Nghe hắn nói xong trong lòng Mai Linh như vỡ ra ngàn vạn tia pháo, cảm xúc muốn khóc đột ngột dâng trào, nơi khóe mắt long lanh chứa lệ. Những ngày qua đối với cô thật sự rất căng thẳng, không có ai có thể chia sẻ với cô những âu lo đó, cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, hắn vì nhìn thấy cô khóc mà không ngại đường xa tự mình lái xe đến đây để làm cho cô vui. Một người như vậy sao có thể không động lòng được.
Nhìn từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống khắp gương mặt bầu bĩnh của cô, Hoàng Phong vội vàng nâng mặt cô lên mà hôn, nước mắt rơi đến đâu hắn hôn đến đó, cảm nhận mùi vị mặn chát thấm qua đôi môi của mình.
Sóng đánh vào phiến đá tung bọt trắng xóa, pháo hoa đã bắn xong, ánh đèn đường lập tức được mở lên, dưới ánh sáng rõ ràng ấy, Mai Linh nhìn thấy gương mặt góc cạnh nam tính của người đàn ông đang đối diện cô, trái tim nhỏ bé đập trong lòng ngực như muốn tan ra theo lớp bọt biển.
- "Cảm ơn anh".
Cô run rẩy nép mình trong lồng ngực hắn, để mặc làn nước lạnh lẽo chảy đến chân.
Hoàng Phong vuốt nhẹ lên tóc cô, siết tay ôm chặt người con gái hắn yêu.
- "Mai Linh, những thứ anh muốn mang cho em còn nhiều hơn như vậy nữa, thế nhưng sau cùng anh chỉ mong em được một đời bình an, tự do vô lo, muốn làm gì thì cứ làm đó, từ giờ đã có anh ở đây, chỉ cần là thứ em muốn thì cứ việc làm, đừng sợ gì cả".
Lời thì thầm của hắn ở bên tai cô có lẽ là lời thâm tình nhất hắn từng nói trong kiếp này, trước đây hắn yêu Huyền My, cũng từng muốn dành cho cô ta nhiều thứ tốt đẹp, thế nhưng cô ta chưa bao giờ cho hắn cơ hội đó, dáng vẻ nhiều nhất hắn nhìn thấy ở cô ta chính là sự lạnh lùng xa cách, mặc dù đã là vợ chồng nhưng lúc nào cô ta cũng dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn, phân rõ hai người bọn họ là hai tầng lớp sang hèn khác nhau.
Sống qua nữa đời người, trải qua bao sóng to gió lớn, hắn cũng đã mệt mỏi với thứ tình cảm cuồng nhiệt của tuổi trẻ, hắn đã không còn đủ sức nữa, cứ nghĩ qua được ngày nào hay ngày đó, đợi đến khi gặp được người hợp ý rồi sẽ kết hôn, sinh ra vài đứa con, rồi thì bọn họ cứ kính trọng nhau mà sống, cứ vậy đến cuối đời cũng đã là hoàn hảo lắm rồi, thế nhưng hắn không thể ngờ, giữa chừng lại xuất hiện một Mai Linh mang cho hắn thứ tình cảm bình dị nhưng chân thành nhất, khiến cho hắn không cách nào thoát ra được.
- "Anh à..."
Tiếng của Mai Linh gọi hắn nhẹ hẫng, một cơn gió lướt qua cũng đủ để thổi bay tiếng gọi đó đi.
Hắn muốn nhìn cô một lúc thế nhưng người con gái nhỏ bé ấy lại đang ôm chặt lấy hắn, cô cố tình không để hắn nhìn thấy mình lúc này, cô muốn hắn cảm nhận được tâm ý thật sự của mình bằng cả trái tim.
- "Hiện tại em vẫn chưa thể là một người bạn gái tốt, anh biết mà, em và anh không chỉ chênh lệch tuổi tác mà ngay cả cách sống của chúng ta cũng khác nhau".
Dừng lại một chút, hít sâu vào một hơi căng tràn trong lồng ngực, Mai Linh nhẹ nhàng thở ra, cô khẽ nhắm mắt nép vào ngực trái của hắn, môi xinh hơi mỉm cười.
- "Thế nhưng mỗi ngày em đều sẽ cố gắng thay đổi. Em sẽ luôn ở cạnh anh khi còn có thể, mặc kệ mọi chuyện thế nào đi chăng nữa em cũng nhất định không buông tay anh".
Dù cho hắn hay đa nghi, hay không khống chế được cảm xúc, hắn có bệnh tâm lý vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cô vẫn sẽ ở đây cùng hắn vượt qua tất cả, cô sẽ cố gắng để mang lại cảm giác an toàn nhất cho hắn, cố gắng dùng đôi vòng tay nhỏ bé của mình để xoa dịu đi những vết thương trong quá khứ mà hắn từng phải tự mình trải qua.
Hoàng Phong nghe xong những lời cô nói thì không đáp lại, hắn gục đầu xuống vai cô, áp trán của mình vào da thịt mát lạnh, nơi đôi mắt phượng sâu thẳm là ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Càng lúc hắn càng không thể buông bỏ người con gái này, cô tựa như đã là một phần máu thịt của hắn, khiến cho hắn phải toàn lực bảo vệ.
Không gian xung quanh hai người rơi vào vắng lặng, chỉ còn tiếng sóng vỗ bờ rì rào cùng tiếng gió vi vu thổi qua.
Căn biệt thự bên bờ biển lại sáng đèn, ở lầu hai có một căn phòng rộng lớn, giữa phòng đặt một cây đàn piano màu trắng ngà, trên những phím đàn đen trắng, một đôi bàn tay thon dài chai sần đang uyển chuyển lướt qua.
Mai Linh ngồi cùng hắn trên chiếc ghế lót nhung, cô yên lặng ngắm nhìn hắn cúi đầu chuyên tâm chơi đàn, đến bây giờ cô mới biết được thế nào là vẻ đẹp động lòng người.
Tiếng đàn vang lên, hắn cũng cất chất giọng trầm ấm của mình:
"Mùa xuân vừa đến hoa về trên những bàn tay
Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh
Nguyện cho ngày tháng êm đềm như những sớm mai
Những nhọc nhằn chớm quen
Vẫn trong ngần mắt em đang nhìn về anh
Và anh lại nhớ những giờ em đứng chờ trông
Một mình lặng lẽ ướt lạnh trong mưa vì anh
Tình yêu tìm thấy nguyên vẹn sau đêm bão giông
Giữa hoang tàn lãng quên
Nơi cuối đường có em riêng chờ đợi anh
Như chưa từng có những phút lìa xa
Giấu gương mặt trên vai anh khóc òa
Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em
Như anh được sống giây phút đầu tiên
Có em tận đến những giây cuối cùng
Suốt cuộc đời anh không quên chân tình, dành hết cho em..."
_Chân tình_
Có lẽ cả đời này cô sẽ không quên được giây phút người đàn ông mạnh mẽ đó lần đầu tiên hát cho mình nghe, ánh đèn chùm lấp lánh chiếu rọi xuống nơi hai người đang ngồi, biến căn phòng vốn trống rỗng lạnh lẽo trở thành nơi lãng mạn nhất.
Thật ra bài hát này Mai Linh đã từng nghe rất nhiều lần, có nhiều ca sĩ nổi tiếng cũng đã hát qua, thế nhưng có lẽ đây là lần hay nhất mà cô được nghe, đến tận khi bài hát đã kết thúc, Mai Linh vẫn còn chìm đắm trong âm điệu nhẹ nhàng mà hắn mang lại, từng giọt nước mắt tuôn rơi, cảm xúc căng tràn mãnh liệt.
- "Sao em lại khóc?"
Hoàng Phong dịu dàng ôm lấy cô, hắn áp vầng trán của cả hai vào nhau, để hơi thở ngọt ngào hòa cùng mùi Long Diên Hương thân thuộc. Từng nụ hôn chậm rãi rơi xuống, rất nhẹ, rất khẽ nhưng lại dễ dàng khơi lên ngọn lửa dục vọng đang không ngừng bùng cháy.
Ai lại có thể cưỡng lại dáng vẻ thâm tình của một người đàn ông luôn kiêu ngạo được chứ?
- "Hôm nay anh tặng em nhiều thứ quá mà em lại chẳng có gì cho anh cả".
Mai Linh ngẩn đầu lên nhìn, đôi mắt long lanh ánh nước của cô phản chiếu lại ảnh ngược của hắn.
Hoàng Phong mỉm cười, hắn xoa lưng cho cô:
- "Mai Linh ở bên cạnh anh là món quà tuyệt nhất anh nhận được rồi".
Là món quà muộn quý giá nhất mà ông trời đã thương xót ban cho hắn.
Người con gái ngước mắt, đôi bàn tay bé nhỏ áp vào má hắn, từng nụ hôn khẽ khàng rơi xuống gương mặt góc cạnh, quyến luyến kết thúc ở đôi môi mỏng lạnh lẽo. Cơ thể thơm mềm nũng nịu dựa vào vòng tay hắn, da thịt thân cận cọ ra lửa, mùi Long Diên Hương cùng mùi ngọt ngào đặc trưng của người con gái như hòa làm một xen lẫn với từng tiếng thở dốc đầy kích thích vang lên trong căn phòng.
Tình ái đi qua, Hoàng Phong dù tiếc nuối cách mấy cũng phải đưa cô về, dù sao thì sáng mai cả hai người bọn họ đều sẽ trở về thành phố, chỉ qua một đêm cô đơn này nữa thôi, hắn sẽ lại được ôm ấp thân thể đẫy đà của cô bạn gái bé nhỏ mỗi khi đi ngủ rồi.
Thế nhưng khi hai người tạm biệt nhau trước cổng nhà, Mai Linh đã nhìn thấy phía sau hàng cây cau có một bóng người thanh niên đang đứng đó nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng cô giật thót một cái, đợi đến khi chiếc Maybach đi khỏi rồi bóng người ấy mới xuất hiện trước mặt cô.
Quang Nam âm thầm quan sát người đàn ông ngồi ghế lái, lúc thấy được hắn đang vui vẻ hôn môi với cô một cảm giác căm tức dâng tràn thôi thúc anh ta phải động thủ đánh người, thế nhưng lý trí nói anh ta phải bình tĩnh lại, dù thế nào thì bây giờ anh ta mới là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô, anh ta không tin Mai Linh có thể vì một người đàn ông mà có thể cãi lời ông ngoại, từ chối mối hôn sự này.
- "Người đó là bạn trai của em sao?"
Anh ta bước đến trước mặt cô, dáng vẻ hung tợn khi kềm nén tức giận khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
Mai Linh nhíu mày không đáp, cô vẫn giữ thái độ lịch sự đó nói:
- "Bây giờ anh có bận gì không, nếu không thì vào nhà ngồi một lúc đi, mẹ em sắp về rồi".
Đêm nay cô hy vọng sẽ có thể nói rõ chuyện kết hôn với Quang Nam, đây có lẽ cũng là cơ hội tốt để cô ngã bài, biết đâu sau cuộc nói chuyện này mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa thì sao.
Mai Linh đặt cốc nước trước mặt anh ta, cô ngồi xuống đối diện, từ khi gặp nhau đến giờ ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô tựa như đang quan sát kỹ lưỡng đến tận sâu trong cơ thể của mình khiến cô cảm thấy không được thoải mái.
- "Anh..."
- "Sao em lại đi cùng người đó?"
Vừa định lên tiếng, Mai Linh đã bị Quang Nam cắt lời khiến cho cô hơi bất ngờ, đêm nay cô cứ có cảm giác anh ta khác hẳn mọi khi.
Thấy cô im lặng không nói, Quang Nam càng tức giận hơn, anh ta đứng dậy đi đến chỗ cô đang ngồi.
- "Hắn ta là bạn trai em đúng không?"
- "Phải".
Mai Linh nhíu mày đáp, cô không thích cảm giác bị tra hỏi này.
- "Em có chuyện này muốn nói với anh".
- "Em nói đi"
Quang Nam nén giận, anh ta biết cô muốn nói chuyện gì.
- "Chúng ta nói với người lớn hủy hôn đi được không anh?"
Mai Linh ngẩn đầu tha thiết nhìn anh ta, ánh mắt lấp lánh như đang cầu khẩn đó của cô khiến đáy lòng Quang Nam như vỡ vụn.
- "Vì sao?"
- "Cả em và anh đều không có tình cảm với nhau, kết hôn là chuyện cả đời, nếu không yêu nhau thì làm sao có thể cưới nhau được, em nghĩ mọi người đang hiểu làm gì đó, chúng ta nên nói với người lớn một tiếng để người lớn có thể xem xét lại chuyện này".
Gương mặt của Quang Nam vì lời nói của Mai Linh hơi đanh lại, anh ta có thể nghe thấy được mùi Long Diên Hương nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, lúc cử động, Mai Linh vô ý để lộ ra phần vai trắng ngần, anh ta thấy rõ ràng ở đó có những vệt hồng hồng mờ ám.
Không cần nghĩ cũng biết Mai Linh cùng người đàn ông kia đã thân cận đến mức nào.
Thế nhưng anh ta sẽ không cho phép điều đó tiếp tục xảy ra, giả vờ cười vui vẻ với cô như mọi khi, trở lại hình ảnh người anh hàng xóm dịu dàng thân thiện khiến cho Mai Linh ngỡ ngàng cứ nghĩ những gì mình vừa nhìn thấy là ảo giác, Quang Nam ngồi xuống cạnh cô:
- "Anh sẽ thử nói chuyện này với người lớn xem sao, em đừng lo quá, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách để người lớn không bắt ép em kết hôn với anh nữa".
Nếu như bây giờ anh ta cương quyết ép cô phải lấy mình thì chắc chắn sẽ khiến cho quan hệ cả hai trở nên tệ đi, cô có thể sẽ càng hận anh ta hơn, thay vì như vậy sao anh ta không giả vờ đồng ý, để Mai Linh càng tin tưởng mình, đợi đến khi hôn sự thành rồi thì cô cũng đâu còn đường nào để thoát được.
- "Thật hả anh? Nếu vậy thì tốt quá rồi".
Nhìn ánh mắt lấp lánh vui mừng của cô mà trong lòng Quang Nam càng đố kỵ người đàn ông kia hơn, nếu như không phải do hắn thì chắc chắn Mai Linh đã đồng ý kết hôn cùng anh ta, lúc đó cho dù cô không yêu anh ta thì ít nhất trong lòng cô cũng không yêu ai khác chứ không phải luôn dành toàn tâm toàn ý cho hắn như bây giờ.
Tuy vậy nhưng ngoài mặt Quang Nam vẫn phải tỏ ra niềm nở như thật sự muốn giúp cô, khiến cho Mai Linh vui mừng mà không hề hay biết gì về những suy nghĩ gian xảo thật sự.
- "Anh sẽ tìm một ngày nào đó thích hợp để nói chuyện với ba mẹ trước, sau đó để xem tình hình thế nào rồi chúng ta đứng ra giải thích với người lớn, anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, em đừng nghĩ nhiều nữa".
Quang Nam đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ an ủi, nhìn anh ta biểu hiện như thể chính bản thân cũng muốn kết thúc hôn mối hôn sự này khiến cho Mai Linh càng tin tưởng anh ta hơn, thế nên cô hoàn toàn bỏ lỡ ánh mắt âm u đáng sợ khi mà anh ta nhìn vào bờ vai của mình lúc cô quay đi.
Sáng sớm, Mai Linh chuẩn bị đồ để về lại thành phố, sau khi từ biệt mẹ và dúi cho em trai mấy trăm ngàn cô liền đi bộ ra đầu đường, ở nơi kín đáo không ai để ý có một chiếc Maybach đã đậu sẵn ở đó.
Mai Linh bước lên xe, người đàn ông đeo kính râm quay sang nhìn cô mỉm cười, hắn chồm người đến chờ đợi một nụ hôn chào buổi sáng từ cô bạn gái của mình.
- "Anh làm cái gì đó?"
Cô nhìn hành động trẻ con đó của hắn thì bật cười, cố tình ngả người ra sau để hắn càng phải xích lại gần cô hơn, đến khi Hoàng Phong phải vòng tay ôm chặt lại không để cô có thể tiếp tục bày trò nữa thì Mai Linh mới chịu yên phận để hắn hôn khắp mặt mình, tiếng cười khanh khách vang lên, Hoàng Phong cố tình siết chặt tay cù vào hai bên hông khiến cho cô bị nhột mà không ngừng vùng vẫy, đợi đến khi gương mặt phúng phính của cô đỏ ửng lên hắn mới chịu buông tay ra, cưng chiều ngắt nhẹ mũi cô mà nói:
- "Bé cưng, có phải anh chiều em đến nỗi sinh hư luôn rồi không? Hôm nay lại còn dám lớn gan trêu chọc anh như vậy? Hửm?"
Mai Linh bị hắn vây giữ kỹ càng trong vòng tay liền biết trốn không thoát, cô ngúng nguẩy quay lại nắm lấy vạt áo của hắn, mặt đỏ như máu hôn lên một bên má:
- "Cũng chỉ hư hỏng với một mình anh thôi".
Nói rồi Mai Linh liền nhào vào lòng hắn mà dụi, mặc kệ cho ở bên trên Hoàng Phong vui đến mức cười không khép miệng được, kéo mặt cô ra khỏi vạt áo vest, hắn nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô rồi hôn lên đôi môi thơm ngọt, tâm trạng cực kỳ tốt:
- "Bé ngoan miệng ngọt như đường".