Rối Rắm

Chương 38: Đặt chân đất khác




Bọn họ chạy đến một nơi có chút hẻo lánh, nơi này phong cảnh rất đẹp, lúc nhìn thấy tên Tiêu Thạch, Tề Chương yên tâm cười với Tề Nhạc, bọn họ đã rời thành phố hơn ngàn dặm, ở đây mà nói tương đối lạc hậu, kinh tế phát triển cũng rất chậm chạp, nơi này không tìm được bất kỳ chi nhánh nào của công ty nhà họ Tề. Nơi này, cha bọn họ còn chưa nhúng tay vào, thế lực của ông không đến nơi lạc hậu thế này, ở đây, cha tuyệt đối không tìm thấy bọn họ.

Nói cách khác, bọn họ đã hoàn toàn thoát ly cha rồi, có thể xem như an toàn rồi.

“Ông không tìm được nơi này, chúng ta từ bỏ chốn phồn hoa, từ bỏ cuộc sống hào nhoáng ngũ quang thập sắc, ông tuyệt đối không nghĩ ra chúng ta chỉ muốn làm một đôi tình nhân đi du lịch bình thường, cam nguyện chọn nơi tầm thường, ông vẫn cho rằng chúng ta vốn là thiếu gia công tử, nuốt không trôi bất cứ khổ cực gì, nhưng ông thật không ngờ, chúng ta chịu khổ là do một tay ông bức bách, chúng ta từ lúc còn rất nhỏ đã biết cái gì gọi là tự lực cánh sinh rồi, biết cái gì đối với chúng ta mới là trọng yếu nhất, ca, không nên lại lo lắng, chúng ta sẽ ở đây an an ổn ổn qua cả đời, hạnh phúc cả đời”

Tới một hoàn cảnh lạ lẫm, nhìn thấy hết thảy đều xa lạ, đưa mắt nhìn lại, con người hay cảnh vật đều không một chút quen thuộc, Tề Nhạc lúc này mới yên tâm thở dài một tiếng, bọn họ rốt cuộc an toàn rồi. Mấy ngày nay vẫn run sợ trong lòng, suốt đêm không dám nghỉ ngơi, chạy suốt mấy đêm, bỏ xe hơi sang ngồi tàu hỏa mới có thể tới nơi này trong một thời gian ngắn. Bọn họ an toàn rồi, cũng không cần phải trốn tránh nữa.

Tề Nhạc dìu Tề Chương tới bệnh viện xem vết thương trước, chân Tề Chương mặc dù có bớt sưng một chút, nhưng thoạt nhìn có chút dọa người, đã sưng thành xanh tím rồi, làm gì cũng có chút không tiện, bọn họ một mực chạy trối chết, Tề Chương nói không đi bệnh viện, bây giờ đến nơi an toàn rồi, hắn mới đáp ứng Tề Nhạc đến bệnh viện xem một chút.

Bác sĩ nói xương bị nứt một chút, lại để kéo dài một thời gian nên có chút phiền phức, phải bó thạch cao, Tề Chương kéo tay Tề Nhạc, làm cho cậu yên tâm, không phải chỉ là nứt xương thôi sao? Rất nhanh sẽ tốt.

“Chúng ta thuê một căn phòng, ở nhà an ổn một thời gian, sau đó mới ra khỏi cửa đi tìm việc, chờ em dưỡng chân thật tốt, em sẽ ra ngoài tìm việc, anh an tâm vẽ tranh, chiếu cố việc trong nhà”

Tề Nhạc gật đầu, bác sĩ dặn dò, Tề Chương ít nhất nửa tháng không thể tùy ý hành động, bọn họ cho dù tới một nơi an toàn, cũng phải cẩn thận một chút, không thể rất hoang đường, phải thành thật ở nhà một đoạn thời gian, chờ sự việc chìm xuống, bọn họ mới ra ngoài, chân Tề Chương khi đó cũng tốt rồi, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau phấn đấu vì cuộc sống sau này, vậy cũng an tâm rồi.

Tề Chương tìm được một đại lý công ty nhà đất, tìm được một chỗ vừa tiện nghi lại vừa sạch sẽ, ở trong một tiểu khu gần đường giao thông, nơi này là một tiểu khu hỗn hợp, không phân biệt giàu nghèo, bọn họ vào ở không kinh động quá nhiều người, sau khi thỏa thuận xong, bọn họ chuyển từ khách sạn đến phòng trọ, bắt đầu cuộc sống đơn giản của hai người.

Nơi này phong cảnh rất đẹp, tại vùng ngoại ô, có một cảnh quan đạt đẳng cấp quốc tế, bọn họ đến nơi này cũng vì phong cảnh xinh đẹp ở đây, lúc trên tàu hỏa, Tề Nhạc nói với Tề Chương, nếu không có người gắt gao đuổi bắt bọn họ, hai người có thể nhân lúc nhàn hạ đến tất cả các khu danh lam thắng cảnh chơi đùa, tay trong tay du lịch, đó là điều cậu mong muốn nhất.

Đứng ở cửa sổ, có thể nhìn thấy cây cối trùng điệp, mở cửa sổ ra, cảm giác rất không tệ.

Tề Chương mở máy tính, hắn bây giờ hành động không tiện, số cổ phiếu trong tay toàn bộ bỏ không, hắn sợ hãi cha nắm được một chút dấu vết sẽ mò ra bọn họ ở nơi này.

Mặc dù hoàn cảnh nơi ở bây giờ không tốt bằng trước kia, chỗ ở cũng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, nhưng bọn họ ở rất vui vẻ, mỗi ngày đều bị âm thanh chào hỏi của những người đi tập thể dục buổi sáng ở dưới lầu đánh thức, sau đó, bọn họ quay sang người bên cạnh ngọt ngào hôn chào buổi sáng, Tề Nhạc xuống dưới lầu mua bữa sáng, Tề Chương ở trên lầu gấp chăn, chờ Tề Chương trở về, sau đó, Tề Nhạc dìu Tề Chương đến toilet đánh răng rửa mặt, ngồi vào bàn ăn điểm tâm.

Ăn điểm tâm xong, Tề Nhạc sẽ dọn dẹp một chút trong nhà, Tề Chương nhìn máy tính, theo dõi cổ phiếu, Tề Nhạc đọc một ít sách, Tề Chương biết xã hội này không có bằng cấp không được, hắn muốn cho ca ca cùng hắn tiếp tục đi học, tìm một trường đại học không xa nơi này, cho dù không phải đại học hàng đầu, nhưng chất lượng dạy học không tệ là được. Tề Nhạc nói không vội, chờ chân Tề Chương hoàn toàn tốt rồi bọn họ lại đến trường đại học xem một chút, về chương trình học cũng không cần lo lắng, chiếu theo bản lãnh của hai người bọn họ, rất nhanh có thể theo kịp.

May mà Tề Chương tích lũy được không ít tiền tài, cuộc sống bọn họ không lo cơm áo, nhưng Tề Chương tránh không được lo lắng, cần phải buôn bán thêm nhiều tiền một chút, hắn muốn cho ca ca điều tốt đẹp nhất, ca ca năng khiếu hội họa trời cho rất cao, trước kia bởi vì cha không cho Tề Nhạc tiếp tục học vẽ, đi học pháp luật buồn tẻ này, bây giờ không giống như trước, chỉ cần ca ca muốn làm gì, hắn đều toàn lực ủng hộ, chỉ cần ca ca cao hứng.

Hắn cũng muốn học hỏi, rèn luyện từ bây giờ, chờ anh em bọn họ yên lặng qua mấy năm nữa, sau đó hai người đều có sự nghiệp, đôi cánh cũng đã đầy đặn, cho dù cha biết bọn họ huy hoàng rồi, cũng không thể dùng thế lực gia đình ngăn trở hay muốn tách bọn họ ra lần nữa. Khi đó bọn họ cũng đã trở thành người đỉnh thiên lập địa, cha cho dù có thế lực cũng không làm được gì. Trong khoảng thời gian học tập này tốn rất nhiều tiền, bọn họ gây dựng sự nghiệp cũng sẽ cần đến tài chính, không thể vẫn ở phòng trọ, nếu cách trường học quá xa, bọn họ cũng không thể cực khổ ngồi phương tiện giao thông công cộng đi lại, còn phải mua xe, như vậy tính ra, số tiền Tề chương tích lũy trước kia đã không tính toán đủ.

Cho ca ca cuộc sống ưu ái, phải bắt đầu cố gắng từ bây giờ.

Tâm tư Tề Nhạc không phóng xa như vậy, cậu chỉ quan tâm chân Tề Chương hôm nay có tốt hơn một chút hay không, hôm nay Tề Chương nghỉ ngơi thế nào? Bọn họ trong khoảng thời gian này bị nhiều kinh hách, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cậu đã thấy lo lắng, luôn sợ hãi hạnh phúc bên nhau trước mắt này sẽ biến mất rất nhanh, hận không thể mỗi ngày nhìn chằm chằm Tề Chương, chỉ có nhìn Tề Chương di chuyển trong đôi mắt mình, Tề Nhạc mới an tâm.

Tề Chương mỗi ngày đều trấn an Tề Nhạc, cậu ban đêm rất dễ bừng tỉnh, mặc dù bọn họ bây giờ đã rất an toàn rồi, nhưng Tề Nhạc vẫn sợ hãi khiếp đảm, chỉ có được Tề Chương gắt gao ôm trong ngực, cậu mới có thể an tâm thiếp đi lần nữa.

Tề Nhạc mỗi lần mở cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, đều khẩn trương nhìn chằm chằm dưới lầu, nếu có một chiếc xe cao cấp tiến vào trong tiểu khu, Tề Nhạc khẩn trương đến phát run, cậu sợ hãi đó là người của cha theo đến, Tề Chương khuyên cậu rất nhiều lần nhưn Tề Nhạc không đình chỉ được loại lo lắng này.

“Chúng ta rời đi xa hơn một chút đi, xa hơn một chút nữa, đến nước ngoài đi, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, vậy ông tìm không được chúng ta rồi”

Tề Nhạc nói không ngừng điều này, dần dà chậm rãi phát triển thành chỉ cần có người dõi nhìn theo cậu, cậu sẽ phong thanh hạc lệ, chỉ sợ cha phái cơ sở ngầm theo dõi cậu.

“Nơi này đã đủ xa, chúng ta cách ông hơn ngàn dặm, cho dù ông có bản lãnh cũng không nghĩ chúng ta ở nơi này. Trung Quốc rất lớn, tay người dù lớn cũng không nắm hết, ông không tìm được chúng ta rồi, đợi qua mấy năm, chúng ta đi nước ngoài, bây giờ chúng ta ra nước ngoài sẽ có ghi chép lại ở cục xuất nhập cảnh, ông rất nhanh sẽ tìm được chúng ta, không nên lo lắng nữa, chúng ta bây giờ tuyệt đối an toàn. Ngày mai em xuống lầu mua vài thứ, anh an tâm ở nhà chờ em, có được hay không?”

Tề Nhạc cũng biết mình nháo có chút vô lý, cậu cũng tin tưởng những gì Tề Chương nói, nhưng những phản ứng của cậu là vô điều kiện, không phải bản thân cậu có thể không chế được, chỉ cần có một chút động tĩnh, cậu sẽ khẩn trương đến phát run, cậu cũng biết mình như vậy sẽ làm Tề Chương rất lo lắng, Tề Nhạc chỉ có thể cắn răng khống chế, không muốn gây thêm phiền toái cho Tề Chương.

“Không có việc gì, ngoan, thả lỏng thần kinh, chúng ta thật vất vả mới tự do rồi, hẳn là nên hưởng thụ sự tự do này, chờ em qua hai ngày nữa sẽ tháo thạch cao, chúng ta tới khu du lịch thiên nhiên đi, hảo hảo thả lỏng một chút, anh sẽ không phải khẩn trương như vậy”

Tề Nhạc ghé vào trong lòng Tề Chương, nghe giọng nói trầm thấp của hắn, cảm giác bàn tay thật to, thực an ổn,một chút, một chút vỗ lưng cậu, an ủi thần kinh đang khẩn trương của cậu, nghe trống ngực của Tề Chương, nghe thấy hương vị của hắn, Tề Nhạc xao động một chút, cũng an lòng hơn.

“Đến một ngôi chùa lớn, chúng ta đi cầu xin một cái bùa bình an, đeo trên cổ của anh, anh sẽ không run sợ trong lòng nữa”

“Phật tổ sẽ tha thứ cho tội lỗi của chúng ta sao?”

Tề Nhạc nhắm mắt lại, thật khó có được, cậu muốn ngủ rồi, trong khoảng thời gian này giấc ngủ của cậu cũng không tốt lắm, mỗi ngày đều rất khẩn trương, chỉ có trong lòng Tề Chương, cậu mới có thể tìm được giấc ngủ tốt.

“Sẽ, chúng ta không có tội, chúng ta chỉ đơn thuần yêu nhau, muốn cùng một chỗ, không có thương tổn đến bất luận kẻ nào, không có thương thiên hại lý, chúng ta phải được phật tổ khoan thứ”

Mang theo giọng nói an ổn của Tề Chương, Tề Nhạc chậm rãi ngủ thiếp đi.

Tề Chương cúi đầu hôn một cái lên môi Tề Nhạc, ca ca cùng hắn bên nhau rốt cuộc là hạnh phúc hay là thống khổ? Là hắn rất ích kỷ mới kéo ca ca cùng xuống địa ngục sao? Không phải, bọn họ yêu nhau, vốn dĩ là những ánh mắt phong kiến bảo thủ ngăn cản bọn họ, bọn họ không có tội nghiệt, bọn họ không làm chuyện thương thiên hại lý, thầm nghĩ như hai con chuột nhỏ, thủ cùng một chỗ trải qua cuộc sống của bọn họ, yêu cầu nhỏ nhoi như vậy tại sao không được đồng ý?

Bây giờ ca ca lo lắng vốn dĩ là rất bình thường, bọn họ thật vất vả mới tự do, thật vất vả cùng một chỗ, Tề Nhạc lo lắng, sợ hãi nhất chính là phân ly, sống chết muốn giữ lấy hạnh phúc trước mắt nên mới có thể như vậy. Thêm một thời gian nữa, ca ca sẽ rất nhanh thích ứng cuộc sống vẫn có thể gần nhau của bọn họ, tin tưởng hai người có thể thật sự một mực cùng nhau, sau đó ca ca sẽ vui vẻ lên, hưởng thụ hạnh phúc bên nhau này.

Cha không tìm được bọn họ, bọn họ vẫn rất hạnh phúc, Tề Chương tin tưởng vậy.

Chờ Tề Chương lại buôn bán nhiều thêm một chút tiền, chờ hắn lấy được bằng thạc sĩ, chờ tranh của ca ca nổi tiếng, đến lúc đó, cha cho dù là cường thế cũng không cách nào nắm giữ bọn họ, khi đó chính là hai người bọn họ chiếm vị trí chủ đạo.

Chờ sự nghiệp học tập của bọn họ kết thúc, ca ca nói muốn đi nước ngoài, vậy hai người bọn họ sẽ ra nước ngoài, chỉ cần có thể là cho ca ca an tâm, không khẩn trương như vậy là được, chờ bọn họ qua một đoạn thời gian nữa, bọn họ có thể đi nước ngoài, hy vọng tư tưởng thông thoáng ở nước ngoài có thể làm cho ca ca yên tâm.

Ca ca gầy đi không ít, quầng mắt màu xanh tím làm Tề Chương rất đau lòng, hôn lên đôi mắt ca ca, chờ hai ngày nữa hắn tháo thạch cao, Tề Chương sẽ mang theo Tề Nhạc hảo hảo thả lỏng một chút, hiểu rõ một chút thành thị xa lạ này, ca ca cũng sẽ không lo lắng cái gì nữa. Hy vọng đến lúc đó, ca ca sẽ quyết tâm tin tưởng hai người sẽ không bao giờ tách ra là chuyện có thực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.