Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Quyển 3 - Chương 147: Thoáng động lòng




Cự tuyệt, nói như vậy, Tử Tô rốt cuộc không thể nói thành lời, nàng đã vì một người nam nhân mà ba lần cự tuyệt, lúc này nói như thế nữa, nàng nhịn không được thở dài, mình có phải là người sợ hãi nam nhân, luôn cự tuyệt người khác hay không?

Cho nên, lúc này, nàng không biết nói như thế nào, nhưng, không thể phủ nhận, lời nói của Long Duệ, làm cho nàng có một chút điểm tâm động, dù sao trải qua chuyện của Long Triệt, còn có từ bản thân của Long Duệ nàng biết, nam nhân là không có khả năng không hoa tâm, chỉ cần hắn sau khi kết hôn chỉ biết một mình mình, toàn tâm toàn ý yêu mình thì được rồi.

(AAAAAAAAAAAAAAA, Bức xúc a…… Triệt ca đáng thương hu hu, phải lúc trước tỷ nghĩ vậy thì đâu có truyện để muội edit, LD: *sút một đá* QH; *lại ôm mông, khóc không ra tiếng*)

“Mẫu hậu, Long thúc thúc đối với chúng ta tốt lắm a.” Ngay lúc Long Duệ âm thầm sốt ruột, không biết làm sao, thanh âm Tiểu Long Nhi đột nhiên xuất hiện từ phía sau, thằng bé quẫy cái đuôi rồng nhỏ của nó, cười tủm tỉm nói.

Tiểu Long Nhi cũng không dám kêu Long Duệ là phụ vương, chính là biết Tử Tô còn chưa chấp nhận, cho nên vẫn kêu Long Duệ như vậy, nhưng bé biết Long Duệ mới chính là phụ thân thân sinh của mình.

“Tử Tô, Bảo Bối đã cho ta cơ hội, em cũng có thể cho ta một lần cơ hội, được không?” Long Duệ nhân cơ hội cũng vội vàng tiếp tục nói, dáng vẻ khẩn trương thành khẩn, làm cho người ta thật sự là không đành lòng cự tuyệt.

“Tốt rồi, tốt rồi, mẫu hậu, người đồng ý đi, Long thúc thúc nếu ngay cả cơ hội cũng không có, thì thúc ấy đáng thương lắm, nói không chừng, thúc ấy sẽ là phụ vương tốt nhất trên thế giới, Long Vương tốt nhất a.” Tiểu Long Nhi một đầu chui vào trong lòng Tử Tô, nũng nịu thay Long Duệ cầu tình, trong lòng thằng bé từ trước đến nay đương nhiên luôn mong mỏi được nhìn thấy phụ vương chính mình cùng mẫu hậu có thể vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau.

Long Duệ nôn nóng, dùng ánh mắt sáng quắc nóng bỏng nhìn nàng.

Tử Tô chần chờ chậm rãi tiêu thất, đặc biệt lời nói nhỏ nhẹ yêu cầu mềm mại của Tiểu Long Nhi, và dáng vẻ khẩn trương sốt ruột của Long Duệ, nàng không tự chủ được gật gật đầu.

“Được rồi, nhưng mà anh đừng để cho tôi thất vọng, bằng không đừng trách tôi.” Vô tình, trong lòng nàng nói như vậy, nhìn hắn, nhưng ngoài miệng nhưng không có nói ra.

Long Duệ đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của nàng, lúc này, tâm tình mừng như điên đã sớm bao phủ hắn, chỉ cần Tử Tô cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ không làm cho nàng thất vọng.

“Ta nhất định sẽ đối đãi với em thật tốt.” Long Duệ mừng rỡ như điên, hưng phấn nói. Hai mắt tỏa ánh sáng, khoái hoạt cùng cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ từng có trong lòng hắn, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện, Thì ra thích một người lại có thể vui vẻ và hạnh phúc đến như vậy, loại vui sướng này hoàn toàn là từ tâm phát ra, từ lỗ chân lông của hắn lan tỏa khắp thân thể hắn, vô cùng thoải mái, sung sướng.

Tử Tô đương nhiên cũng cảm nhận được hắn vui vẻ và vui sướng, nhìn hắn ngượng ngùng cười, không nhìn hắn, mà là nhìn đại hải, nội tâm cũng có cảm giác nhiều điểm tâm động.

Có lẽ, lần này nàng không quyết định sai. Có lẽ, hắn không giống người thường. Có lẽ, hắn không giống với.

Tiểu Long Nhi cười tủm tỉm nhìn bọn họ trong lúc này ba đào mãnh liệt, nội tâm rất là cao hứng, phụ vương cùng mẫu hậu rốt cuộc đã có thể ở cùng nhau, rốt cuộc bé đã có một gia đình ba người đầy đủ rồi.

Từ sau khi Tử Tô đáp ứng hắn, cả người Long Duệ trở nên thần thái sáng láng, vui vẻ tràn đầy trên nét mặt, khiến toàn bộ Long Cung từ trên xuống dưới cũng vui vẻ theo. Mà bản thân hắn chỉ cần có một chút rảnh rỗi, liền đi theo phía sau Tử Tô, trước mặt cùng sau, gần như một tấc cũng không rời.

“Tô nhi, có phải thực nhàm chán hay không, ta mang em đi dạo ngoài hải dương đi.” Long Duệ thật sự đem nàng trở thành giống như bảo bối, hầu hạ chu chu đáo đáo, chỉ cần nàng mặt nhăn một cái mày, hắn sẽ không an.

Tử Tô nhìn bộ dáng hắn thật cẩn thận, không khỏi bật cười, trong lòng cũng xẹt qua từng trận dòng nước ấm, cùng hắn ở chung mấy ngày nay, nội tâm nàng có thể cảm nhận được hắn là thật tình thích chính mình, đối chính mình cũng thật tốt, cũng không phải bởi vì nguyên nhân là Tiểu Long Nhi, thế cho nên hiện tại, nàng không khỏi cảm nhận được đáy lòng từng lúc từng lúc trở nên ấm áp trước thế tấn công đầy ôn nhu của hắn.

“Được.” Nàng gật đầu nói, ôn hòa mỉm cười, cảm nhận được nam nhân nhu tình như

Long Duệ mừng rỡ, cái gì cũng không nói, vội vàng nắm tay nàng, lôi kéo nàng xuyên qua Long Cung trong cung cung điện điện, đang hướng bên ngoài Long Cung đi đến.

“Long Vương, Long Hậu.”

“Tham kiến Long Vương, Long Hậu.”

“Tham kiến Long Vương, Long Hậu.”

Dọc theo đường đi, bọn họ gặp vô số cung nữ thị vệ, nhìn thấy bộ dáng bọn họ tay trong tay, không khỏi phát ra tươi cười hiểu ý, tất cung tất kính nói. Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi mới là chủ tử chân chính, đương nhiên đối với hai mẹ con bọn họ là tôn kính xuất phát từ nội tâm.

Long Duệ mang theo Tử Tô, đang kích động, tự nhiên nghe được bọn họ xưng hô, lại cao hứng vạn phần, dọc theo đường đi không ngừng thân thiết gật gật đầu.

Tử Tô trên mặt cười đã sớm hồng toàn bộ, nàng lại ngượng ngùng giãy ra khỏi tay của hắn đang nắm chặt tay mình, cùng với ngượng ngùng, kỳ thật là có chút không nỡ buông tay, có chút lưu luyến. Nàng cô độc đã lâu, cũng không phải kiên cường như vẻ bề ngoài như thế, nàng cũng muốn có người đến yêu, có người dựa vào, nhưng là bình thường như nàng, tình yêu luôn sẽ không chiếu cố chính mình.

Chỉ chốc lát sau, Long Duệ liền đem nàng đưa đến bên ngoài Long Cung, đối mặt với đại hải tối đen u tĩnh, hai người không hẹn mà cùng thật sâu hít một hơi.

“Đi thôi, ta mang em đi thám hiểm.” Long Duệ nhe hàm răng trắng muốt, nhìn nàng ôn nhu cười nói, lúc này hắn giống như đại ca ca nhà bên thân thiết, đáng yêu, nóng bỏng.

Nàng không tự chủ được gật gật đầu, dứt bỏ những tư tưởng thất loạn bát tao, nhẹ giọng mỉm cười: “Đi nhanh đi.”

Long Duệ nắm nàng chạy chạy ra khỏi kết giới Long Cung, vọt vào trong nước biển, nhất thời tiếng cười vui hi hi ha ha vang vọng khắp hải lý.

Tử Tô để mặc hắn mang theo chính mình vọt vào trong biển sâu, tuy rằng bốn phía một mảnh tối đen, nhưng nàng vẫn thực yên tâm đem chính mình giao cho hắn.

Long Duệ không có phóng thích pháp lực trên người, cho nên một chút ánh sáng cũng không có, chỉ chặt chẽ nắm nàng ở hải lý bơi qua bơi lại.

“Long Duệ, tôi không nhìn thấy gì cả.” Mặc dù có hắn bên người, nhưng nàng vẫn như cũ vì sự khổng lồ của hải dương làm cho rung động, tự nhiên nhịn không được tâm sinh ra hoảng sợ, ôn nhu nói.

Long Duệ ở bên cạnh nghe vậy, vươn bàn tay ấm áp dày rộng, ở trước mắt của nàng nhoáng lên một cái, sau đó dời tay hắn đi. Nhất thời, Tử Tô chỉ cảm thấy được trước mắt sáng ngời, tất cả những cảnh sắc xinh đẹp của đáy biển rơi vào đáy mắt của nàng.

“Đẹp quá.” Trong biển cảnh sắc cực kỳ rung động, làm cho nàng nhịn không được phát ra tiếng nói thán phục.

Hải lý, các loại cá đủ màu sắc bơi qua bơi lại, đáy biển san hô, vỏ sò, thậm chí là con mực, sao biển,hải tảo, cái gì cũng đều có, làm cho người ta hoa cả mắt, ứng phó không nổi.

Nhìn thấy thần sắc nàng rung động, Long Duệ vui vẻ nở nụ cười, hắn vẫn chưa tặng nàng cái gì, chính là cảnh sắc trước mắt này, hắn có thể thật sâu cảm nhận được nàng tràn đầy vui sướng, thỏa mãn, nhiệt tình yêu thương. Thì ra, có một nữ nhân như thế, không cần cấp nàng vàng bạc châu báu, chỉ cần một tấm lòng, là đã có thể hoàn toàn chinh phục một người. Tử Tô ở trước mắt hắn là người như thế.

Sau khi đã đảo qua đáy biển xinh đẹp, cuối cùng nàng mới đưa ánh mắt đặt ở trên người hắn, nhìn thấy hắn đang ôn nhu mỉm cười nhìn mình, lòng của nàng nhịn không được tim lại đập dồn dập mặt ửng hồng.

Đây là, cảm giác tim bị rung động, cảm giác tâm động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.