Rơi Vào Lòng Anh

Chương 33: Thất hẹn




Qua giáng sinh mấy ngày là đến Tết Dương lịch, Hoàng Phong lúc này đã có thể rảnh rỗi để tự mình lái xe đưa cô người yêu bé nhỏ về quê.

Lúc đứng đầu ngõ nhà mình, Mai Linh được hắn quyến luyến ôm trong lòng mãi không buông, cô bật cười vuốt ve đôi chân mày đang nhíu chặt, nhẹ giọng an ủi:

- "Em sẽ thường xuyên gọi cho anh".

Thế nhưng hắn vẫn gục đầu vào vai cô thở dài:

- "Vừa ở cùng em không bao lâu lại phải xa nhau, buồn thật đấy".

- "Rồi em sẽ về lại thành phố mà, với chẳng phải anh đã nói Tết anh cũng sẽ về đây ở sao?"

Trước ngày đi không bao lâu Hoàng Phong đã nói với cô sẽ về lại căn biệt thự sát biển đón năm mới, xem như được ở cùng một chỗ với bạn gái hắn rồi. Lúc Hoàng Phong nói những điều này vẻ mặt hoàn toàn bình thường, thế nhưng Mai Linh lại cảm thấy xót xa thay cho hắn. Ngày Tết ai cũng muốn được họp mặt cùng gia đình, ngồi chung với nhau ăn một mâm cơm, ngay cả Minh cùng Ánh Dương cũng mong về nhà gặp cha mẹ vào năm mới, thế nhưng người đàn ông của cô lại không có được diễm phúc đó, hắn chỉ có thể một mình tự trải qua những ngày xuân rộn ràng, không một lời chúc, không một tiếng cười, chỉ có hắn cùng căn nhà lạnh lẽo.

Mai Linh vuốt phẳng lại nếp áo cho hắn rồi nói:

- "Đợi khi nào anh giải quyết xong mọi việc ở thành phố rồi về đây, em sẽ cố gắng đến gặp anh".

Hoàng Phong ngẩn đầu lên cười cười hôn nhẹ lên trán cô, rốt cuộc thì hắn cũng tiếc nuối đồng ý buông tay để cô rời đi, vốn định năm mới sẽ đi xem bắn pháo hoa cùng Mai Linh thế nhưng hắn lại không thực hiện được.

Hai mươi chín tết sau khi tan làm hắn dự định sẽ chạy xe một mình về căn biệt thự sát biển, thế nhưng một cuộc điện thoại từ chỗ ông nội gọi đến khiến cho hắn phải tạm thời hoãn lại mọi dự định.

Lúc hắn chạy đến nhà chính thì phát hiện ra ở đây hình như đang có khách, tiếng cười đùa chúc tụng nhau vang lên không ngớt. Đến khi bước vào bên trong, hắn mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.

- "Ông nội".

Hoàng Phong cúi đầu gọi một tiếng, ông nội nghe thấy liền vui vẻ đứng dậy bước đến chỗ hắn, trên tay vẫn đang cầm ly rượu:

- "Giới thiệu với anh, đây là Hoàng Phong, là cháu trai của tôi, nó là đứa giỏi nhất nhà, sau này về rồi mọi chuyện anh cứ để nó lo cho".

Trước mặt Hoàng Phong là một người đàn ông lớn tuổi đeo mắt kính mặc một bộ đồ của người Hoa màu xanh đen có thêu hình rồng đang mỉm cười, ông ta gật gù nhìn hắn theo từng lời nói của ông nội.

- "Phong, đây là bác Hùng, bác là bạn từ xa của ông nội về, con chào bác một tiếng đi".

Ông nội quay sang nói với hắn, Hoàng Phong mới cúi nhẹ đầu gọi một tiếng:

- "Bác Hùng".

Bác Hùng mỉm cười ra vẻ hài lòng, ông ta quay mặt sang người bên cạnh cười vui vẻ:

- "Khánh Hà, con nhìn xem, anh Phong của con đã lớn từng này rồi".

Lúc này hắn mới để ý thấy bên cạnh ông ta là một cô gái mặt hoa da phấn, dáng vẻ đoan trang, khí chất thướt tha thanh nhã, thân hình mảnh mai với khung xương nhỏ nhắn. Bất chợt, Hoàng Phong hơi cau mày khó chịu, hắn cảm giác như đứng từ xa cũng nghe toàn mùi hóa chất của đống mỹ phẩm trên gương mặt cô ta, vóc dáng thì xương không là xương, đâu có đáng yêu bằng con thỏ béo thơm tho nhà hắn được.

Ông nội thấy hắn có vẻ im lặng thì vỗ vai nhắc nhở, trái lại, hắn vẫn giữ nét thờ ơ trên mặt.

- "Phong, con có nhớ Khánh Hà không? Lúc nhỏ con bé vẫn thường hay đến nhà mình chơi đó".

Người con gái mang chiếc đầm sơ mi kín đáo màu nâu hạt dẻ nghe nhắc đến mình thì cúi đầu e lệ, cả gương mặt ửng hồng lên, đôi hàng mi khẽ hấp háy ra chiều ngượng ngùng.

Bác Hùng thấy cháu gái mình có vẻ đã ưng bụng với người đàn ông này thì bật cười sảng khoái:

- "Chắc là không nhớ đâu, lúc Khánh Hà xuất ngoại chỉ mới có mười tuổi, lâu như vậy hai đứa nó chắc cũng quên mất rồi. Nhưng không sao, sau này về chung một nhà rồi thì trước lạ sau quen thôi",

- "Anh nói phải, nhìn lại thì hai đứa nó cũng xứng đôi vừa lứa quá đi chứ, tuy là thằng Phong có lớn hơn con bé Khánh Hà tận mười tuổi nhưng nhìn tụi nhỏ vẫn hợp nhau lắm".

- "Ôi dào, có mười tuổi thì là gì, tuổi tác không quan trọng, ngày xưa lấy nhau còn hơn nhau tận mười mấy hai mươi tuổi ấy mà, anh cứ yên tâm, con bé Khánh Hà nhà tôi nó cũng nhất quyết chỉ gả cho thằng cháu nhà anh thôi".

Hai ông lão cụng ly với nhau nói cười vui vẻ khiến cho người con gái bên cạnh xấu hổ quay đi, lúc bắt gặp ánh mặt thẹn thùng của Khánh Hà nhìn sang mình thì hắn liền nhướng một bên chân mày lên nhìn lại, dáng vẻ lưu manh đó càng khiến cho cô ta tim đập mạnh bẽn lẽn cúi mặt xuống.

Sự quyến rũ của người đàn ông trung niên không đùa được đâu.

Hoàng Phong thở dài nhìn cục diện trước mắt mà âm thầm tặc lưỡi, cùng lắm thì Tết năm nay ông lão ăn không ngon thôi.

Trong lúc hai bên đang vui vẻ trình bày thì đột nhiên một giọng nói trầm trầm vang lên:

- "Ông nội, bác Hùng, con xin phép về trước nhé, người yêu con còn đang đợi".

Ngay lúc đó, mọi thứ xung quanh hắn như đứng lại, chính Hoàng Phong cũng đã liệu được trước tình huống này, hắn bình tĩnh chờ đợi con bão tố kéo đến:

- "Anh Thành, chuyện này là thế nào?"

Bác Hùng nhíu mày nghiêm mặt nhìn ông nội, Khánh Hà ngồi bên cạnh mặt mũi trắng bệch, hai mắt đỏ ửng lên, túm chặt tay ông lão bên cạnh mình ra chiều oan ức. úc này dáng vẻ của cô ta cực kỳ động lòng người, ai nhìn thấy cũng sẽ nổi lên thương cảm. Thế nhưng thật đáng tiếc, người cô ta phải đối diện lại là Hoàng Phong, hắn là tên đã thử qua không biết bao nhiêu loại người, ngay cả diễn viên, minh tinh nổi tiếng nhất nhì gì mà hắn chưa được chiêm ngưỡng, chỉ là một người tầm thường lại muốn dùng chút thủ đoạn để lừa được hắn. Làm gì có cửa.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt ấy hắn liền cười nhạt. Làm sao có thể động lòng người bằng lúc con thỏ nhỏ nằm dưới thân hắn mà bật khóc được, ôi chao, hắn nhớ con thỏ béo nhà hắn quá đi.

- "Anh Hùng, anh cứ bình tĩnh đã, anh biết mà, mấy đứa nhỏ tuổi này vẫn còn ham chơi, nó đang quen với một con bé kia, thế nhưng anh đừng lo, chúng nó chỉ là thú vui qua đường thôi, đợi sau khi tổ chức đám cưới với Khánh Hà rồi tôi cam đoan thằng bé sẽ nghe lời tuyệt đối không dám làm bậy bên ngoài đâu, con bé kia làm sao so với cháu Khánh Hà nhà anh được..."

- "Không ạ!"

Hắn đứng dậy cắt ngang lời ông nội khi thấy ông đang cố xoa dịu bác Hùng, những trò ép gả này của bọn nhà quyền quý hắn đã thấy chán chê rồi, tất cả đều là vì cái lợi trước mắt thôi, nào có ai thèm nghĩ đến hạnh phúc lâu dài của đám con cháu trong nhà.

- "Người yêu con không ai sánh được đâu, với cả con cũng đã quyết định sẽ nghiêm túc với mối quan hệ này rồi, nên là ông nội và bác Hùng có muốn kết thông gia thì tìm một người khác nhé, con xin phép đi trước."

Nói rồi hắn nhàn nhã đút tay vào túi quần quay lưng rời đi, ngay lập tức tiếng dằn ly mạnh xuống bàn vang lên, kéo theo đó là giọng nói nghiêm nghị của ông nội:

- "Đứng lại".

Hoàng Phong chán chường dừng bước, hắn thở ra một hơi quay đầu nhìn lại.

Ở phía sau, ông lão đang tức điên lên, hai bàn tay già nua nắm chặt lại, cả người run rẩy:

- "Thằng mất dạy, mày quay lại đây cho tao!".

Nếu không phải vì e ngại thế lực ngầm của ông nội vẫn còn mạnh thì hắn đã sớm không thèm để ý đến cái nhà này nữa rồi, người nào người nấy cũng ra vẻ như ta đây tri thức lắm, ngay cả tìm một người cháu dâu mà cũng không nhìn ra được bộ mặt dịu dàng vờ vịt của cô ta, đâu như người yêu hắn, ngoan ngoãn thuần khiết từ cốt lõi bên trong.

- "Mày thái độ như vậy là có ý gì, mày đang cố tình làm bẽ mặt tao đúng không?"

Ông nội run run chỉ thẳng vào mặt Hoàng Phong, đôi mắt in đầy vết chân chim trợn to, lúc nhìn thấy dáng vẻ như đang nhìn một trò chơi phiền chán của hắn thì ông lại càng tức điên hơn, cảm giác đứa nhóc con ngày nào nay đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, càng lúc càng lớn mạnh.

- "Ông nội, con nói rồi, con đã có người yêu, bọn con vẫn đang rất hạnh phúc, lần trước con đưa cô ấy đến gặp ông ông còn rất thích đấy thôi, ông đừng sắp xếp mấy mối hôn sự này cho con nữa, dù sao con cũng không thích, nếu vẫn còn muốn thì ông đi tìm đứa cháu khác đi".

Nói xong lần này hắn thật sự bỏ đi, mặc cho ở đằng sau tiếng mắng chửi của ông lão vang lên không ngừng, trong lúc ông nội đang cố vuốt giận bác Hùng thì cả hai hoàn toàn không nhìn thấy được vẻ mặt kỳ lạ của cô cháu gái ngoan hiền lý tưởng.

Khánh Hà ngẩng đầu nhìn theo tấm lưng dày rộng đang khuất dần sau những ánh đèn, trước giờ chưa có ai khiến cho cô ta gợi lên hứng thú giống hắn, một người đàn ông luôn đứng trên đỉnh cao danh vọng có thể bày ra dáng vẻ lạnh lùng với tất cả những người phụ nữ khác nhưng lại lộ rõ vẻ thâm tình khi nhắc về người phụ nữ của mình. Khánh Hà đột nhiên cực kỳ tò mò, liệu quốc sắc thiên hương đến mức nào mới có thể khiến người như Hoàng Phong có thể say mê đến vậy, liệu có hơn được cô ta hay không?

Vuốt nhẹ chiếc quai túi xách, Khánh Hà âm thầm cười mỉm, cô ta đã chấm rồi, người này chắc chắn chỉ có thể là của cô ta thôi, cô ta không tin, với một người hoàn hảo như mình lại không thể chinh phục được trái tim của tên đàn ông đó.

Hoàng Phong ngồi vào xe bực bội nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ tối, đáng lẽ hồi bảy giờ rưỡi sau khi dùng xong tiệc nhẹ cuối năm với những cổ đông lớn trong công ty thì hắn đã có thể lái xe một mạch về gặp Mai Linh, thế mà toàn bộ kế hoạch đều vì mấy tiếng đồng hồ đó làm cho lỡ dỡ, giờ về đến đó thì cô cũng đã đi ngủ từ lâu, toi bao công sức hắn mong ngóng được gặp lại người yêu suốt cả ngày hôm nay.

Hoàng Phong cứ nghĩ rằng mọi thứ đã ổn, hắn sẽ phải nhịn lại một đêm này nữa thôi, sáng sớm ngày mai hắn sẽ có thể đến sớm gặp Mai Linh, thế nhưng không ngờ lúc mới đi được nữa đường thì chuông điện thoại reo liên tục, chiếc Maybach vốn dĩ đang chạy băng băng giữa con đường vắng vẻ đột ngột ôm cua quay đầu, cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến hắn phải thay đổi lịch trình lần nữa.

Lúc hắn về đến Je t'aime thì Minh đã ở đó chờ sẵn, mọi thứ ở sảnh lớn đều đã bị xáo trộn cả lên, những mảnh vỡ chất đống phủ đầy dưới sàn, đám đàn em thì ngồi nằm la liệt, có đứa máu vẫn đang chảy ròng ròng:

- "Có chuyện gì vậy?"

Hắn nhíu mày căng thẳng nhìn Minh hỏi, lúc ở trên xe hắn chỉ loáng thoáng nghe được giọng nói của Toàn rằng có người kéo đến quán bar gây hấn, thế nhưng hắn không nghĩ đám người đó lại có gan làm đến mức này.

Minh sa sầm mặt, anh chống tay lên hông nhíu mày nói:

- "Đám đàn em báo lại lúc nãy có nhìn thấy A Long ngồi ngoài xe của bọn đến đây phá, cho nên tụi nó không dám mạnh tay ".

Vừa nghe nhắc đến tên "A Long" Hoàng Phong liền trợn mắt bật cười, lão già này sao lại ngày càng nóng tính thế không biết.

Hắn ngã người xuống một chiếc ghế dựa vẫn còn nguyên vẹn gần đó, nhắm mắt ngửa đầu xoa bóp trán. Chỉ vì không thuận ý mà cho người đến phá hắn?

Ngay lúc ấy, năm sáu tên đàn em chạy đến:

- "Anh Phong, anh Minh, người bên mình vừa báo mấy tụ điểm kia đều bị như vậy, bây giờ phải làm sao đây?"

- "M* nó".

Hoàng Phong nghiến răng gầm nhẹ một tiếng, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, hắn cúi đầu nhìn tên người gọi đến, hai đầu chân mày khóa chặt.

- "Anh ơi, anh về đến đâu rồi?"

Vừa mới bắt máy lên nghe, hắn đã bị giọng nói vui vẻ đầy chờ mong của Mai Linh khiến cho trái tim bị bóp nghẹn, không cần nghĩ cũng biết cô đang hào hứng đến mức nào. Thế nhưng giờ đây hắn chỉ có thể cắn răng dập tắt niềm vui đó của cô.

- "Mai Linh..."

Hoàng Phong lấy tay che mắt, khe khẽ gọi.

- "Dạ?"

Mai Linh nghe thấy hắn thì đáp một tiếng, linh tính mách bảo cho cô rằng có chuyện gì đó không ổn, nụ cười xinh xắn cũng từ từ hạ xuống.

- "Xin lỗi em, ở đây có chút chuyện cần anh xử lý, cho nên..."

Đầu dây bên kia ngập ngừng đôi chút rồi im lặng, Mai Linh ngơ ngác nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, giọng hơi run:

- "Vậy, vậy là anh chưa về được hả?"

- "... Có thể anh sẽ không đón năm mới cùng em được..."

Hắn khó khăn đáp lời cô, mọi dự định về lần đón năm mới đầu tiên bên nhau của hai người đều bị tan thành mây khói, thế nhưng cô cũng hiểu được Hoàng Phong có nhiều trách nhiệm cần phải thực hiện hơn mình.

- "Vậy, không sao, anh, anh cứ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa đi đã, ưm...bao giờ rảnh rồi đến tìm em, không thì, không thì đợi hết lễ em sẽ trở về gặp anh..."

Mai Linh cố gắng mỉm cười vui vẻ trấn an hắn, thế nhưng cô không biết rằng cô càng hiểu chuyện như vậy thì hắn lại càng cảm thấy đau lòng hơn, phải chi cô có thể ngúng nguẩy giận dỗi hay trách cứ hắn một vài câu thì tốt biết bao, đôi khi hắn cảm thấy sự ngoan ngoãn từ cốt lõi đó của cô lại là thứ khiến hắn bận tâm nhất.

Đứa trẻ càng hiểu chuyện lại càng thiệt thòi.

- "Xin lỗi em, năm sau, anh hứa năm sau chúng ta sẽ đón năm mới cùng nhau".

Hoàng Phong dịu dàng vỗ về người con gái mình yêu dù cho cô luôn tỏ ra bản thân vẫn ổn, không một ai ngoài hai người bọn họ hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.

- "Không có gì đâu, em, em cũng sắp đi ngủ rồi, anh, anh cứ giải quyết công việc đi nhé! Giữ sức khỏe..."

Mai Linh cắn môi đáp lại, cảm giác tiếc nuối trống rỗng dâng tràn đột ngột khiến cho cô cảm thấy hơi xuống tinh thần.

- "Được rồi, bé ngoan, anh sẽ cố gắng đến gặp em sớm nhất có thể".

Hoàng Phong nhắm mắt ngửa đầu lên ghế hít thở nhè nhẹ đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.