Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Quyển 1 - Chương 1: Triền miên




Nơi này là chỗ nào? Tử Tô mê muội nhìn xung quanh, nàng tại sao lại ở đây? Nàng không phải là đang ngủ sao? Nhưng mà nàng nhìn trên người mình đang mặc áo ngủ khiêu gợi, đi chân đất, mái tóc dài cuộc tở sau gáy.

Giờ phút này nàng cũng không biết chính mình ở mông lung trong bóng đêm thật đẹp, tựa như một tiên tử xuất trần thoát tục rơi xuống phàm trần, rất đẹp, thực thuần khiết.

Sóng biển đang ve vuốt bờ biển, gió biển nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của nàng, hương vị của biển bay trong gió tràn ngập hơi thở nàng.

Nơi này thì ra là bờ biển a, chân nàng đang bước trên bờ cát mềm mại, vẫn không hiểu tại sao nàng đột nhiên xuất hiện ở nơi đây vào thời điểm này. Nàng nhớ là nàng đã ở trên giường ngủ nha, sớm đã đi gặp Chu công rồi.

Nàng nhìn xem bốn phía, một người cũng không có, xa xa mơ hồ có thể thấy được lúc ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, dường như nơi này cách thành thị không xa, nhưng nàng tại sao lại đến đây.

Một chân nàng đã chạm vào mực nước biển lạnh như băng, nàng không khỏi thối lui về phía sau một bước, bất thình lình rơi vào một vòng tay to lớn ôm ấp, một mùi hương nam tính, một vòm ngực tráng kiện, một cánh tay, một thân thể của nam nhân

“Ngươi……” Nàng kinh hô một tiếng, có chút sợ hãi giãy dụa phản kháng, rõ ràng bốn phía một người cũng không có, hắn ở đâu xuất hiện ra? Nhưng mà, lời nói tiếp theo của nàng chưa kịp thốt ra, đã bị ngăn lại, toàn bộ rơi vào trong miệng của đối phương.

Hắn là ai? Hắn muốn làm gì? Tử Tô vô cùng hoảng sợ, mở to hai mắt muốn nhìn thật kĩ đối phương, nhưng những gì nàng nhìn thấy được là, đôi mắt đên thật to, đôi mày kiếm dày thô, một sống mũi cao thẳng, và một đầu tóc đen rối bù.

Hắn là ai vậy? Nàng hai tay gắt gao để vào trong ngực dày rộng của hắn, dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn giống như một khối sắt nguội, làm thế nào cũng không nhúc nhích

Nàng hoảng sợ, nàng rối loạn, không nghĩ tới mình còn chưa biết hiện tại mình đang ở nơi nào, đã bị một tên sắc lang theo dõi, bây giờ còn bị người ta sỗ sàng.

“Cứu……” Lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, đã bị đầu lưỡi bị hắn đuổi theo dây dưa, loạn vũ, nàng không thể lui, chỉ có thể bị buộc tùy ý hắn dính vào.

Nam nhân thích, phi thường thích hương vị ngọt ngào tốt đẹp của nàng, gắt gao ôm siết nàng vào ngực, hôn lên môi của nàng, mãi đến khi nàng thở hổn hển, mệt đến không thể phản kháng

Tử Tô cũng không biết chính mình là làm sao vậy, ngay cả khi gió biển thổi mạnh vào nàng lạnh buốt, nàng vẫn cảm thấy bị hôn đến trời đất quay cuồng, cả người mềm nhũn, chết tiệt nhất là thân thể nàng không thể tự chủ nổi lên phản ứng.

Nam nhân đương nhiên biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, không hề dây dưa trên môi của nàng nữa, mà bắt đầu di chuyển sang bên tai nàng.

Trời ạ, nàng chịu không nổi, nàng xụi lơ ở trong lòng hắn, không thể không bám chặt vào hắn để đứng vững. Hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, cảm giác xa lạ biến nàng trở thành mơ hồ.

Nàng mơ màng, nàng không có khí lực, nàng không thể suy nghĩ, càng không biết như vậy là đúng hay không, cũng không còn sức để đẩy nam nhân ra khỏi người nàng.

Không biết qua bao lâu, nàng liền mờ mịt bị hắn ấn ngã vào trên bờ cát.

“A, đau……” Nàng đau đến nhịn không được thất thanh thét chói tai, không tự chủ bất giác cong người lên.

Cảm giác đau đớn thật đến mức nàng nghĩ mình không phải là nằm mộng, nhưng đây không phải mộng thì là gì? Nàng chìm trong mơ màng. Nhưng chỉ một lát sau một cảm giác xa lạ ập đến, làm nàng hưng phấn, muốn thét chói tai, cuồng dã.

Cảm giác cuồng loạn cứ một lần lại một lần ập đến, không biết đã trải qua bao lâu, không biết đã là lần thứ mấy, tóm lại nàng nhắm mắt lại thừa nhận cảm xúc này, lắng nghe nhịp tim của nàng đập dồn dập trong lồng ngực.

Đại dương lúc này thật tĩnh lặng, sóng biển vỗ về che đậy những thanh âm mờ ám trên bờ cát, gió biển mơn man, mang theo mùi vị của biển sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.