuyện của ngươi, ta nhất định hết sức:”

“Việc này quả thật đối ta rất trọng yếu:” Long Tam vỗ vỗ vai Lâu Ngọc nói lời cảm tạ, lại hỏi: “Lô Duyên hai ba tháng trước đã làm chuyện gì hoặc là tiếp nhiệm vụ gì, ngươi có thể điều tra ra hay không?”

“Tất nhiên là được:” rourou

Long Tam nói: “Thêm cả Cừu Yến, xem hắn cùng Lô Duyên đã làm cái gì?”

“Được:” Lâu Ngọc nói: “Kế tiếp ngươi tính như thế nào?”

Long Tam nghĩ nghĩ: “Ta không có thời gian để đợi, như vậy đi, ngươi thay ta tung lời đồn, nói hung thủ giết Cừu Yến ở căn nhà trên núi giết thợ săn, đám bộ khoái đang lùng bắt hắn:”

Lâu Ngọc dương dương tự đắc nhướng mi: “Gậy ông đập lưng ông?”

“Để xem có thể câu được những con cá nào:”

Năm ngày sau, nắng sớm chiếu xuyên vào rừng, sương sớm trên cành ngưng tụ thành những giọt nước, nhỏ giọt tí tách xuống bùn: Đao kiếm chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai đánh gãy rừng cây yên tĩnh: Hai cái người áo xám đang cùng một nam tử áo lam ở trong rừng đánh nhau chết sống, ba người võ nghệ đều không kém, đám áo xám lấy hai địch một, rất nhanh liền chiếm thượng phong, nhưng nam tử áo lam toàn lực phản kháng, nhất thời cũng chống đỡ được:

Ba người nhanh chóng qua hơn mười chiêu, nam tử áo lam dần dần yếu thế, trên đùi trên cánh tay bị thương hai nơi, mắt thấy đã sắp bại trận: Lúc này một kiếm khách áo trắng phiêu phiêu đứng ở ngoài vòng chiến, nhìn bọn họ so chiêu, ba người mạnh mẽ cả kinh, người này đến khi nào, từ lúc nào đứng ở chỗ đó, bọn họ quả thật không biết:

Hai người áo xám liếc mắt nhìn nhau một cái, người tới chắc chắn là võ nghệ cao cường, chỉ không biết có thể mang đến phiền toái cho bọn hắn hay không: Trường kiếm trong tay một người áo xám run lên, lại hướng đến nam tử áo lam tấn công, một người áo xám khác hướng kiếm khách áo trắng quát: “Bớt lo chuyện người khác đi!”

Kiếm khách áo trắng giương mi, cười cười, nói: “Ta ngẫu nhiên đi ngang qua, chỉ là muốn đứng xem náo nhiệt, ngươi lại cố tình đi khiêu khích, nếu như thế, ta thực thích nhúng tay vào, ngươi muốn làm gì ta nào?”

Hắn lời còn chưa dứt, người đã bay tới trước mặt người áo xám, chữ “nào” còn chưa nói xong, trường kiếm trên lưng đã rút ra, vô thanh vô tức, nhanh giống như tia chớp:

Người áo xám quá sợ hãi, dưới chân đạp một chút, toàn thân hướng về phía sau, nhưng bóng kiếm của đối phương ép sát tới, người áo xám vội vàng giơ kiếm liền chắn, “Đang” một thanh âm vang lên, trường kiếm hai người ở trong không trung giao nhau:

Trường kiếm của kiếm khách áo trắng, thân kiếm mỏng giống như trang giấy, nhưng lực tựa ngàn cân, ép người áo xám lui từng bước: Trong lòng hắn biết rõ ràng lần này gặp cao thủ, sợ là rất khó ứng phó: Nếu là lấy hai địch một còn có phần thắng, nhưng trước mắt là hai đối hai, ai cũng đào không ra tiện nghi:

Nhưng cho dù thế cục bất lợi, đánh vẫn phải đánh, người vẫn phải giết: Người áo xám cắn răng một cái, giơ kiếm lên tấn công: Ngọn gió chợt lóe, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực của kiếm khách áo trắng: Kiếm khách kia không chút hoang mang, toàn thân nhảy lên, nhưng lại nhảy lên phía trên thân kiếm của người áo xám, mượn lực đánh xuống, trường kiếm hướng về mặt của người áo xám: Cổ tay người áo xám run lên, triệt kiếm giơ cánh tay, một bên ngửa người tránh đi thế công của kiếm khách áo trắng, một bên vung kiếm tấn công:

Kiếm khách áo trắng đang ở giữa không trung, tránh cũng không thể tránh, chỉ đành xoay kiếm thành lá chắn, hai kiếm chạm vào nhau, “Đang” một tiếng chói tai vang dội, hắn nương theo lực, xoay người dừng ở phía sau người áo xám:

Người áo xám cũng không ngừng tay, xoay người lại chém thêm một kiếm, kiếm khách áo trắng cũng rất nhanh tấn công, trường kiếm bổ thẳng vào thân kiếm của người áo xám khác, dưới thế kiếm hung hiểm cứu nam tử áo lam ra:

Người áo xám còn lại tấn công, kiếm khách áo trắng thi triển thế kiếm không kẽ hở, người áo xám lui ra phía sau hai bước tự bảo vệ mình, kiếm khách áo trắng đã nhân cơ hội kéo nam tử áo lam về phía sau vài bước, giúp cho hắn có thể thở dốc:

Hai cái người áo xám sóng vai đứng, lại liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó một người nói: “Huynh đệ chỉ là người qua đường, vì sao lại nhúng tay vào việc của Tuyệt Hồn Lâu chúng ta?”

“Ta không biết các ngươi, các ngươi cũng không biết ta, tất nhiên là chúng ta không cừu không oán, ta cũng không nghĩ sẽ nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng các ngươi lại cố tình khiến cho ta không thoải mái:” Kiếm khách này đúng là Long Tam, hắn tự đắc nói chuyện, miệng giả vờ giả vịt làm cho hai cái người áo xám âm thầm cắn răng:

“Hừ, kết cục của kẻ thích xen vào chuyện của người khác, chính là chết!” Người áo xám nói xong, đang định tiếp tục tấn công, đột nhiên chung quanh lao ra một đám người, mà người cầm đầu chính là Lâu Ngọc:

Lâu Ngọc dẫn một đám bộ khoái, hoành đao chỉ vào bốn người đang bị bao vây: “Gần đây xảy ra án mạng liên tục, các ngươi ở đây có nhiều dấu hiệu khả nghi, có khả năng liên quan đến vụ án, toàn bộ dừng tay, theo chúng ta trở về!”

Người áo xám há hốc mồm nhìn một đám người mặc xiêm y bộ khoái: “Theo các ngươi trở về? Chỉ bằng đám phế vật làm công ăn lương các ngươi? Phi! Tự trở về nhà mà chơi với ông nội đi!” Hận nhất chính là đám người làm công ăn lương, luôn bám dai như đỉa đói:

Lâu Ngọc giận dữ: “Còn dám phát ngôn ngông cuồng, lên, bắt toàn bộ bọn họ trở về:”

Chúng bộ khoái hô to kéo lên, Long Tam đưa tay kéo nam tử áo lam trước mặt bỏ chạy, người nọ hiển nhiên cũng không kịp suy nghĩ, theo Long Tam ra sức chạy gấp, chạy ra xa được một đoạn, bỏ xa đám bộ khoái phía sau:

Người nọ thấy phía sau không còn truy binh, liền hướng Long Tam ôm quyền: “Đa tạ tráng sĩ tương trợ:”

“Không cần khách khí, ta cũng chỉ là đi ngang qua, nhấc tay chi lao:” Long Tam mỉm cười, chắp tay đáp lễ: Hắn nhìn nhìn thương thế người nọ, nói: “Thật ra ngươi bị thương không nhẹ, vẫn nên nhanh chóng tìm đại phu nhìn qua một chút:”

Nam tử áo lam lắc đầu, tựa vào rễ cây ngồi xuống, lấy từ trong lòng ra bọc nhỏ, cầm một viên thuốc nuốt xuống, lại rắc thuốc bột lên miệng vết thương, lấy ra hai mảnh khăn vải qua loa băng bó một chút: Làm xong tất cả, hắn mới suy yếu nói: “Ta hiện đang bị theo dõi, không thể vào thành được:”

Long Tam gật đầu, hỏi: “Tuyệt Hồn Lâu là tổ chức sát thủ, ngươi tại sao lại chiêu chọc bọn hắn?”

“Không phải ta chọc bọn hắn, là bọn hắn chọc ta:” Trên khuôn mặt trẻ tuổi của nam tử áo lam kia toát ra vẻ bi thống cùng phẫn nộ:

“Xin chỉ giáo:” Long Tam vẻ mặt tò mò, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảnh giác: Hắn nhận ra người này chính là người trước khi Lô Duyên chết, đi xung quanh hỏi thăm một cô nương ham ăn, yêu cười, lúc ấy hắn lo lắng có nguy hiểm, liền cho người dẫn dụ người này hướng về nơi khác, nhưng hắn cũng ngầm đến nhìn qua, nhớ kỹ bộ dáng của người đó, đúng là nam tử áo lam này:

Cô nương hắn hỏi thăm lúc ấy, ấn tượng cực kỳ giống Phượng Trữ:

Nam tử áo lam kia nhìn Long Tam trả lời: “Người Tuyệt Hồn Lâu bọn họ tấn công người trong lòng ta, nàng đã mất tích, kiếp này sinh tử chưa rõ:”

Long Tam trầm lặng, nhìn như tiếc nuối cho nam tử áo lam, kỳ thật trong lòng cạch cạch lo lắng, hắn nói: “Khó trách ngươi muốn giết bọn họ, chắc là vì báo thù cho người trong lòng ngươi:”

“Ta đã báo thù:” Nam tử áo lam nói: “Cho nên người Tuyệt Hồn Lâu mới bắt đầu đuổi giết ta:”

“Vậy sau này ngươi tính như thế nào?”

“Ta vẫn sẽ đi tìm nàng, nàng tuy rằng lách cha lách chách, nhưng luôn luôn có vận khí tốt, có lẽ, nàng vẫn còn trên nhân thế cũng không chừng:” Nam tử áo lam nói xong, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào:

Long Tam chỉ cảm thấy trong lòng rơi xuống từng khối đá lớn, nói cũng cũng không nói được: Nam tử áo lam lại lẩm bẩm: “Nhưng nếu nàng còn sống, cũng phải nhìn thấy ám hiệu ta lưu lại chứ, sau đó phải liên lạc với ta mới đúng: Lâu như vậy, nàng không có trở về, một chút tin tức cũng không có: Nếu nàng còn trên nhân thế, định sẽ không như thế:”

Hắn hạ cảm xúc, cúi đầu chìm vào suy nghĩ của chính mình, qua hơn nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Long Tam, cảm thấy có chút xấu hổ: “Thật có lỗi, ta không nên nói với ngươi những việc này:”

Long Tam lắc đầu: “Ta không ngại, chỉ là chuyện như vậy quả thật làm cho người ta đau lòng:” Hắn ngẫm lại nói: “Hiện tại Tuyệt Hồn Lâu đang theo dõi ngươi, nên cẩn thận phòng bị mới tốt: Ta đi lại trong giang hồ, bằng hữu thật ra không ít, ta có thể giúp ngươi:”

“Không cần:” Nam tử kia nói: “Ta không phải người ở Hạ quốc, sẽ không ở lại đây lâu, ta cũng sắp quay về: Tuyệt Hồn Lâu ta không sợ, lần này chỉ là trúng bẫy mới có thể bị bọn họ làm bị thương:”

“Trở về? Rồi làm sao nữa? Ngươi mới vừa rồi không phải nói còn muốn đi tìm nàng sao?”

Nam tử áo lam cười khổ: “Kỳ thật trong lòng ta đã biết kết quả, chỉ là ta không cam lòng, ta vẫn đang hy vọng:” Cảm xúc trong thanh âm của hắn làm cho trong lòng Long Tam run lên, cảm xúc như vậy hắn đã từng có, rõ ràng là tuyệt vọng, lại muốn chính mình lừa chính mình, tìm trăm ngàn loại lý do lấy cớ cho chính mình hy vọng:

“Ta là trốn đến đây, lúc trước nàng nói phải đi về lo việc nhà, ta có chút lo lắng, liền giấu diếm sư phụ vụng trộm chạy đến tìm nàng, không nghĩ tới, lại nghe thấy tin tức nàng mất tích do Tuyệt Hồn Lâu kia tập kích:” Nam tử áo lam nói: “Ta thay nàng báo thù, đáng tiếc không kịp đem lời muốn nói trong lòng cho nàng hay, ta thực hối hận:”

Long Tam lặng lẽ nắm chặt tay, miệng nói: “Nàng chắc chắn sẽ minh bạch những điều ngươi muốn nói:”

Nam tử áo lam gật gật đầu: “Ân, tâm ý của ta với nàng, chắc chắn nàng sẽ hiểu được: Ta vốn nghĩ chờ nàng xong xuôi mọi việc trở về sẽ nói cho nàng, không nghĩ tới vì một bước sai mà hỏng hết, ta đã bỏ lỡ rồi: Bất quá, nàng chắc chắn sẽ hiểu được, từ nhỏ, chúng ta luôn bên nhau, nàng chắc chắn sẽ minh bạch:”

Long Tam cứng người, lẳng lặng không nói gì, một khả năng bất khả tư nghị làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, thế nhưng hắn không dám đi chứng thực: Hắn từng hy vọng vô vàn rằng khả năng này có thể tồn tại, nếu là sự thật, vậy chuyện giữa hắn cùng Phượng Trữ sẽ không còn trở ngại: Nhưng hôm nay nếu khả năng này thật sự tồn tại, hắn sẽ mất đi nàng:

Long Tam không nghĩ tiếp, hắn sợ hãi tìm hiểu sự thật, nhưng lý trí của hắn khiến hắn hỏi tiếp: “Nàng có nói là việc nhà gì không? Có lẽ ta có thể giúp ngươi tra ra:”

Nam tử áo lam lắc đầu: “Ta cũng không biết, nàng kiên quyết một mình đến Hạ quốc, ta không nên nghe theo nàng, ta vốn nên đi cùng nàng:” Hắn cúi đầu thương cảm, sau đó vững vàng cảm xúc, vỗ vỗ bùn trên người, đối Long Tam nói: “Chúng ta bèo nước gặp nhau, cũng là có duyên, đa tạ huynh đài tương trợ, nhưng việc này quả thật không có người nào có thể giúp ta: Sư phụ yêu cầu chúng ta không được tham dự việc trên giang hồ, ta lần này cùng Tuyệt Hồn Lâu kết thù, đã là làm trái với lời dặn của người, hôm nay ta tâm tình không tốt, nói với ngươi nhiều việc, hi vọng ngươi đừng để trong lòng: Ta phải đi, ngày sau hi vọng không gặp lại, ân cứu giúp, ta xin cúi ta:”

Hắn nói xong, đối với Long Tam cúi người thật sâu, ngẩng đầu lại nói: “Như vậy xem như cáo biệt:” Nói xong, xoay người bước đi: Long Tam dưới tình thế cấp bách hô một câu: “Xin hỏi tính danh của huynh đệ:”

Nam tử áo lam quay đầu, đáp: “Ta gọi là Niệm Nhất:”

“Vậy cô nương ngươi muốn tìm…”

Niệm Nhất nói: “Hiểu Ngũ, nàng tên là Hiểu Ngũ, huynh muội sáu người chúng ta tất cả đều là cô nhi, sư phụ nhàn hạ, đặt tên một loạt từ nhất đến lục:” Hắn đối Long Tam nói: “Huynh đài thực không cần quan tâm, kỳ thật kết quả ta đã đoán được, Tuyệt Hồn Lâu ra tay, không đạt mục đích tuyệt không dừng tay, bọn họ cũng đã xác nhận, nên chắc chắn là như vậy: Chỉ tại lúc ta tới đã muộn, đều do ta…” Hắn thì thào nói xong, xoay người rời đi:

Đi ra hai bước bỗng quay đầu: “Huynh đài xưng hô như thế nào?”

“Long Phi:”

Niệm Nhất liền ôm quyền: “Đa tạ Long đại ca:” Lần này xoay người, thật sự rời đi:

Long Tam ngơ ngác đứng ở kia, sững sờ nhìn bóng dáng cô đơn của Niệm Nhất: Hắn biết hắn chỉ cần tiến lên hỏi Niệm Nhất tất cả câu chuyện, chỉ cần một lần thôi, có khả năng rất nhiều chân tướng sẽ lộ diện, trồi lên khỏi mặt nước: Nhưng hắn không dám, hắn chỉ có thể nhìn Niệm Nhất từng bước một biến mất ở trước mắt hắn:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.