Rơi Vào Ôn Nhu

Chương 11: Đợi mình… có lời muốn nói với cậu




“Ha hả, hiện tại cao hứng thành như vậy, đợi lát nữa các cậu sẽ phải khóc.”

Nghĩ xong trong lòng, liền đi tới chỗ ngồi của cậu ấy ngồi xuống, bắt đầu thời gian để cậu ấy ngủ bù.

“Các bạn học, chúng ta bắt đầu lên lớp. Tất cả các em đều ngồi dậy đi.” Những lời này là đang nói Trần Uy, nhưng cậu ấy vẫn không dao động.

“Tối hôm qua bạn học Trần Uy có thể là quá mệt mỏi, đều đã học thuộc toàn bộ bài khoá của chúng ta ngày hôm qua. Chúng ta vỗ tay cho bạn nào.”

“Nhưng mà có câu nói đã quên nói cho các em. Thật ra bài khoá này không cần phải học thuộc tất cả, chỉ cần đọc thuộc đoạn thứ hai là được.”

Nói xong còn nhìn Trần Uy đang ghé người vào trên bàn.

“Ha ha ha ha ha, bạn học Trần Uy thật sự là như vậy à, thế nhưng có thể học thuộc bài khoá dài như vậy. Không dễ dàng chút nào.”

“Không giống như chúng ta, cũng chỉ đọc đoạn thứ hai.” Một bạn học Giáp vui sướng khi người khác gặp hoạ nói.

“Haizz, cậu như vậy có chút quá mức rồi.”

“Bạn học Trần Uy đọc rất tốt, lần sau không được không nghe lời thầy giáo một lần nữa.” Trần Tê Lăng cũng bắt đầu nói với cậu ấy.

“Thầy giáo, thầy nhìn Trần Uy xem, âm thầm làm nhiều thành công, em muốn lặng lẽ học bài khoá, sau đó vượt qua tất cả mọi người trong lớp.”

“Ha ha ha ha ha ha.” Từ này là từ mới nổi lên trên internet.

“Được rồi, có cái gì buồn cười.” Hình tượng tốt của Trần Uy gần đây có hơi nhiều, nhưng cũng không thể quên cậu ấy từng chơi chung với một đám bạn xã hội. Những lời này dường như rất có lực uy hiếp.

Tiếng cười trong cả lớp đột nhiên im bặt.

“Được rồi các em, chúng ta bắt đầu lên lớp.” Trần Tê Lăng thấy thế cảm thấy sai sai, nhanh chóng dời lực chú ý của các bạn học đi, anh ấy biết, tính tình của Trần Uy vẫn luôn che giấu khá tốt, nhưng mà cậu ấy vừa giận, người khác sẽ không được tốt.

Tỷ như khi anh ấy lúc còn vị thành niên, chơi đùa cùng tên nhóc này, tên nhóc này thế nhưng lại ghét bỏ anh ấy, không thèm chơi cùng, kết quả hai người nháo đến không thể giải quyết được, Trần Uy hủy mô hình của anh ấy đi một nửa, chính anh ấy lại phải cực cực khổ khổ lắp lại.

Nói nhiều đều là nước mắt.

Một tiết học này Trần Tê Lăng giảng giải khí thế ngất trời, Tô Mỹ ngửi được mùi ngon, mà Đường Tích ngồi tại chỗ dường như không hợp với tiết Ngữ văn.

Trần Uy ngồi ở phía sau dường như cũng không nghe, nhìn chằm chằm một chỗ, ngơ ngác xuất thần.

Đường Tích dường như cảm thấy tầm mắt dừng trên người mình càng ngày càng nóng rực, dường như có thể nhìn thấu cô.

Cô quay đầu lại, liếc mắt một cái đã chú ý tới cậu ấy ở trong đám người, dường như mỗi một giây đều là kế hoạch tỉ mỉ.

Chỉ là một giây nhìn cậu ấy kia, chỉ một giây kia, cô đột nhiên rất muốn tỏ tình với cậu ấy, muốn cùng cậu ấy ở bên nhau vĩnh viễn.

Khi cô đối diện với hai tròng mắt ủa cậu ấy, cậu ấy hình như cũng đang nhìn cô.

Hai tròng mắt đối diện nhau, dường như trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.

“Khụ khụ, hôm nay sao nhóm bạn học Trần Uy không ngủ, lại không biết đây là đang nhìn ai thế? Sao vậy, thầy giáo Ngữ văn không xứng được nhìn à?” Trần Tê Lăng trêu ghẹo.

“…”

“Nhìn tôi… Nhìn trên mặt tôi có chữ viết hay sao, nhìn bảng đen kia kìa.” Trần Tê Lăng chính là cố ý.

Trần Uy không tình nguyện thu hồi tầm mắt dừng lại trên người Đường Tích, bắt đầu nhìn bảng đen.

Một tiết học cuối cùng cũng trôi qua.

Chờ đến khi thầy giáo Ngữ văn vừa đi, Trần Uy đứng dậy ngay ở chỗ ngồi, đi đến vị trí của Đường Tích.

“Tan học mình muốn nói một câu với cậu, cậu chờ mình ở ngã rẽ trên đường kia nhé.” Trần Uy nói xong là rời đi, không có ý tứ cho Đường Tích cơ hội phản ứng lại.

“Haizz? Trần Uy tìm cậu có việc gì? Hai người có phải có chuyện gì hay không?” Tô Mỹ dường như nhìn thấu tất cả.

“Không có việc gì, khả năng có việc tìm mình hỗ trợ.” Đường Tích nuốt một ngụm nước miếng, giấu đầu lòi đuôi.

“Ồ, mình còn tưởng là…”

“Tưởng là cái gì?” Đường Tích còn rất chờ mong cô ấy có thể nói cô và Trần Uy hợp đôi.

“Tưởng rằng cậu với Trần Uy có chuyện gì mà chúng mình không biết cơ, đáng tiếc, hình như Trần Uy có người mình thích rồi, có thể là hoa khôi lớp bên cạnh.”

“Ồ.” Tâm tình của Đường Tích đột nhiên trở nên không tốt.

Tiết sau là tiết Toán học, cô hiện tại không ngủ là để chờ thôi miên hay sao?

Chương trình học của mười hai vĩnh viễn đều khẩn cấp như vậy, không có chút thời gian nào để làm việc riêng cả.

Lúc tan học, Trần Uy rời khỏi chỗ ngồi đầu tiên, rời khỏi phòng học, làm giáo viên tiết cuối cùng phát ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.