Trong phút chốc, cả căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Lâm An ngây người, qua vài giây, gương mặt vốn không quá hồng hào lại càng thêm tái nhợt. Từ Tân cũng đột ngột im bặt. ngay cả mặt cũng không nhìn. Trong lòng hắn vẫn cuồn cuộn như sóng, trong thâm tâm lại có một giọng nói không ngừng hỏi, 'Có gì không giống? Không giống chỗ nào? Tại sao lại không giống?'
Từ Tân phát hiện ra những câu hỏi này chính hắn cũng không biết trả lời thế nào.
Có điều, hễ cứ nghĩ tới cảnh lúc đó cậu co quắp nằm trên đất không nhúc nhích, tay chân hắn lại run không ngừng được, tim cũng không ngừng đập dồn. Cái cảm giác vừa tức vừa hận vừa giận vừa kinh sợ, đủ loại tâm tình trộn lẫn đan xen đồng loạt ập tới, rồi chẳng biết là từ đâu đã nhen lên một cơn lửa giận ngút trời.
Đinh Hoa đứng đợi trước cửa phòng bệnh cùng với Trần Gia Lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng Từ Tân ở bên trong gầm lên đầy tức giận, liền bị dọa đến mức trái tim run rẩy. Gã bắt đầu lải nhải, "Thôi toi rồi toi rồi, tiểu Lâm anh dũng hộ giá cuối cùng cũng không thoát khỏi bị ăn chửi. Đã không nghe lời còn tự ý làm việc, ăn đòn chắc rồi." Nghĩ như thế, gã nhăn nhăn nhó nhó nhìn sang, bắt đầu chuyển qua hỏi tội người anh em tốt bên cạnh mình, "Tiểu Trần! Sao lúc đó mày không ngăn tao lại. Lần này thảm rồi, lão Đại đi ra nhất định sẽ không tha."
Trần Gia Lâu 'Pi' một tiếng, "Mẹ mày, mày như còn chó điên nhảy vào chúng nó ấy, ngăn nổi chắc!"
Đinh Hoa nghe thế rất bất bình, "Mày bảo ai chó điên hả? Còn không phải vì mày, chứ không ông đây liều mạng như thế làm gì!"
Trần Gia Lâu lười cãi lộn, ngồi phịch xuống một bên, trực tiếp dùng hành động biểu hiện sự khinh bỉ. Đinh Hoa thấy thế trừng y đến muốn lồi con mắt, đột nhiên cửa phía sau lách cách mở ra.
Gã vội bò dậy, len lén liếc nhìn sắc mặt Từ Tân, ngượng ngùng cười, "Anh, tiểu Lâm... tiểu Lâm không sao cả chứ?"
Từ Tân mệt mỏi lau mặt, tiện tay khép cửa lại, thờ ơ đáp "Ừ' một tiếng. Ngừng một lát, hắn lại nói thêm, "Hai đứa mày ở lại đây trông coi, tao đi ra ngoài chút."
Đinh Hoa nhìn bóng lưng hắn rời đi, không dám tin lao tới túm cổ Trần Gia Lâu ở bên cạnh la lên, "Trời trời trời! Có thấy gì không? Thế mà cứ đi như vậy? Không mắng cũng không đánh! Lão Đại có phải trúng tà gì không đó?!"
Trần Gia Lâu lườm gã, "Đúng là thần kinh!"
Đinh Hoa không khoa tay múa chân nữa, tự ngồi cười ngây ngô một hồi, tảng đá to đè trong lòng cuối cùng cũng bỏ ra được rồi. Liền sau đó gã liền quen thói ngứa chân ngứa tay, đi tới đi lui trước cửa phòng bệnh đến hai ba vòng. Nhìn trước ngó su một hồi, gã nhỏ giọng hỏi Trần Gia Lâu, "Ê, đói không mày?"
Trần Gia Lâu làm sao đoán được gã nghĩ cái gì, không đáp tiếng nào đứng yên xem gã muốn làm gì. Quả nhiên Đinh Hoa không thấy y đáp lại thì liền tự tung tự tác bảo, "Nhưng mà tao đói quá. Khụ, tiểu Lâm chắc chắn là cũng đói rồi. Tao đi mua đồ ăn ha? Tiện đường mua luôn cho mày ha?" Nghĩ một lát lại hỏi, "Mày muốn ăn gì? Măng xào nấm? Thịt xào ớt xanh? Hay là thịt kho tàu?"
Trần Gia Lâu không nhiều lời, phất tay, "Cút lẹ đi."
Đinh Hoa tinh thần thoải mái, huýt gió xong lập tức lăn đi. Trần Gia Lâu một mình đứng trước cửa lại ngây người, không biết nghĩ cái gì lại nhìn cửa phòng đóng chặt, đứng dậy đẩy cửa đi vào.
Lúc này Lâm An đang an tĩnh nằm trên giường, nghe thấy tiếng động thì giật mình, nhìn ra cửa, "Anh Trần?"
Trần Gia Lâu ậm ừ đáp lại, lại hỏi han tình hình vết thương của cậu rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường. Sau đó, giữa hai người là một khoảng im lăng thật lâu.
Lâm An và vị 'huynh đệ' họ Trần này trước nay luôn luôn không nói câu nào dư thừa. Trong lòng cậu, Trần Gia Lâu không phải giống như Từ Tân là kiểu lời ít ý nhiều gọn gàng dứt khoát, lại càng không như Đinh Hoa đơn giản ngốc nghếch tươi cười. Không hiểu sao, trên người y lúc nào cũng như có một tầng sương mù quấn quanh, cười lại giống như chẳng cười, nói lại giống như chưa nói hết. Cái gì cũng loáng thoáng, mơ hồ. Bề ngoài luôn có vẻ rất tốt, thế nhưng dù y làm gì cũng giống như đang thăm dò người đối diện. Lại như thể chỉ một khắc sau đó y sẽ rút ra một con dao, đâm rách vỏ bọc của người ta, vạch trần tất cả. Không lâu trước đó tới bệnh viện thăm y đã cảm thấy như thế, hôm ăn uống ở vườn lại càng rõ ràng hơn.
Có thể nói là trong mắt Lâm An, Trần Gia Lâu là người không thể thân cận, thậm chí khiến người ta sợ hãi khi đến gần. Chỉ là cậu không ngờ, người mà cậu hết phòng đông lại phòng tây, hiện giờ không hề có ý định cho cậu chạy thoát.
Trần Gia Lâu ngồi bên giường một hồi, tiện tay mở túi đồ đặt trên tủ đầu giường lấy ra một quả táo đỏ. Y ngắm nghía một chút rồi cắn cái rộp lên trái táo giòn giòn. Vừa nhai vừa nuốt, y cười híp mắt nhìn người đang nằm trên giường hồi lâu, đoạn bất thình lình lên tiếng.
"Hỏi này... cậu với anh Từ nhà chúng tôi, có ý gì à?"