Rơi Vào Ôn Nhu

Chương 2: Thầy giáo ngữ văn đẹp trai




Tiết học toán Đường Tích ngồi nghe mơ mơ màng màng, có chỗ hiểu có chỗ không.

“A, hết tiết rồi.” Tô Mỹ ngồi trước mặt Đường Tích phát ra cảm thán khi tiết toán đã tan.

Đường Tích nằm bò trên bàn, thư giãn cho đại não của mình.

“Hy Hy, toán học đúng là không phải cho người học, cậu xem đầu của mình này, mình cảm thấy tóc mình đã rụng từng nắm từng nắm một, sắp trọc đầu đến nơi rồi.” Tô Mỹ sửa sang lại đầu tóc của chính mình.

“Không có đâu, mình thấy tóc cậu còn rất dày đấy, năm nay chắc hẳn là sẽ không trọc được.” Đường Tích trêu ghẹo Tô Mỹ.

“Tiểu Hy Hy, mình thấy cậu thích dùng dầu gội gừng sống rồi!” Biểu tình kia hung tợn.

“Người đẹp, ai da, đừng náo loạn, sắp vào tiết rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi chút đi, tiết tiếp theo là tiết của Đại Ma Vương.” Đường Tích nói lời thấm thía.

Ý tứ chính là đang nhắc nhở cô ấy, nhanh chóng đọc bài khoá, Tô Mỹ quả thực căm thù văn cổ đến tận xương tủy. Đụng phải kình địch của cuộc đời mình.

“A!!!” Tô Mỹ nhìn thiên thể văn ngôn ở trong sách ngữ văn, lớn tiếng phát ra âm thanh cảm thán.

Nhưng mà, hình như trời cao nghe được tiếng kêu than của cô ấy, làm tiếng chuông vào lớp vang lên, đánh vỡ mộng tưởng ở trong đại dương sách vở ngao du của Tô Mỹ.

“Đừng đến, đừng hỏi mình, đừng nói chuyện…” Tô Mỹ lựa chọn cách tự mình lừa gạt mình.

“Ai da, đừng lừa mình dối người, tiếp thu hiện thực đi.” Đường Tích ở phía sau còn đả kích cô.

Các nam sinh ngồi ở hàng phía sau bắt đầu nghị luận: “Này, nghe nói hôm nay Đại Ma Vương không đến.”

“Thật đấy à? Không phải chứ!” Hai mắt Trịnh Đồng toả sáng.

“Thật đấy, không tin mấy cậu hỏi anh Uy đi.”

Cái từ “Uy” này dường như gợi lên lòng hiếu kỳ của Đường Tích.

Thật ra quan hệ của Đường Tích và Trần Uy giống như là ngược ngược hoan hỉ oan gia, thường thường đánh lộn. Có thể sống chung một cách hoà bình là không dễ dàng, nhưng mà hiện tại, quan hệ của hai người họ, dường như đã xảy ra một bộ dáng không giống nhau.

“Ừm, nghe nói.” Trần Uy đứng lên ghé vào trên đầu bàn, lắc lắc cánh tay bị chèn ép.

“A a a, a a a, Đại Ma Vương không đến. Ha ha ha, không cần học thuộc.” Tô Mỹ nhanh chóng đóng sách ngữ văn lại.

Tràn đầy tự tin quay đầu nhìn Đường Tích: “Tiểu Hy Hy, cậu nhìn đi, trời không diệt mình, ahhh!”

Nhưng Đường Tích không phản ứng gì, cô vẫn đang nhìn Trần Uy.

“Này, Tiểu Hy Hy, cậu nhìn cái gì đấy?” Tô Mỹ có chút khó hiểu, phương hướng kia có cái gì đẹp.

“A?” Đường Tích bị cô ấy gọi to hoàn hồn lại.

“Cậu nhìn gì vậy, nơi nào có cái gì đẹp? Chẳng lẽ cậu coi trọng anh chàng đẹp trai nào hả?” Tô Mỹ có một biểu tình không có ý tốt.

Trong nháy mắt sắc mặt Đường Tích đỏ ửng lên.

“Mình… Cậu thật sự là coi trọng ai rồi, là ai… Là ai?”

“Khụ, các bạn học, vào lớp rồi. Đừng nói chuyện riêng, các bạn học nào đang quay đầu đi thì quay về nhìn bảng.” Một thanh điệu trong sáng truyền đến từ bục giảng.

“Em…” Tô Mỹ quay đầu, nhìn người đàn ông đứng trên bục giảng, tuổi không lớn, nhìn qua là bộ dáng 23-24 tuổi.

Người này làm cô ấy quên việc mình đang hỏi Trần Tích trong nháy mắt.

Quá đẹp trai, quá đẹp trai, trên cơ bản là giống như thẩm mỹ của cô ấy.

“Các bạn học, tôi đến dạy thay cho các em tiết ngữ văn, cô giáo của các em có việc, để tôi dạy một tiết.” Người đàn ông đẹp trai giới thiệu đơn giản.

“Ừm… Trần Tê Lăng, nam, 23 tuổi. Thầy giáo ngữ văn.” Tô Mỹ ghi tạc trong quyển sách nhỏ.

“Được rồi, các em học đi thôi.” Thầy giáo Trần bắt đầu giảng bài.

Nhưng hình như anh ấy chú ý tới Trần Uy đang nằm bò ra bàn ngủ, dường như là trưởng thành hơn không ít rồi, chỉ là tật xấu thích ngủ có thể sửa một chút, có thể tôn trọng chú ba của cậu ấy hay không chứ.

“Được rồi, chúng ta tìm một bạn học, có tình cảm đọc diễn cảm bài khoá của hôm nay nào.”

Thầy giáo Trần bắt đầu tìm danh sách chỗ ngồi, nhưng giống như chỉ làm bộ mà thôi.

“Trần Uy, em đứng dậy đọc một chút.”

Trần Uy mơ mơ màng màng đứng lên, cầm sách, còn đang mê mang.

“Đọc? Chỗ nào vậy ạ?” Trần Uy còn chưa đi từ trong mộng ra ngoài hiện thực. Nhưng hình như cậu ấy mơ thấy một cô bé.

Cậu ấy nhìn thoáng qua hướng Đường Tích, nhưng cái liếc mắt này bị Trần Tê Lăng bắt giữ được rồi.

“Bạn học Trần, em nhìn cái gì vậy? Đọc sách đi.” Âm thanh hài hước của Trần Tê Lăng vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.