Suốt quãng đường về ký túc xá, hai người đều im lặng. Lâm An gần như là để mặc cho Từ Tân nửa nâng nửa ôm đi vào khu trọ. Lão Lưu vẫn ngồi xổm chờ trước cổng như cũ, vừa nhìn thấy liền vội chạy tới đón muốn đỡ. Từ Tân chỉ đơn giản quay sang bảo, đừng nhúc nhích.
Lão Lưu thu tay, sau đó len lén nhìn sắc mặt hắn, lại nhìn Lâm An dở sống dở chết trên tay hắn, "Cái này, chuyện này, người đó..."
Từ Tân không đáp, chỉ nhanh nhẹn bước về phía trước. Đến dưới chân tòa nhà rồi mới dừng lại, thò tay vào túi quần móc ra mấy tờ tiền đưa cho lão Lưu ở bên cạnh.
Lão Lưu sửng sốt, nghi ngờ nhận lấy.
"Ra khu đầu hẻm, mua cái gì dễ tiêu thôi, làm phiền rồi."
Lúc này lão Lưu mới để ý thấy hộp thức ăn trong tay hắn ban nãy đã không còn nữa, vội vàng nhận lời, "Ai da, không vấn đề gì!" Nói xong xoay người đi mất.
"Chờ đã." Hắn gọi, nhìn người đang dựa vào mình một chút, "Chuyện này trước hết đừng nói cho ai biết."
Lão Lưu tuy là không rõ tại sao, chăm chú quan sát Lâm An hai mắt nhắm nghiền, suốt từ đầu tới giờ không hé nửa câu, cũng vẫn gật đầu một cái rồi mới rời đi.
Từ Tân mang Lâm An lên lầu, đến cửa mới phát hiện ra chìa khóa trong túi quần không thấy đâu nữa rồi. Hắn đành dùng tay phải thuận tiện tìm trong túi trước ngực Lâm An. Trong nháy mắt chạm vào chìa khóa, một cảm giác quen thuộc đột ngột ập tới. Hắn không khỏi ngẩn người.
Lấy chìa, mở cửa xong xuôi, hắn mới đem cậu ngồi dựa vào ghế. Sau đó mới đi tìm chậu nước với khăn mặt, đi vào phòng tắm. Lâm An ngồi một mình, mở mắt ra chỉ im lặng nhìn mũi chân. Đột nhiên cậu thấy đỉnh đầu lành lạnh, ngay sau đó cả mặt bị bao phủ bởi cảm giác ươn ướt.
Từ Tân dùng khăn bông nhanh chóng lau bụi bẩn trên mặt của cậu xong, bỏ lại khăn vào chậu nước rồi bắt đầu ngồi xổm cởi cúc áo cho cậu.
Lâm An vẫn không nhúc nhích. Tay Từ Tân dừng lại một chút, hỏi, "Sao lại đi ra ngoài cùng nó?"
Tay Lâm An đặt trên đùi giật giật, song cậu không trả lời.
Vẻ mặt Từ Tân không biểu cảm gì, nhìn cậu một cái lạnh như băng, rồi không hỏi nữa, chỉ là động tác tay lại càng mau lẹ hơn. Cởϊ áσ rồi Lâm An vẫn cúi đầu ngồi im. Khuôn mặt vốn đỏ ửng vì sốt nhẹ, bây giờ lại có vẻ tái nhợt bất thường. Phía dưới là da cổ bị cọ rách, xuống phía dưới chút nữa là thân thể tái nhợt gầy yếu như da bọc xương.
Tờ giấy trắng này không giống với bất kỳ những gì Từ Tân từng thấy.
Không biết tại sao, cái cảm giác khó chịu còn sót lại trong lòng hắn khi nãy giờ đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết. Hắn lại lấy khăn trong chậu, bắt đầu im lặng lau từ xương vai gầy yếu của cậu lau xuống. Lau tới thắt lưng, cậu bất chợt mở miệng:
"Tôi không còn cách nào khác cả."
Động tác trên tay hắn ngừng lại, hồi lâu mới nhận ra là cậu đang trả lời câu hỏi lúc nãy của hắn. Mấy giây kinh ngạc qua đi, một cơn tức giận bất thường lại đột nhiên trào lên.
Cái kiểu yếu ớt ruồng bỏ chính mình, người như hắn vĩnh viễn không thể nào hiểu được. Mà biểu hiện của Lâm An lại còn cao hơn một bậc, vì bản thân yếu thế mà chủ động dâng đến cửa, thực sự là càng ngu ngốc đến mức hắn không thể nào chịu được.
Chỉ có điều khi hắn vừa ngẩng lên, dường như chỉ trong nháy mắt thôi sẽ đập bể luôn cái chậu đựng nước trước mắt, lại thấy Lâm An im lặng nhìn hắn. Không gợn sóng, không âm thanh, không có cả sợ hãi. Cậu cứ thế, không tiếng động mà lẳng lặng nhìn.
Giọng cậu trầm thấp, khàn khàn lặp lại một lần nữa, vừa giống như nói với hắn, lại vừa giống như tự nói với chính mình, "Tôi không còn cách nào khác cả."
Hơi thở của Từ Tân đình trệ. Bao nhiêu nóng nảy khó nhịn và tránh né đóng băng trong lòng suốt ba mươi ngày lẫn đêm, giờ khắc này đều vỡ tan. Hắn chưa bao giờ thật sự nhìn cậu mắt đối mắt như thế này. Giống như cây kim cắm vào là có thể thấy máu, một cái liếc nhìn là đã thấy đáy mắt. Hồi lâu, hắn cầm khăn bông trùm lên mặt cậu, thay cậu lau đi hàng nước mắt lã chã không biết từ lúc nào. Sau đó hắn thấp giọng, một chữ cũng không thiếu, lặp lại câu nói hắn từng nói với cậu mấy tháng trước.
"Từ nay trở đi, mày đi theo anh."
Lúc lão Lưu vừa đến cửa phòng, giơ hộp cơm lên thấy vết thương trên người Lâm An đã được xử lý xong xôi, im lặng ngồi ở cửa, xuất thần nhìn ra phía ban công không rõ là đang nhìn cái gì. Từ Tân đang ở trong phòng vệ sinh tắm rửa, cửa cũng không đóng hẳn. Trong nhà yên tĩnh, tiếng nước chảy mơ hồ truyền ra càng thêm rõ ràng.
Lão Lưu hắng giọng hai tiếng, đem đồ ăn lần lượt đặt lên bàn. Lâm An nghe thấy tiếng động thì nghiêng động nhìn, mới thấy trên bàn đột nhiên có thêm vài hộp thức ăn. Cậu lập tức cảnh giác, muốn đứng lên. Lão Lưu vội nói, "Ấy đừng đừng, tổ tông ơi cậu đừng nhúc nhích, tôi chỉ tới đưa cơm thôi."
Cậu ngẩn ra, song vẫn đứng dậy, săm soi lão Lưu trên dưới trái phải một lượt rồi mới yên tâm một chút. Lão Lưu không biết phải làm sao, lúng túng đứng, cười ha ha kéo ghế lại.
"Thôi thôi đứng làm gì, ngồi xuống ăn đi! Là anh Từ đặc biệt dặn dò mua cho cậu đó." Nói xong lại vươn tay giúp cậu mở túi, mở hộp, xếp một hàng ngay ngắn, "Còn nóng hổi này, ăn thử xem có hợp miệng không ha!"
Lâm An cũng lúng túng, ngồi xuống, nhấc đũa lên và một miếng cơm trắng. Ngửa đầu dựa vào lưng ghế phía sau, Lưu Đại Sưởng nhìn cậu ăn từng miếng cơm trắng mềm, lại đảo mặt nhìn quanh phòng một vòng, không biết nói gì đành gợi chuyện, "Anh Từ đâu rồi? Đang tắm ở trong đó hả?"
Động tác trên tay dừng một chút, gật đầu nhỏ giọng 'Dạ' một tiếng, lát sau lại nói thêm, "Cảm ơn."
Lưu Đại Sưởng "Hở?" một tiếng, sau đó khách sáo nói, "Không có gì." Lại rơi vào im lặng. Lâm An tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Cậu vốn đã xanh xao, bệnh cảm còn chưa khỏi giờ lại bị thương, quả thật là ăn uống cũng không cảm nhận được mùi vị gì. Lão Lưu ngồi một bên thấy cậu cứ im lìm, lại chỉ gắp mỗi nấm hương, bèn thuận miệng hỏi, "Ủa, cậu thích cái đấy à?"
Lâm An ngây ra, sau đó cũng không để ý mà gật đầu. Lưu Đại Sưởng lại 'Ồ' một tiếng, câu chuyện lần nữa chấm dứt.
Qua khoảng hai phút, lão Lưu rốt cục không nhịn được nữa rồi. Ổng bê cả ghế nhích về phía Lâm An, thật nhỏ giọng gọi, "Tiểu Lâm này!"
Lâm An ngẩng lên nhìn. Lưu Đại Sưởng nhìn vết thương trên mặt cậu, do dự hỏi, "Khụ, rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Lâm An hơi hé miệng, sau đó rũ mi mắt, không lên tiếng.
Lưu Đại Sưởng lại càng tò mò. Từ Tân đi tìm, không cho mình đi cùng đã thấy kì quái rồi. Hắn trở về còn không cho đem chuyện kể ngoài, đúng là lại càng ly kì hơn. Trong đám người bọn họ vốn không có phụ nữ nên cũng không có chuyện gì không đứng đắn, bình thường thích nhất chỉ có tụ tập đánh lộn hoặc tụ tập tám nhảm. Gần đây khá là yên bình, giờ đột nhiên đánh một trận nhưng lại không cho nói, còn không phải làm cho người ta nghẹn chết ư?
Huống hồ đối tượng còn là 'Nhị tẩu' tiềm năng nhà bọn họ, vẫn là đại ca bảo vệ đối tượng trọng điểm.
Lưu Đại Sưởng mở to hai mắt chân thành bất thường nhìn Lâm An, vẻ mặt vô cùng mong muốn được biết. Lâm An liền bối rối, đũa trên tay cũng siết chặt hơn. Cậu thực sự không muốn trả lời. Đúng lúc Từ Tân lau người từ phòng tắm đi ra, thấy Lưu Đại Sưởng thì dừng bước, sau đó lên tiếng chào hỏi, "Tới rồi à?"
Lưu Đại Sưởng len lén trừng mắt nhìn Lâm An, sau đó đứng bật lên, "Ấy, đại ca anh có đói bụng không?" Vừa nói vừa kéo ghế, "Mau ngồi xuống ăn một chút!"
Sắc mặt lạnh băng của Từ Tân cuối cùng cũng hòa hoãn đôi chút, khẽ mỉm cười vỗ vai lão Lưu. Hắn rút đũa, nhìn mấy hộp đồ ăn trên bàn một lượt rồi tiện tay gặp thử nấm hương mộc nhĩ xào. Lão Lưu thấy thế không khỏi sửng sốt, không nhịn được cúi đầu cười hinh hích. Từ Tân nghe thấy thế, liếc lão Lưu, lại gặp đồ ăn từ mấy hộp khác vào bát Lâm An, "Ăn nhiều chút, đừng kén chọn". Đoạn, hắn ngẩng lên nháy Lưu Đại Sưởng, "Lão Lưu."
"Dạ?"
"Theo tôi ra ngoài."
Lão Lưu tiếc rẻ kêu than đi theo hắn ra ngoài, khoảng nửa giở sau chỉ có mình Từ Tân trở lại. Thấy Lâm An vẫn ngồi nguyên đó nhưng đã sắp đũa, hắn liền hỏi, "Ăn no rồi à?"
Cậu ngẩng lên nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Từ Tân tới ngồi bên cạnh cậu, lấy hộp cơm còn thừa một nửa của cậu, cầm đũa lên ăn tiếp. Câu ngạc nhiên nhìn hắn, hắn chỉ thản nhiên như không quét mắt nhìn cậu, nuốt miếng cơm rồi hất cằm về phía túi thuốc trên giường, "Còn làm gì đó, mau đi uống thuốc."
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm An chợt hồng lên, nhẹ giọng đáp 'Dạ' rồi xoay đi. Từ Tân trông theo cậu, thấy cậu rót một cốc nước ấm, uống xong thuốc, hắn mới quay đầu chuyên chú ăn nốt cơm. Về chuyện Từ Tân vừa rồi kéo lão Lưu ra ngoài làm gì, hắn không nói, Lâm An cũng không hỏi.
Từ Tân thoáng cái đã giải quyết xong chỗ đồ ăn, nghiêng đầu lại thấy tên nhóc kia uống thuốc xong liền đứng trước giường ngẩn ngơ, đờ đẫn không nhúc nhích. Lúc này trông cậu không khác gì một con rối ngốc nghếch, không có người chỉ thị thì không biết tiếp theo phải làm gì. Chỉ có điều Từ Tân hôm nay lại không hề có cảm giác mất kiên nhẫn như mọi khi, chỉ cau màu hỏi, "Đứng ngây ra làm gì đó! Có chuyện gì nữa không, nếu không thì nằm xuống ngủ!"
Lâm An lại mở to mắt nhìn hắn. Trong suy nghĩ của cậu, Từ Tân cũng giống lão Lưu, hẳn là sẽ vì chuyện ban chiều mà hỏi mấy câu mới phải. Lão Lưu hỏi thì cậu không đáp, nhưng Từ Tân mà hỏi thì cậu nhất định là không trốn được rồi. Thế nên từ lúc trở về tới giờ, cậu vẫn luôn chờ hắn mở miệng. Chỉ có một chuyện không ngờ tới là từ đầu tới cuối, ngoại trừ lúc bôi thuốc hỏi mấy câu thì một câu hắn cũng không nhắc thêm nữa.
Lâm An thở phào nhẹ nhõm, nằm lên giường, hai mắt nhắm nghiền. Từ Tân nhìn cậu một hồi, đột nhiên lấy cái chăn trên giường của mình mang qua. Cái chăn nặng cɦịƈɦ được đắp ngay ngắn lên người cậu. Mí mắt Lâm An giật giật nhưng không mở ra, yên lặng nghiêng đầu ngủ.
Đủ thứ việc suốt từ trưa tới giờ khiến gân cốt toàn thân hắn cũng rã rời hết cả. Từ Tân thấy hơi mệt, liền ngồi lên cái ghế cạnh giường, chân gác lên giường cậu, nhắm mắt lại tính nghỉ ngơi một chút. Thật không ngờ chỉ ngủ một chút, mà giấc ngủ này cho hắn một thân mồ hôi lạnh.
Trong giấc mơ, hắn lại xuất hiện lần nữa ở khu xưởng đang xây dựng, lo lắng tìm kiếm mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm An và Mã Dật Phù đâu. Lúc này hiển nhiên là hắn không có cái may mắn lúc trước nữa. Hai mươi mấy gian xưởng, hắn tìm từng gian từng gian. Chỗ này không có, chỗ kia không có, lại đi tới một xưởng khác, cũng vẫn không có ai. Trong lòng hắn cảm giác tội lỗi và luống cuống trào lên, cảm xúc trong mộng so với thực tế lại càng bị phóng đại thêm nhiều lần, đánh úp hắn đến mất hết lý trí.
Từ Tân tự bảo mình, đây là mơ thôi, mày tìm thấy cậu ấy rồi cơ mà.
Quả nhiên qua một lúc, phía sau hắn vang lên một tiếng động thật lớn. Hắn lập tức quay đầu chạy tới xem, phát hiện ra cái chỗ vốn trống không hắn tìm lúc trước giờ lại có hai thân thể đang không ngừng quấn lấy nhau. Mặt Lâm An đỏ ửng, nghiêng đầu nhìn hắn đứng cách đó không xa, nước mắt chảy xuống. Tiếng mắng chửi càn quấy kiêu ngạo của Mã Dật Phù văng vẳng bên tai, động tác lại vô cùng vội vàng.
Lâm An chợt ngừng giãy dụa, im lặng nhìn hắn hồi lâu, sau đó cậu hé miệng, gọi hắn, "Anh Từ."
Hắn không do dự xông tới, một tay tóm lấy Mã Dật Phù ném trên đất. Đoạn hắn xốc cổ áo y, không ngừng đập y vào tường, giống như hắn đã thực sự làm trước đó, chỉ là lúc này động tác càng nhanh hơn, lực đạo lại càng mạnh hơn.
Mã Dật Phù kêu thảm không ngừng, sau vài phút thì im bặt. Lâm An từ dưới đất bò dậy, lảo đảo tới được chỗ hắn thì hai mắt thất thần kinh sợ. Cậu nhìn hắn không giống như bình thường nữa, chỉ kinh ngạc không ngừng lẩm bẩm, "Y chết rồi, y chết rồi."
Y đã chết.
Từ Tân nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của cậu, cảm giác như rơi vào hầm băng, cuống quít nhìn lại 'thứ' trong tay mình. Giây kế tiếp, đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt của hắn.
Cả người Từ Tân run lên, mở bừng mắt. Cơn ác mộng của hắn chân thật đến đáng sợ, hồi lâu hắn mới bình tâm lại được. Sắc trời lúc này đã tối mờ, Lâm An đã tỉnh, đang ôm chăn ngồi dựa vào tường, ân cần nhìn hắn. Từ Tân bình tĩnh lại, vuốt mặt, hồi lâu khi nhịp tim vững vàng trở lại hắn mới nhìn đồng hồ treo trên tường. Hắng giọng, hắn hỏi cậu, "Tỉnh rồi à? Có đói không?"
Lâm An lắc đầu một cái.
Từ Tân giống như không nhìn thấy động tác nhỏ đó, lại lau mặt, nghiêm túc trầm giọng bảo, "Vẫn chưa khỏi bệnh, vẫn nên ăn gì đó thì hơn."
Hắn nói xong liền đứng lên, lấy áo khoác vắt trên ghế rồi đi thẳng ra ngoài không ngẩng lên, "Anh đi mua một lát rồi về ngay."
Cửa đóng cạch lại phía sau lưng, lúc này Từ Tân mới đứng bần thần ra một lúc, dùng sức lắc đầu. Những chuyện trong mơ vẫn còn y nguyên trong đầu hắn chưa tan hết.
Trừ đoạn hốt hoảng tìm người và tức giận đánh người, điều làm hắn không thể ngăn mình sợ đến hết hồn lại là một đoạn hình ảnh kiều diễm không rõ ràng.
Đúng thật là người đè trên người Lâm An là Mã Dật Phù. Thế nhưng dựa theo động tác cuồng loạn của y, những va chạm với làn da tái nhợt mịn màng, cả tiếng hô hấp đứt quãng gấp gáp, bây giờ lại từ giấc mơ chạy loạn một đoàn trong đầu hắn.
Thay vì nói mình là người thứ ba nhìn thấy quái mộng nên phát điên, chi bằng nói là người lạc vào mộng xong đắm chìm không thoát ra được. Từ Tân trầm mặc đứng trước cửa hồi lâu, đoạn mới lê bước nặng nề xuống lầu.
Lúc xuống tới nơi, đi ngang qua bãi cỏ, hắn nhìn thấy một người đứng ở cửa lớn phía xa xa. Dương Cầm từ xa thấy hắn, dưới ánh đèn đường ảm đạm mỉm cười với hắn, giơ tay vẫy chào.