Khi Lâm An quay trở lại gian phòng mọi người ngồi ăn ban nãy, Khương Nguyệt Phương đang cùng Phùng Bình trò chuyện về kĩ năng giao tiếp trao đổi thông thường giữa giáo viên và học sinh. Thấy anh vào cửa, Bạch Tĩnh cười hì hì chào, “Thầy Lâm nghe điện xong rồi đó ạ?”
Lâm An cười cười đáp lại. Bạch Tĩnh liếc nhìn chiếc điện thoại anh cầm trên tay, lại liếc nhìn cô bạn Phùng Bình vừa nghe tên người đã không nhìn được đánh mắt sang đây, nửa đùa nửa thật nháy mắt rồi hỏi nhỏ trêu chọc, “Bạn gái gọi kiểm tra hả?”
Lâm An hơi sững người.
Hội bên phía Phùng Bình và Khương Nguyệt Phương cũng đồng loạt nhìn sang đây. Lâm An ngượng ngùng cười nhưng không phủ nhận. Anh lấy áo khoác đang vắt trên lưng ghế của mình, xin lỗi mọi người trên bàn ăn, “Ngại quá, tôi… trong nhà có chút chuyện, chắc phải đi trước rồi.” Nói rồi anh quay sang Khương Nguyệt Phương, nhẹ giọng nói, “Cô Khương, nếu lát nữa mọi người có thảo luận thay đổi gì thêm…”
Khương Nguyệt Phương hòa nhã cười, tiếp lời anh, “Không sao, nếu có thay đổi gì thì tôi sẽ tìm thầy trước giờ lên lớp để thông báo là được.”
Lâm An yên tâm rồi, “Cám ơn cô.”
Khương Nguyệt Phương hào sảng cười, “Có gì đâu mà phải cảm ơn. Ngẩng đầu cúi đầu đều thấy mặt nhau ngay, thầy khách khí quá.” Nói xong lại hơi trêu chọc liếc nhìn điện thoại trong tay anh, bắt chước Bạch Tĩnh hùa vào trêu, “Được rồi thầy đi nhanh đi, đừng chần chừ nữa. Người ta mà giận đừng đổ thừa cho bọn tôi đó.”
Mọi người đều cười ồ lên. Lâm An vẫn không hề phản bác lại, chỉ có mặt hơi đó lên, trong tiếng trêu chọc cười đùa của mọi người rời đi.
Khi anh bước ra khỏi nhà hàng, bầu trời đã tối hơn so với mười phút trước. Dọc hai bên đường đi, đèn đường san sát nhau lại càng thêm rực rỡ. Trăng sao lấp lánh càng lúc càng hiện rõ trên nền trời đen kịt.
Lâm An rảo bước trên con phố đông đúc, rời khỏi đường Thanh Vân. Đoạn đường vốn cần đến mười lăm phút để đi mà anh chỉ đi hết có bảy, tám phút. Niềm hân hoan và mong đợi trong lòng rõ ràng đến thế. Tim trong lồng ngực cũng đập rộn như sắp bật cả ra ngoài. Không gì ngăn được niềm vui lan tràn ra từ khóe mắt khóe miệng của anh.
Cổng lớn của Thúy Phương Uyển chẳng bao lâu đã xuất hiện xa xa trong tầm mắt. Anh nhìn phòng bảo về sáng đèn cách đây không quá xa, bước chân cũng dần chậm lại. Tầm mắt anh cứ quấn quít ở khu vực đỗ xe, nhìn mãi như tìm kiếm gì. Nhưng mãi tới khi đi tới cửa lớn, đứng dưới ngọn đèn đường sáng rực, anh vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc xe màu xám bạc thân quen kia đâu.
Cửa phòng bảo vệ đóng chặt. Chú bảo vệ nhiệt tình thường ngày giờ này chắc đã đi ăn cơm rồi. Chỉ còn lèn một bóng đèn trơ trọi chiếc sáng và vài tờ báo chiều vứt bừa bộn trên bàn. Theo thói quen anh lại nhìn quanh mấy lần. Ngoái đầu lại nhìn con đường xanh ngắt phía trước, lại thất vọng cụp mắt xuống.
Anh đứng trên vỉa hè yên tĩnh một lúc, âm thầm tự xoa dịu nỗi mất mát trong lòng và nhịp tim rối loạn trước đó. Đoạn mới lấy điện thoại trong túi ra, tìm dãy số của người kia. Vừa lúc tính gọi đi một cuộc thì nghe thấy tiếng huýt gió từ phía sau.
Lâm An sửng sốt, cảm giác quen thuộc khó tả. Anh lập tức quay đầu lại nhìn về phía tiếng huýt gió vừa vang lên.
Dưới tán cây nguyệt quế, nơi đèn đường đã bị bóng cây che lấp gần hết, chỉ còn lại những vệt sáng mờ ảo, có một dáng hình quen thuộc đang thản nhiên đứng dựa vào gốc cây. Hắn nghiêng đầu, hai tay đang khoanh trước ngực buông xuống rồi đứng lên, lại huýt gió thêm một tiếng nữa. Huýt gió xong, hắn nhìn về phía người vẫn còn đang ngơ ngẩn đứng trước cửa phòng bảo vệ, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lâm An nhìn mãi vẫn cứ ngơ ngẩn chẳng kịp hoàn hồn.
Dưới ánh đèn mờ tối, Từ Tân mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, trong tay kẹp một điếu thuốc hình như còn chưa châm lửa.
Gió đêm nhẹ thổi, hương quế phảng phất phiêu trong gió lạnh.
Lâm An cũng mỉm cười với người kia, trong lòng không khỏi nhớ tới vô số đêm hè của nhiều năm về trước, người đó cũng thường mặc đồ kiểu này. Có khi là áo may ô màu trắng, có khi là áo sơ mi trắng. Khi anh nhìn hắn, hoặc là hắn đang ngồi xổm, hoặc là đứng, hoặc đang dưới vào một góc tường ốc cây nào đó chờ đợi, còn anh lúc nào cũng chậm hơn nửa nhịp. Trong những khoảnh khắc chờ đợi ấy luôn có loáng thoáng tiếng còi xe vọng lại từ đường xá quanh đó.
Hệt như hiện tại vậy.
Lâm An chậm rãi đi về phía người đang đứng dưới bóng cây, Từ Tân nhìn anh tiến lại gần, mỉm cười, điếu thuốc vừa lấy ra được bỏ lại vào trong bao thuốc. Hắn nhìn anh bước tới, hỏi, “Nhanh vậy à?”
Lâm An đã hơi bình tĩnh lại, có chút thẹn thùng cụp mắt nhìn xuống.
Dưới ánh đèn mờ mờ, hình như có cả côn trùng rả rích. Từ Tân vươn tay kéo người nọ lại gần mình, hỏi, “Vừa tìm gì thế?” Lâm An nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy cánh tay mình, đáp, “…Không, không thấy xe của anh…”
Từ Tân khẽ cười, giải thích, “Chỗ đỗ xe kín rồi, tìm không được chỗ trống nữa nên tôi đỗ trước siêu thị gần đây.”
Lâm An nhìn bàn tay vẫn nắm lấy mình không buông của hắn, không đáp nữa.
Từ Tân nhận ra tầm mắt của anh, cũng nhìn theo, dọc từ bả vai tới vị trí bàn tay đang nắm cẳng tay của người ta. Hắn mỉm cười, nhưng không buông ra mà lại thuận thế hạ xuống nắm luôn lấy bàn tay của anh.
Rõ ràng là Lâm An bị giật mình, ngẩng phắt lên nhìn hắn.
Từ Tân nhìn anh không hề tránh né, bàn tay còn hơi siết lại. Hơi ấm bàn tay rõ mồn một. Hắn nghiêm mặt, “Vẫn còn sớm, đi dạo một chút không?”
Lâm An gật đầu.
Từ Tân nắm tay anh kéo đi từ dưới bóng cây, ra tưới tận lề đường sáng đèn mới buông ra. Hắn đút tay vào túi quần, thảnh thơi rảo bước đi về hướng ngược lại của đường Thanh Vân. Lâm An đi bên cạnh hắn, cánh tay và bả vai thi thoảng lại đụng nhau, mỗi lần như thế anh lại không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn. Từ Tân cũng phát hiện ra, quay sang cười với anh, “Nhìn gì đó?”
Lâm An đỏ mặt, bối rối quay đi chỗ khác, không tự chủ được nhích người lùi ra xa một chút. Chân vừa bước xa một bước đã bị hắn khoác vai kéo ngược về.
“Đi vào đúng làn đường, cẩn thận chút.” Giọng nói trầm thấp ghé sát bên tai.
Mặt Lâm An lại càng nóng hơn nữa.
Thỉnh thoảng trên con đường rợp bóng cây lại có người đi ngang qua, tò mò quay lại nhìn hành vi thân mật của hai người họ. Lâm An có tránh né một chút, nhưng không từ chối.
Dọc đường đi, gió đêm nhẹ thổi. Xe cộ bên đường qua lại như mắc cửi. Hai người sánh bước bên nhau trên con đường lát gạch phủ đầy lá rụng, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Sau hơn mười phút, cho dù anh vẫn là Lâm An chỉ cần động một chút xíu đến Từ Tân cũng đã cuống cuồng lên thì anh cũng dần thả lỏng hơn nhiều.
Trên đường đi dạo, cả hai đi ngang qua công viên rộng mở trên đường Vạn Lâm mà họ thấy tuần trước. Từ Tân dừng lại, nhìn các phương tiện khác nhau đỗ trước cổng công viên và cả những tốp người đi bộ ra vào, mỉm cười hỏi, “Vào xem chút không?”
Lâm An gật đầu. Nhớ lại lời mời của hắn vào tuần trước ở ngay bên ngoài bờ tường công viên này, không khỏi mỉm cười theo.
Hai người đi vào từ cửa nhỏ bên hông, tránh được quảng trường bật nhạc rung trời và sân chơi đông người tụ tập. Cả hai đi thẳng tới nơi yên tĩnh nhất: rừng trúc với đường nhỏ lát đá và một chiếc cầu nhỏ vắt qua.
Càng đi, thành phố ồn ã bị bỏ lại phía sau càng xa. Dần dần, cứ như đi vào chỗ không bóng người, chỉ còn lại tiếng cây cối xào xạc và tiếng công trùng rả rích, và cả tiếng chuyện trò khe khẽ giữa hai người thi thoảng nói với nhau mấy câu nữa.
Công viên này quả thật được xây dựng một cách tinh xảo, hệt như lời Từ Tân giới thiệu trước đó. Mặc dù hầu hết sân vườn và cảnh quan đều là nhân tạo nhưng những nơi cần náo nhiệt thì cực kì sôi động, nơi cần yên tĩnh lại yên tĩnh lạ thường.
Đây đều là lần đầu tiên mỗi người họ tới đây. Khung cảnh không quen, đường đi lại càng không quen. Thành ra từ đầu tới cuối hai người cứ thế đi theo bảng chỉ dẫn, vừa đi vừa nhàn nhã nói chuyện. Tâm trạng căng thẳng vốn có của Lâm An lúc này đã hoàn toàn được thả lỏng trên con đường đá hơi gập ghềnh này. Hơn nữa Từ Tân thi thoảng lại trêu chọc nói đùa, anh cũng không quá mức bối rối.
Giống như mọi sự quan tâm, chào hỏi mà đối phương dành cho mình trong 3 ngày xa cách, anh cũng bắt đầu mạnh dạn thử đáp lại. Chẳng hạn như hỏi thăm về công việc và lịch trình của đối phương trong mấy ngày qua, hay là hỏi về sức khỏe của đối phương, chuyện nhà cửa đi lại gì đó. Từ Tân trả lời từng câu một, thậm chí trả lời xong còn nói thêm mấy câu.
Ánh trăng xuyên qua những tán cây trên cao, lọt vào thế giới nho nhỏ này. Hai người vừa đi dọc con đường lát đát vừa nsoi chuyện, cuối cùng dừng lại ở một cảnh cổng hình vòm. Từ Tân thuận người dựa luôn vào đường cong của lối đi hình vòm đó, quen thói rút bao thuốc trong túi ra.
Lâm An chớp chớp mắt, hình như muốn nói gì nhưng lại thôi. Từ Tân thấy thế, cười một cái lại cất bao thuốc đi, thở hắt ra, “Không cai ngay được.”
Lâm An bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho xấu hổ, hơi tránh né, thu lại ánh mắt nóng bỏng dán trên người hắn lại, nhẹ giọng đáp, “Không, không sao…” Nói rồi lại không kìm được ngẩng lên nhìn hắn, ngượng nghịu bảo, “Cứ từ từ.”
Lần này đến phiên Từ Tân không nhịn được. Hắn buồn cười vì vẻ mặt rõ ràng là rối bời trong lòng nhưng lại giả bộ trấn tĩnh của anh. Đột nhiên lại muốn trêu chọc một chút. Vừa nâng tay lên, ngã ba gần đó xuất hiện thêm hai bóng người một nam một nữ, đang nói đùa cười giỡn đi về phía này. Trông từ xa có vẻ là một đôi tình nhân.
Cô gái đi trước chầm chậm, thi thoảng còn quay lại nhỏ giọng cười mắng gì đó, chàng trai vừa cười vừa bất đắc dĩ đuổi theo sau. Vừa chạy vừa quan tâm nhắc nhở, Nào đừng chạy, đừng chạy, ở đây nhiều đá, ngã bây giờ.
Lối đi nhỏ hẹp. Có người vội vã tới ắt có người vội vã muốn tránh đi.
Lâm An mỉm cười nhìn bọn họ. Vừa muốn lùi ra khỏi ngưỡng cửa một chút đã bị người mạnh mẽ kéo lại.
Tiếng cười đùa của đôi tình nhân trẻ thoắt cái đã biến mất ở một đầu khác. Trong bóng tối lờ mờ, Từ Tân ôm người vào trước ngực, mãi không buông tay ra.
Cảm giác nóng rực từ cái ôm đột ngột này truyền đến toàn bộ lồng ngực, đến cả gió thu se se xung quanh dường như cũng bị nó đánh bay hết.
Cả hai nhất thời không nói lời nào nữa. Hơi thở của Từ Tân gần trong gang tấc, vững vàng như nước chảy trên đá ngầm. Tình ý cũng như đang chảy lan ra từng tấc da thịt.
Sống lưng Lâm An thẳng tắp, tay chân cứng ngắc, vừa cực độ ngượng ngùng lại vừa bối rối. Nóng bừng trên gò má cũng không cách nào kiểm soát được, càng lúc càng nóng. Anh không dám nhúc nhích làm bừa. Mãi một lúc lâu, anh mới cảm giác như lồng ngực đang áp vào lưng mình hơi rung lên, người nào đó không nhịn được bật cười thành tiếng.
Giọng nói của Từ Tân kề sát bên tai.
Đột nhiên hắn hỏi, “Sợ không?”
Lâm An giật thót.
Cánh tay hắn ôm lấy anh siết chặt hơn, rồi buông ra, vẻ mặt dịu dàng nhìn anh.
Vì giật mình nên Lâm An không biết nên trả lời như thế nào. Từ Tân nhìn anh một hồi, khẽ cười rồi thu lại ánh mắt, ngước nhìn trời đã tối đen, “Muộn rồi, về thôi nhỉ?”
Lâm An gật đầu, “Vâng.”
Vậy nên hai người lại vòng vèo quay trở lại đường cũ.
Suốt cả đoạn đường, hai người vẫn sóng vai nhau đi hệt như ban nãy, nhưng không có cử chỉ nào quá mức thân mật. Chỉ trừ những khúc quanh tối tối hay vắng vẻ, Từ Tân sẽ theo bản năng nắm cổ tay anh kéo đi, nhưng đến chỗ sáng đèn hoặc đông người hắn sẽ lại buông ra. Cả hai chỉ như bạn bè bình thường cùng đi dạo, xen lẫn trong đám đông không có gì nổi bật.
Từ Tân khi có khi không lại tiếp tục kể vài chuyện thú vị xảy ra trong quãng thời gian hai người xa cách. Mỗi lần kể tới Đinh Hoa, giọng hắn đều không giấu được có chút dở khóc dở cười và bất đắc dĩ. Đôi khi Lâm An sẽ tụt lại phía sau một hay hai bước, trộm nhìn bóng lưng cao ngất của người kia, tâm trí anh vẫn còn dừng lại ở câu hỏi mà hắn đưa ra cách đây chục phút.
Sợ không? Anh không rõ câu hỏi này của hắn có hàm nghĩa gì. Một chữ ‘sợ’ này anh cũng cảm thấy mơ hồ không rõ là muốn nhắm đến ai, đến cái gì.
Có sợ hay không? Hắn không biết đối phương cái vấn đề này sau lưng hàm nghĩa là cái gì, cũng đây đối với cái “Sợ” chữ chỉ cụ thể đối tượng cảm thấy một tia u mê khốn hoặc. Tuy nhiên, trong lòng anh luôn có một giọng nói mơ hồ, không ngừng thôi thúc, muốn tìm cho ra đáp án bị che khuất.
Từ Tân còn đang kể về đủ loại chuyện kì quặc của Đinh Hoa mấy năm gần đây, tình cờ liếc sang nhìn thấy người bên cạnh trông lơ đãng chẳng tập trung chút nào, không khỏi dừng bước, “Đang nghĩ gì đó?”
Lâm An tỉnh táo lại, lúng túng cười, “…Không có gì.” Ngừng một lát lại hỏi, “Anh vừa… nói tới đâu rồi? Em, em không nghe rõ.”
Từ Tân khẽ mỉm cười, dịu dàng nói, “Đang bảo là là tiểu Đinh dạo này lại có thêm biệt hiệu mới, em đoán xem là gì?”
Lâm An trấn định tinh thần, rũ mi mắt xuống nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu.
Tính tình Đinh Hoa vốn thẳng thắn cởi mở, nói chuyện hài hước. Tuy hơi nóng tính nhưng rất nghĩa khí, không câu nệ tiểu tiết. Vì vậy năm đó khi họ còn cùng nhau làm ở Xưởng sắt số 3, gã là người có nhiều biệt danh nhất. Cứ lâu lâu lại được đổi một cái mới. Gã không để tâm lắm, mọi người vui vẻ gọi, gã cũng vui vẻ đáp lại. Cho dù nhiều biết danh tục tĩu khó nghe gã cũng nhận hết chẳng trừ cái nào.
Mà mấy cái biệt danh của Đinh Hoa tất nhiên chẳng thoát khỏi việc có liên quan tới mấy ‘sự tích huy hoàng’ của gã. Ví dụ như có lần gã trộm gà của chủ nhiệm Tiền, liền bị các anh em trong xưởng gọi ‘Anh Gà’. Còn có một lần, Trần Gia Lâu lôi kéo gã đi hái trộm dưa bị chủ vườn tóm được đuổi đánh cho chạy bán sống bán chết, từ sau đó tên gọi lại đổi thành “Dưa đệ”.
Lâm An nhớ lại mấy chuyện này, bật cười.
Thấy anh không đáp, Từ Tân xoay người thư thả dựa vào một thân cây gần đó, “Gọi là Quản lý Đan.”
Lâm An ngạc nhiên, “Sao lại thế? Không phải là họ Đinh à?”
Từ Tân trông khá bất lực, khẽ cười rồi trả lời, “Bình thường thằng nhóc đó ngồi họp cũng ngủ gật được, chỉ khi nào yêu cầu phê duyệt hóa đơn tiền nong mới tỉnh táo thôi.” Hắn lắc đầu. “Có lần chẳng biết có phải vì chưa tỉnh ngủ không mà lại ký tên thành Đan Hoa. Sau đó truyền đi, cả công ty giờ chẳng ai nhớ nó họ Đinh nữa rồi.”
Dựa theo lời kể của hắn, Lâm An tưởng tượng ra tình thế quẫn bách của Đinh Hoa lúc ấy, cũng bật cười theo.
Nói xong, Từ Tân im lặng hai giây, ngước lên nhìn cổng lớn của Thúy Phương Uyển cách đó không xa, thấp giọng bảo, “Đã chín giờ rồi.” Ngừng một lát, ánh mắt hắn lại dừng trên người Lâm An, “Về nghỉ ngơi trước nhé? Ngày mai còn phải lên lớp. Chắc còn phải chuẩn bị cho Open Day thứ Bảy này đúng không? Mấy ngày tới không làm phiền em nữa. Chờ bao giờ hoạt động kết thúc, tôi lại tới tìm em.”
Nghe thế, Lâm An hơi sững sờ, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, lời đã buột ra khỏi miệng.
“Không, không sao mà…”
“Hử?” Nghe anh nói thế, trong mắt Từ Tân cũng lộ ra vui vẻ.
Lâm An thấy người mình dường như nóng bừng cả lên, ánh mắt cũng dao động theo. Bất cẩn lộ ra rõ ràng như thế, dù cách nào cũng không nén lại được. Anh hơi mím môi, cuối cùng vẫn ngẩng lên, dùng hết dũng khí để nói với hắn, “Không sao hết.” Nói xong thì vội cụp mắt nhìn xuống, giọng cũng ngày càng nhỏ, “Cũng… cũng không bề bộn nhiều việc gì đâu…”
Chưa nói hết câu, Từ Tân đã bật cười vang. Hắn nắm lấy cằm của người đối diện, nâng khuôn mặt đã hồng như trái cà chua chín lên, kéo lại gần, rồi hôn một cái lên đôi môi đang hơi nhếch lên của người ấy.
Trên đường không ngừng có xe qua lại nhưng chẳng có mấy ai đi bộ cả. Ánh đèn đường mờ mờ, bóng trăng loang lổ rải xuống qua tán lá, chẳng ai để ý tới góc tối này có một người đang nóng bừng lên.
Hơi ấm chạm vào rồi thoáng cái rời đi ngay. Tay của Từ Tân vẫn đặt trên vai người kia, thấp giọng bảo, “Ừm, vậy mai gặp.”
Mặt Lâm An đã đỏ hồng hết cả, nghe thế chỉ biết ngây ngốc gật đầu, tiếng vẫn lí nhí như muỗi kêu, “Ừm.”
Thấy thế Từ Tân lại cười, nhìn thẳng anh. Ngừng lại một lúc, hắn lại nói tiếp như là đang giải thích, “Sáng sớm nay Từ Nguyên đã gửi ba tin nhắn tới rồi, trách tôi mấy ngày này không thèm về nhà mặc kệ con bé sống chết không quản. Còn bảo là nếu thật sự không về kí tên cho con bé, hình tượng nó xây dựng trước mặt em bấy lâu sẽ bị tôi hủy hoại hết.”
Lâm An cũng khẽ cười. Nhưng vừa nghĩ tới thái độ ban sáng của của cô nhóc kia và cả câu hỏi đột ngột về mối quan hệ giữa anh với Từ Tân, mặt anh lại không khỏi đỏ hồng và nóng bừng hơn nữa.
Anh không nhịn được, ngước lên nhìn đối phương. Từ Tân đang dịu dàng mỉm cười với anh, thấy anh ngẩng lên thì nhẹ giọng ôn tồn bảo, “Thôi, gió bắt đầu thổi lớn rồi, quay về thôi. Tôi qua bên cạnh lấy xe.
Lâm An gật đầu.
Hai người chào tạm biệt nhau trước cổng Thúy Phương Uyển. Lâm An đứng ở ngoài phòng bảo vệ nhìn theo mãi cho tới khi không còn thấy bóng lưng người kia nữa mới xoay người quay trở vào.
Bởi vì một lời hẹn trước khi chào nhau kia, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều mang theo cảm giác ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời. Mỗi một câu Từ Tân nói tối hôm nay, mỗi một chuyện vụn vặt hắn kể lại, Lâm An đều sâu sắc ghi nhớ trong lòng. Và cũng chính những lời kể ấy tự động đồng loạt hiện lên trong đầu anh như những thước phim sinh động, tái hiện lại những chuyện cũ. Anh có thể cảm giác được khoảng cách giữa hai người nhờ những ‘đoạn phim’ này mà sát lại gần nhau hơn. Anh mê mẩn cảm giác được trải qua những gì hắn từng trải qua, cũng háo hức muốn nghe những chuyện hắn chưa kể. Thế nhưng so với hai chuyển kể trên, điều khiến anh càng chờ mong hơn là những ngày tháng tiếp sau đây của hai người họ.
Lâm An không biết những ngày giống như nằm mơ này sẽ còn kéo dài bao lâu. Anh cũng chẳng vẽ ra kế hoạch hay dự định gì cho tương lai cả. Anh chỉ biết rằng người ấy đã thực sự đợi anh trước cổng Thúy Phương Uyển vào tối thứ ba. Mỗi ngày sau đó, anh đều có thể nhìn thấy hắn đứng đợi mình dưới ráng chiều sau một ngày làm việc căng thẳng và mệt mỏi. Hai người họ giống như quay lại thời còn trẻ ở xưởng sắt, khi vừa mới quen biết nhau. Cùng ăn cơm, cùng nói chuyện phiếm, cùng nhau đi tản bộ. Nhưng lại cũng chẳng giống ngày xưa, bởi sẽ có những cái ôm quấn quít thân mật.
Vèo cái đã tới thứ Bảy. Hôm ấy Lâm An đã vội vã tới trường từ sớm, nhưng không ngờ vừa tới cổng X trung đã nghe tiếng Từ Nguyên chào từ các đó không xa, “Chào buổi sáng thầy Lâm ạ!”
Anh quay ra nhìn, thấy cô nhóc hôm nay ăn mặc đặc biệt nghiêm chỉnh. Tóc đuôi ngựa buộc cao, tràn đầy khí thế. Anh cười đáp, “Chào buổi sáng.” Rồi nhìn về phía sau cô nàng. Quả nhiên thấy Từ Tân vừa xuống xe. Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau, cả hai đều im lặng nhìn nhau cười một cái.
“Sao hôm nay tới sớm thế?” Anh hỏi cô nhóc. Từ Nguyên đứng giữa hai người, cho rằng Lâm An đang hỏi mình, vừa dụi mắt vừa tranh nói trước, có vẻ bất mãn lắm, “Thì do chú em đấy, chẳng hiểu sao sớm ngày ra đã giục lên giục xuống, chẳng hiểu là gấp cái gì nữa. Hồi em thi vào trung học chú ấy còn chẳng tích cực thế.”
Lâm An mỉm cười, lặng lẽ nhìn về cái người bị oán trách kia khẽ cười một cái. Từ Tân không nói gì thêm mà thấp giọng nhắc, “Từ Nguyên.” Cô nhóc lập tức trề môi, nháy nháy với Lâm An, “Chú ấy lúc nào cũng nghiêm túc vậy á.”
Lâm An không nhịn được lại nhoẻn cười.
Từ Nguyên len lén quan sát phản ứng của hai người. Mặc dù vẫn chưa xác định được quan hệ giữa hai người này, nhưng thầy Lâm trước mặt cô nhóc lúc này dịu dàng như mưa xuân, khiến cô có cảm giác an toàn khó diễn tả được, đặc biệt là khi đứng trước mặt Từ Tân. Mà sự thật cũng chứng minh rằng trực giác của cô nhóc quả thật không sai. Nếu là bình thường, cô nhóc còn lâu mới dám ở ngay trước mặt Từ Tân nói năng hàm hồ ngông cuồng như thế. Nhưng giờ thì nhìn đi, cô vừa càm ràm vừa oán trách, nói linh ta linh tinh thế mà ngoài nhắc tên một tiếng thì chú Ba không nói thêm gì nữa, cho dù là một từ thôi cũng không. Điều đó khiến cô càng thêm chắc chắn rằng giáo viên chủ nhiệm cô nàng biết chưa đầy ba tháng và chú Ba mình có quan hệ quen biết không tầm phào chút nào.
Quả nhiên, liền sau đó đã nghe Từ Tân dùng một giọng dịu dàng cô nàng chưa được nghe bao giờ hỏi Lâm An, “Đã ăn sáng chưa?”
Rồi người kia cười đáp, “Ừ, sáng nay ăn cháo rồi.”
Nghe xong, Từ Nguyên không nhịn được mà lén trợn trắng mắt một cái, cục súc hút một ngụm sữa đậu. Đã bảo là có gì quái quái mà. Hồi sáng cô nàng vừa mới xuống xe để đi mua bánh tét, chú Ba đã bảo mua thêm một cái. Thì ra là để làm cái này đây. Nhưng mà tiếc quá, người ta còn chẳng cho chú cơ hội lấy lòng cơ.
Ba người cùng nhau đi về phía phòng học, thoáng cái đã tới trước cửa lớp số 7. Từ Nguyên tự động xách cặp đi về chỗ ngồi của mình. Lâm An dẫn Từ Tân tới chỗ ngồi của phụ huynh ở phía cuối lớp. Anh do dự nhìn khoảng chục chỗ ngồi trước mặt. Từ Tân đứng ở phía sau anh hỏi, “Sao thế?”
Lâm An cười giải thích, “Vốn là chờ lớp trưởng tới rồi dựa theo danh sách sắp xếp vị trí ngồi, nhưng mà hai người…”
Từ Tân hiểu ra, mỉm cười, “Đến sớm hả?”
“Ừm.” Lâm An gật đầu, “Nhưng mà không sao, cũng không phải quy định bắt buộc hay gì cả.” Nói rồi quay lại nhìn hắn, ngại ngùng hỏi, “…Ngồi đó được không?”
Từ Tân nhân cơ hội đó ngồi vào một chỗ gần cửa phía sau, “Thế nào cũng được.” Nói rồi ngẩng lên cười một cái, “Thấy rõ thầy là được.”
Mặt Lâm An lại không khống chế được mà đỏ bừng. Anh lúng túng hắng giọng ‘e hèm’ một tiếng để giấu đi sự xấu hổ rồi nhẹ giọng bảo, “Thế, hai người cứ ngồi chờ ở đây nhé. Chắc khoảng mười phút nữa là các học sinh và phụ huynh khác cũng sẽ tới thôi. Tôi về văn phòng chuẩn bị một chút đã.”
Từ Nguyên sắp xếp bàn học của mình ngăn nắp, gọn gàng rồi mới lén nghe ngóng động tính phía sau. Thấy Lâm An đã đi rồi, cô nàng lập tức lớn tiếng gọi Từ Tân không chút kiêng dè, “Yo, chú à!”
Từ Tân nhìn về phía đó, thấy cô nhóc cười hề hề gian xảo nhìn mình, lại nháy mắt về phía Lâm An vừa rời đi, “Vẫn không thừa nhận hả?” Từ Tân nhướn mày lên. Từ Nguyên đánh hơi được mùi giả vờ giả vịt của hắn, lầm bầm bảo, “Hai người rõ ràng là có quen biết nhau rồi.” Vừa nói vừa ngả lưng vào bàn phía sau, đắc ý bảo, “Trông bộ dáng còn có vẻ quen thân lắm cơ nhé.”
Từ Tân chỉ nhìn cô nhóc một cái, không đáp. Thấy hắn không phủ nhận, Từ Nguyên lại trưng ra bộ dáng tủi thân bị bắt nạt, lẩm bẩm, “Thần thần bí bí như thế… Lại còn cấu kết với lão Đinh lừa cháu, làm gì chứ? Sợ cháu biết rồi thì ngang ngược à?”
Từ Tân vẫn chẳng ừ hử gì, chỉ nhìn cô nàng cười mà như không cười. Qua một lúc mới thôi, nhàn nhạt đáp, “Đọc sách cho cẩn thận đi.”
Khoảng sau 7h15, quả nhiên học sinh nườm nượp dắt cha mẹ tới. Lớp trưởng thay Lâm An giúp sắp xếp chỗ ngồi, không khí trong lớp học cũng trở nên huyên náo ồn ào hơn hẳn. Phía sau có tiếng các phụ huynh trò chuyện với nhau, phía trước có tiếng các học sinh nhỏ giọng trao đổi bài. Trong lúc hỗn loạn, có vài nữ sinh túm nhau chỉ trỏ về phía Từ Tân ngồi ở gần cửa phía sau, không ngừng ngoái đầu lại nhìn. Có người không khỏi thấy tò mò, cũng ngoái lại xem có chuyện gì.
“Nè, người đẹp trai kia là phụ huynh của ai nhỉ? Trông trẻ ghê.”
“Không biết nữa… Haha, thấy hứng thú hả? Thích thì lát đi hỏi thầy Lâm chút đi.”
“Đừng có nói linh tinh. Thôi thôi nói nhỏ thôi, người ta nhìn về phía này bây giờ.”
Từ Nguyên nghe thấy loáng thoáng, không nhịn được cũng nhìn về tiêu điểm của sự bàn tán mới nổi lên này xem một chút. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì linh hồn bé nhỏ cũng suýt thăng thiên—— cái người đó không ai khác chính là chú Ba mặt lạnh như tiền không nói không cười của cô nàng. Bây giờ chẳng hiểu trúng tà gì mà lại đang mỉm cười nhìn cái gì đó. Hơn nữa nụ cười này còn mang theo cảm giác nhu tình mật ý khó tả thế nào đó.
Cô nàng run rẩy, lập tức nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn xem có gì. Liền sau đó thấy Lâm An đang đứng bên cửa sổ nhỏ giọng nói chuyện với một vài phụ huynh khác.
Từ Nguyên ngẩn người, trầm tư suy ngẫm, quan sát hai người. Không hiểu sao trong đầu lại nảy ra chuyện Đinh Hoa từng kể về một sinh viên đại học thường hay đi cùng hội bọn họ ngày xưa. Rồi cô lại cẩn thận nhớ lại phản ứng của Lâm An tuần trước khi nghe cô kể về bao thuốc lá màu đỏ trong ngăn kéo ở văn phòng. Sau đó lại liên hệ với sự tương tác thân mật mà cô tận mắt chứng kiến giữa hai người. Trên đầu như có một bóng đèn vừa được bật sáng choang! Trong lòng sinh ra một phỏng đoán hết sức to gan: Phải không? Theo lời Đinh ca thì cái người hồi đó vẫn hay lẽo đẽo như cái đuôi theo sau chú Ba là một “tiểu Lâm”, là một người văn hóa có ăn có học đàng hoàng, có phải chính là thầy Lâm của cô nàng hiện tại không?…
Ý tưởng này vừa hiện ra, ý tưởng khác cũng ùa tới. Bảo sao! Bảo sao học kì này chú Ba chịu khó kí tên vào sổ liên lạc gia đình hơn hẳn! Thậm chí còn biết từng chút chuyện nhỏ nhất cô nàng đi học thế nào, còn tưởng là lưới trời lồng lộng thưa mà không thoát được! Hóa ra từ lâu đã sớm có người ‘nằm vùng’ rồi!
Bởi vì suy luận đó mà suốt cả buổi sáng hôm ấy Từ Nguyên cứ vô thức tìm kiếm manh mối để chứng thực. Kết quả đúng thật là không làm cô thất vọng.
Cũng chẳng biết có phải vì trong lòng đã có định luận nên nhìn cái gì cũng có chút thiên vị hay không. Chỉ biết là mỗi lúc Lâm An giảng bài, ánh mắt đầu sẽ tình cờ đảo về phía cửa sau. Hoặc có lúc sẽ dừng hẳn lại phía đó. Mỗi lần như thế, Từ Nguyên cảm thấy có đến tám chín mươi phần trăm là có liên quan tới chú Ba nhà mình.
Lại chả thế? Chỗ cửa phía sau đó ngoài Từ Tân ngồi thì làm gì còn ai nữa.
Từ Nguyên đột nhiên hơi tức giận thầm nghĩ.
Đến trưa, biểu hiện của hai người càng thêm khẳng định phỏng đoán của cô nàng.
Bởi vì chiều nay nhà trường sắp xếp thêm một hoạt động trao đổi khác nữa nên sau khi lớp Toán cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Lâm An tới lớp để thông báo về bữa trưa, rằng đây là lời ơn của X trung gửi tới các vị phụ huynh đã dành thời gian tham gia ngày hội Open Day hôm nay. Nhà ăn đặc biệt mở cửa cho mọi người vào ăn miễn phí. Tất nhiên nếu muốn có phụ huynh nào muốn đưa con đi ăn ở ngoài cũng được, chỉ cần quay lại trước khi hoạt động buổi chiều bắt đầu là được.
Thế là, sau khi Lâm An thông báo xong, Từ Nguyên chống mắt nhìn Từ Tân nhân lúc mọi người ùa ra khỏi lớp đi về phía bục giảng, cười hỏi, “Trưa nay có lịch bận gì không?”
Anh nhìn hắn, trên tay vẫn còn xấp phiếu phản hồi ý kiến của phụ huynh vừa mới thu xong, ngại ngùng bảo, “Tôi tới nhà ăn cùng các học sinh của lớp. Hôm nay đông người, vẫn là tới xem một chút mới yên tâm được. Với lại nhỡ mà có phụ huynh nào muốn trao đổi gì về tình hình của con thì cũng dễ hơn, dù sao cũng sắp tới lúc chia ban rồi.” Nói xong nhìn về phía Từ Nguyên đi theo phía sau hắn, “Hai người thì sao? Tính ra ngoài ăn hay là…?”
Từ Nguyên vỗ vai Từ Tân, nhanh nhảu cười hì hì, “Chú à, vừa hay gần trường mới mở một quán thịt nướng đã đấy, hay là chúng ta…” Nhưng còn chưa nói hết đã bị hắn cắt đứt không thương tiếc.
“Chúng tôi đi cùng thầy.”
Động tác trên tay Lâm An khựng lại, liếc nhìn Từ Nguyên vẻ mặt thoắt cái ỉu xỉu, không nhịn được bật cười.
Hơn mười phút sau, ba người cùng đi vào phòng ăn lớn ở tầng một. Phần lớn học sinh và phụ huynh đều đã ngồi xuống vị trí được sắp xếp. Lâm An tìm được chỗ người của lớp số 7, lấy đồ ăn xong thì ngồi đại xuống một vị trí trống nào đó cùng với cả Từ Tân và Từ Nguyên. Dọc đường quả nhiên không thể thiếu những lần chạm mặt với các phụ huynh học sinh của lớp, thuận tiện trao đổi vài câu về việc chuẩn bị chia ban (Xã hội – Tự nhiên). Một bữa cơm ăn đến cả tiếng mãi chưa ăn xong. Từ đầu đến cuối, Từ Tân chẳng nói lời nào, chỉ ngồi ở phía đối diện cùng anh, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Thậm chí trong khoảng thời gian đó, phát hiện đồ ăn trên đĩa đối phương đã nguội lạnh, hắn còn im lặng đứng lên giúp anh đổi một đĩa thức ăn và canh nóng hổi mới.
Về cơ bản thì sự nhiệt tình và chu đáo đó của hắn đã làm cho Từ Nguyên bị sốc nặng.
Thời gian trôi đi, số người ngồi ăn trong căng-tin cũng giảm dần. Hầu hết những người ngồi lại đều là phụ huynh học sinh, vẫn đang trao đổi với giáo viên chủ nhiệm của con mình. Từ Nguyên giả vờ bận chơi điện thoại, cứ ngồi im đó không chịu đi. Cô nàng tò mò hết sức, muốn xem xem chú Ba nhà mình hôm nay còn có thể làm thêm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa nữa.
Kết quả đương nhiên lại không khiến cô thất vọng.
Vào buổi chiều, theo đúng kế hoạch ban đầu, X trung tập trung tất cả học sinh và phụ huynh tại nhà thi đấu lớn trong trường. Sau khi Cát Tĩnh và Trần Kiến Lương đứng lên thay mặt nhà trường phát biểu xong, là tới phần biểu dương thành tính của các học sinh ưu tú lớp 11 trong mấy tháng qua. Xưa nay Từ Nguyên vốn không có hứng thú với cái kiểu ‘Đại hội Khoe điểm’ này, nghe được một lúc là ngáp ngắn ngáp dài. Tới khi tên của cô nàng được đọc vang dội trên loa mới giật bắn mình, suýt thì té lộn từ trên ghế xuống. Mấy cái đại hội này không phải sẽ là hội học bá đấu đá nhau hả? Sao tự nhiên lại có tên cô nàng nữa? Nhưng nghe lại cẩn thận thì hóa ra là phía trên đang đọc danh sách học sinh tham gia cuộc thi Viết văn của thành phố sắp tới.
Trong lòng Từ Nguyên cũng kinh ngạc lắm. Thật không ngờ một bài văn cô nàng viết ngẫu hứng lại được chọn. Phải hiểu rằng đây là lần đầu tiên kể từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo tới giờ, tên của cô nàng và hai chữ “ưu tú” có cơ hội đặt cạnh nhau. Mà rõ ràng người kinh ngạc không chỉ có một mình cô nàng. Chục cặp mắt của các bạn cùng lớp, thậm chí cả học sinh lớp khác đã nghe tiếng xấu đồn xa của cô nàng, cũng đồng loạt quay lại nhìn về phía này. Mà những ánh mắt đó, mỗi cái đều tràn đầy kinh ngạc, cứ như đang tận mắt nhìn ma thuật hắc ám vậy.
Từ Nguyên bình tĩnh lại, hơi chột dạ ngồi thẳng lưng lên, vẫn hơi sờ sợ lén nhìn sang Từ Tân ở bên cạnh. Trong lòng cô nàng đã bắt đầu tính toán lát nữa về phải vòi tí quà mới được. Chỉ là không ngờ vừa nhìn sang đã thấy hắn đang mỉm cười nhìn về phía trước.
Cô nàng lập tức nhìn theo hướng đó ngay. Với kinh nghiệm quan sát tích góp suốt buổi sáng, cô đã chuẩn xác nhìn thấy ngay Lâm An ngồi ở hàng thứ hai. Ngạc nhiên hơn là, cũng một nụ cười y hệt đập vào mắt.
Từ khúc đó trở đi, Từ Nguyên có cảm giác như mình là linh trinh sát. Chỉ cần là gió thổi cỏ lay thôi cũng kích động hết sức, không thể giải thích được. Tới mức mà một người từ xưa đã luôn lười tham gia và lười xem mấy hoạt động vui chơi trên sân khấu giờ lại tỏ ra hăng hái khác thường— lí do là vì lần này người tham gia không phải các học sinh, mà là các vị phụ huynh đã cất công tới đây cũng với các giáo viên chủ nhiệm.
Từ Nguyên cũng chẳng hiểu bản thân bị làm sao mà cứ chăm chú để ý từng động tác của Lâm An suốt buổi. Cứ thấy có cơ hội lại lại đẩy thầy mình và Từ Tân lại gần nhau. Ví dụ như là quay lưng dựa vào nhau, đứng cạnh nhau, hai người ba chân, thậm chí là mấy cái trò nhảm nhí cô thường chê bai kiểu nhặt bóng tiếp súc gì đó cũng sục sôi ý chí chiến đấu.
Đối với biểu hiện tích cực khác thường của cô nàng, Lâm An hết sức đau đầu, chẳng biết nên khóc hay nên cười. Không phải vì anh không muốn tham gia mấy hoạt động này mà vì cô nhóc Từ Nguyên này dù là hoạt động nào cũng thấy có dấu chân, rồi lại nhảy cẫng lên gọi anh, “Thầy Lâm, Thầy Lâm, cái này, chúng ta thi cái này đi!”
Trong nhà thi đấu hôm nay, cô nàng là người hùng hổ tự tin nhất. Nhưng học sinh khác, dù là những đứa ngỗ nghịch nhất bình thường trường khó mà quản nổi, hôm nay cũng sẽ vì có phụ huynh ở đây mà tem tém lại một chút. Không chỉ là ăn mặc chỉnh tề khác hẳn bình thường mà còn cẩn thận dè dặt hơn hẳn. Chỉ có mình Từ Nguyên là vẫn ăn to nói lớn, hùng hục chẳng khac gì mọi ngày. Quá nửa người có mặt đều phải nhìn về phía cô nàng.
Sau vài lần miễn cưỡng từ chối, Trần Kiến Lương đứng xem một bên không nhịn được thấy buồn cười, hỏi anh, “Thầy Lân, hiếm có hôm vui vẻ náo nhiệt thế này, không vào chơi chung cho vui à?” Nói rồi lại nhìn hơn mười thầy cô chủ nhiệm vừa bị kéo vào ‘chiến sự’, đẩy kính cười ha ha. “Kìa, nhìn xem, cô Khương chơi trò ba chân giỏi chưa kia haha, lại đạt giải nhất rồi. Không thua gì đám trẻ.”
Đúng lúc đó Từ Nguyên cũng ở đầu bên kia gọi lớn tên anh. Lâm An nhìn về phía đó. Cũng chẳng hiểu cô nhóc dùng quái chiêu gì mà lại lôi kéo được một nhóm học sinh lớp số 7 cũng xông tới gọi, “Thầy Lâm, chơi một trò đi thầy Lâm, tới đi thầy!”
Giờ thì hay rồi. Lần này hộ lớn đến mức thu hút cả sự chú ý của các lớp khác. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía chủ nhiệm lớp 7.
Lâm An ngại ngùng cười. Trần Kiến Lương cũng bị cảnh tượng đó chọc cười. Ông cười sang sảng nói với đám học sinh lớp 7 cách đó không xa, “Cũng không phải thầy Lâm của các em không muốn tham gia đâu, là gì chưa có bạn cặp thôi mà.”
Đám học sinh nổi lên tiếng la ó.
Trần Kiến Lương nói rồi nghiêng đầu sang Lâm An, một vẻ cũng ham tham gia náo nhiệt rủ rê, “Thầy Lâm này, hay là… chúng ta làm một cặp đi? Cũng hiếm khi có dịp thả lỏng.”
Không ngờ chưa kịp nhận câu trả lời, phía sau hai người đã đột nhiên vang lên một giọng khác, “Để tôi.” Trầm thấp dịu dàng, đồng thời lộ ra sự kiên định không thể khước từ. Trần Kiến Lương ngạc nhiên quay lại nhìn, phía sau là Từ Tân chẳng biết đã xuống khỏi sân khấu từ lúc nào.
Trong bốn mươi phút tiếp theo, Từ Tân và Lâm An đã bị trói lại với nhau theo đúng ý muốn của Từ Nguyên. Không, nói cho đúng hơn thì là chú Ba của cô mạnh mẽ trói mình và người kia lại với nhau. Mà suốt quá trình đó Lâm An cũng không hề từ chối hay phản kháng gì. Vì vậy, trong mắt mọi người, hai người họ trở một cặp đối tác không thể tách rời. Đương nhiên đây cũng chính là cơ hội để Từ Nguyên quan sát kĩ càng hơn. Đồng thời, việc này cũng cho phép cô nhóc quan sát thấy nhiều mặt khác của Từ Tân mà trước nay hắn chưa từng biểu lộ ra. Chú Ba cứ như vừa bị hoán đổi linh hồn vậy: Trước khi bắt đầu trò chơi sẽ ghé tai người kia thầm thì nói gì đó, trong lúc chơi sẽ điều chỉnh tốc độ của bản thân theo tốc độ của đối phương, về đích cùng nhau sẽ cười vang. Cả lúc người còn lại đứng không vững chới với suýt ngã, hắn cũng sẽ vô thức túm chặt tay đối phương, dùng cả người mình như điểm tựa để đỡ lấy người kia.
Từ Nguyên xem mà trợn mắt há mồm. Cho tới khi ngày hội Open Day đã kết thúc vẫn chưa nguôi ngoai, cứ như vừa tìm thấy lục địa mới gì đó. Toàn thân kích động chưa từng thấy. Cảm tình và thiện chí dành cho Lâm An từ trước giờ đã thăng cấp thành kính trọng và sùng bái.
Sau mấy tiếng đồng hồ diễn ra hoạt động, cuối cùng Trần Kiến Lương cũng lên phát biểu kết thúc chương trình. Sau đó ông qua bảo rằng còn có một bữa ăn riêng tư nữa. Từ Tân lập tức phát tín hiệu cực mạnh về phía Lâm An đứng cách đó không xa đang nói chuyến với vài vị phụ huynh khác. Từ Nguyên nhìn mãi đã chẳng còn thấy ngạc nhiên.
Hai mươi phút sau, Từ Tân đem “ý tốt” của Trần Kiến Lương truyền đạt lại cho Lâm An. Anh chỉ nhìn lướt qua hai chú cháu rồi đồng ý ngay mà không nghi ngờ gì.
“Được, nhwg mà… tôi phải về phòng làm việc thu dọn chút, hai người…”
Từ Tân cười với anh, dịu dàng đáp, “Bọn tôi chờ ở cổng trường, lát nữa đi cùng nhau đi.”
Bóng dáng Lâm An nhanh chóng khuất sau cánh cẳ ra vào nhà thi đấu. Chờ anh đi rồi, Từ Nguyên mới quay ra chế giễu Từ Tân vẫn còn đang ngóng theo. “Rõ ràng là chú muốn hẹn thầy Lâm mà lần nào cũng phải lôi chủ nhiệm Trần ra làm bia đỡ. Ha ha chú à, không giống tác phong thường ngày của chú gì hết.”
Nụ cười trên môi Từ Tân nhạt đi theo bóng người xa khuất dần. Nghe cô nàng nói thế cũng chỉ như cười như không nhìn đứa cháu gái, xoay người đi ra phía cửa sau. Từ Nguyên cuống quýt đuổi theo, vẫn không sợ chết đoán già đoán non, “Mời một người mà phải dùng đến hết các quan hệ xung quanh. Chú à, làm ăn thế này thua lỗ quá, chú có thấy thế không?”
Từ Tân vẫn chẳng đoái hoài đến cô nhóc. Hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà thi đấu, nơi đã trống trải vì mọi người đã tan cuộc đi về hết.
Đã sắp tới 4 giờ. Sân trường ồn ã lúc này yên tĩnh trở lại.
Lâm An nhớ tới lời hẹn của Từ Tân vừa mới mấy phút trước, chân lại rảo bước nhanh hơn. Có một đường tắt đi xuyên qua khu vườn La Hán đang được sửa chữa. Do dự một lúc, anh quyết định đi qua đó. Nhưng không ngờ lúc đi qua chòi nghỉ trong vườn thì loáng thoáng nghe thấy giọng nữa rất quen tai, giống như đang an ủi ai đó, “Ôi, sao vẫn còn khóc nữa, đúng là chẳng có triển vọng gì hết. Đã thích đến như thế rồi thì tỏ tình luôn đi chứ.”
Bước chân Lâm An hơi khựng lại. Anh cũng không định nghe chuyện đời tư của người khác, bèn tình xoay người đổi hướng, đi ra khỏi đây. Nhưng vừa quay đi thì tiếng Phùng Bình đã vang lên, giọng khàn khàn, còn nhắc tới tên một người khiến nhịp tim anh đập mạnh.
“Tôi… Tôi thấy Từ Tân rồi bà…”
Bạch Tĩnh bật cười, “Ôi dào, có gì đâu, tôi cũng thấy mà. Hôm nay ai tới tham gia mà chẳng thấy. Ban nãy ở nhà thi đấu tôi còn nghe mọi người bàn tán về anh ta nữa đó.” Nói rồi ôm lấy vai bạn, ngồi xuống bên cạnh, cười hì hì, “Không cần nói, đẹp trai thật ha. Gene nhà đó tốt thật đấy. Từ Nguyên trông cũng ra dáng lắm. Học hành không tốt lắm nhưng tính cách cũng ghê gớm y vậy. Mới nãy bà có xem con bé chơi mấy trò tương tác không. Năng nổ số hai không ai dám nhận số một, hùng hùng hổ hổ, chẳng giống con gái tí nào.”
Phùng Bình không lên tiếng, Bạch Tĩnh im lặng nhìn bạn mình, nhíu mày hỏi, “Bà, bà sao đấy?”
Người còn lại có vẻ xuất thần, cứ nhìn chằm chằm sen trong hồ. Trong đầu lúc này là vô số hình ảnh của Lâm An chạy vụt qua. Nụ cười dịu dàng của anh. Hai mắt như sáng bừng lên, khiến người khác lỡ may nhìn thấy thì không cách nào dời mắt đi được. Nhưng tất cả những dịu dàng bất tận, thần thái phấp phới như gió xuân đó, cuối cùng vượt qua vô số chướng ngại để hội tụ trên một người dy nhất.
Hết như cái hôm thứ Hai đó.
Cô chợt đưa tay lên lau khóe mắt đỏ hoa, gọi bạn mình, “Tiểu Tĩnh à…”
“Bà…Bà nói… Thầy Lâm là do….” Phùng Bình ấp a ấp úng, từ ngữ lăn vòng trong miệng mãi mới thốt ra dược câu hỏi, “Thật sự là do chú của Từ Nguyên tìm cách điều tới đây à?”
Bạch Tĩnh ngạc nhiên, “Chắc vậy á… Tôi nghe thầy Trương kể là vốn dĩ ma đầu Cát Tĩnh trường mình muốn sắp xếp cho người thân họ hàng gì vào làm á, không ngờ giữa chừng thì bị…”
“Làm sao?”
Từ sau khi xác định Phùng Bình thật sự có ý với thầy Lâm kia, Bạch Tĩnh cứ mỗi lần nhắc tới mấy lời đồn này lại tự động cảm thấy hơi chột dạ, cách nói chuyện cũng không còn phóng túng buông thả như mọi khi nữa. Dè chừng nhìn sắc mặt đối phương, do dự một lúc mới nói tiếp, “Ừ thì, bị nhà họ Từ cắt ngang đó… Cho nên trông có vẻ như ngày hội lần này là công lao của thầy Lâm, phương án cũng là do anh ấy đề ra vậy, nhưng thật ra Cát Tĩnh đã có ý kiến với ảnh rồi…. Lần trước họp bà còn nhớ không? Thầy Lâm xin nghỉ, chủ nhiệm Trần bị quở đó. Tôi nghe thầy Trương nói cái đó là để ngầm trút giận đấy.”
Phùng Bình im lặng lắng nghe, phản ứng cũng không còn kịch liệt như trước nữa.
Kể xong rồi, Bạch Tinh vỗ chân rồi huých người bên cạnh một cái, cười đầy ẩn ý, “Có điều à… Thật ra mấy chuyện này, bà…Bà đừng để ý quá làm gì. Bà không tin thì cũng có thể không coi là thật cũng được. Dù sao chuyện này ngoài người trong cuộc thì làm gì có ai biết thực hư thế nào, đúng không?”
Khoảnh vườn lâu nay ít người qua lại trở về với sự yên tĩnh vốn có. Ngoài ba nhịp thở khác nhau, trong vườn cũng chỉ còn tiếng vài chú chim vỗ cánh, chuyền cành.
Cũng chẳng rõ qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, cũng có thể chỉ vài giay, giọng nói của Bạch Tĩnh lại vang lên trong không gian vắng lặng, “Được rồi, mau về thôi. Mới này chẳng phải chủ nhiệm Trần bảo có chuyện phải thông báo à?”
Phùng Bình sụt sịt rồi bình ổn lại tinh thần, đứng lên cùng bạn rời đi. Chỉ thoắt cái cả hai đã biến mất ở lối vào vườn.
Chòi lục giác sau hàng cây xanh ngắt lại trở về vỡi tĩnh lặng, như chưa từng có người đến.
Mãi sau mới có một dáng người thon gầy, từ trong bóng cây chầm chậm bước ra.